Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 337: Tiên Võ đại hội bảng danh sách. . . .

"Chương 337: Bảng danh sách Tiên Võ đại hội. . . . A đỏ! A đỏ!"
"Nga nga nga, tiểu sư cô, chân ngỗng thơm quá a. . . . "
Sau một hồi giày vò, Nguyên Bảo cuối cùng cũng thỏa nguyện gặm được chiếc chân ngỗng mà nó hằng mong nhớ.
"Cha."
"Ai."
"Kẹp cho Nguyên Bảo một cái chân ngỗng đi."
"Được được, tiểu tổ tông."
. . .
"Cha, rót cho Nguyên Bảo một cốc nước được không?"
"Muốn cha đút con ăn cơm luôn sao?"
"Không cần, không cần đâu cha, Nguyên Bảo đâu phải con nít hai tuổi, Nguyên Bảo tự ăn cơm được mà."
. . .
"Cha, cha."
"Ai! Ai!"
"Cha sang bên kia chơi đi, con muốn ngồi cạnh tiểu sư cô ăn cơm."
"......"
. . .
Sau bữa tối, bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn.
Trường Sinh và Ôn Tình dọn dẹp bát đũa, Đại Mỹ phụ giúp.
Nhất Cam và mấy người các nàng thì đang chơi trò "bụng nhỏ đụng chút đụng" trong phòng.
Tiêu Huyền thấy vậy cũng muốn nhập bọn, kết quả bị Nguyên Bảo chê bai một trận.
"Cha, cha còn chẳng có bụng nhỏ, chúng con không chơi với cha."
"Hứ, cả cha mình mà cũng chê cơ đấy." Tiêu Huyền véo tai Nguyên Bảo.
"Tiểu sư cô. . . . " Tiểu Nguyên Bảo lập tức kêu lên.
"Vịt đen!" Nhất Cam nhảy phóc tới, lấy bụng lớn đụng văng Tiêu Huyền ra ngoài.
"Nga nga nga. . . . "
"......"
"Chi chi chi. . . . "
Mấy đứa nhỏ thấy Tiêu Huyền bị húc bay ra sân, ngã lăn ra đất thì ôm bụng cười rũ rượi.
Trong đó, Nguyên Bảo cười lớn nhất, ôm bụng nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, "xuy xuy xuy" cười ngây ngô, mặt mũi đỏ bừng, suýt nữa cười không thở nổi.
"Ô ô, sư phụ, tiểu sư tỷ b·ắ·t n·ạ·t ta." Tiêu Huyền mặt mày cay đắng đi tới, trên người còn ướt sũng.
"Cút." Tần Thú thản nhiên đáp một tiếng.
Lúc này, hắn đang nằm trên ghế trúc, tay cầm một mảnh ngọc giản, bên trong ghi chép thông tin liên quan đến Tiên Võ đại hội.
"Ta không sao." Tiêu Huyền chớp mắt to, gục đầu lên khuỷu tay Tần Thú cọ tới cọ lui.
"Haiz, lớn đầu rồi mà còn nhõng nhẽo thế, ghê tởm." Tần Thú hít một hơi.
"Hắc hắc, cảm ơn sư phụ khen ngợi." Tiêu Huyền vui vẻ ra mặt.
"Ha ha ha, trong đám đệ tử đông đảo, chỉ có mình ngươi là có được chân truyền của vi sư." Tần Thú cười lớn, vươn bàn tay to xoa đầu Tiêu Huyền.
Một giây sau, "bốp" một tiếng, hất văng hắn ra.
"Ui da. . . " Tiêu Huyền lại giẫm vào vết xe đổ, lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất.
"A ha ha ha. . . " Vừa mới dứt cười, mấy đứa nhỏ lại tiếp tục phì cả bụng cười lớn, Nguyên Bảo thì cười đến nằm cả ra đất.
"Thật là, làm bẩn hết cả y phục của vi sư, đây là Tiểu Tình Nhi tự tay may đó nha." Tần Thú chỉnh lại ống tay áo, vẻ mặt bất mãn.
. . .
"Tiên Võ đại hội, trăm năm tổ chức một lần."
"Phàm là t·h·iên kiêu dưới 500 tuổi đều có thể tham gia."
"Nói trắng ra thì đây là cuộc chiến giữa những t·h·iên kiêu ở cảnh giới Động Hư."
"Ta còn nghe nói, Tiên Võ đại hội lần này cực kỳ đặc sắc, còn xuất hiện rất nhiều biến cố mà người đời không ngờ tới."
Trong phòng, ánh nến lung linh, Tiêu Huyền ngồi một bên giảng giải cho Tần Thú.
"Sư phụ đã từng nghe qua mười đại Đế tộc Thần Châu Trung Thổ chưa?"
"Nghe qua rồi, nhưng không rõ cụ thể."
"Vâng." Tiêu Huyền gật đầu, cười nói: "Tiên Võ đại hội các kỳ trước, người dự thi đông vô số kể, quy tụ vô số t·h·iên kiêu đỉnh cấp đến từ hơn ba trăm châu của t·h·iên Huyền đại lục.
Mà trước khi Tiên Võ đại hội lần này bắt đầu, chỉ riêng những t·h·iên kiêu có khả năng đoạt quán quân đã không dưới trăm vị, nhưng trong đó người có triển vọng đoạt giải quán quân nhất lại thuộc về truyền nhân của Thái Hư Đế Tộc kia."
"À, sư phụ có lẽ chưa hiểu rõ về Thái Hư Đế Tộc này, đạo thống này đứng vững giữa nhân gian cả trăm ngàn vạn năm, trải qua mấy chục thời đại mà không suy vong, trong thời trung cổ, thượng cổ, viễn cổ, tộc này tổng cộng xuất hiện chín vị Đại Thừa Chân Tiên, rất cường hãn, hoàn toàn không phải Đế Tộc khác có thể so sánh. Đồ nhi còn nghe nói, bên trong Thái Hư Đế Tộc hiện nay rất có thể đang ẩn chứa một vị lão tổ cảnh giới Độ Kiếp." Tiêu Huyền sinh động như thật kể cho Tần Thú nghe.
Hắn biết sư phụ ở thâm sơn cùng cốc lâu ngày, phần lớn thời gian đều rất buồn chán, nên đã sớm chuẩn bị sẵn ý tứ trong đầu, nói chuyện cho sư phụ giải sầu.
"Độ Kiếp cảnh à. . . . " Tần Thú lẩm bẩm một tiếng, lúc này nghe được tin tức như vậy ngược lại không hề cảm thấy kinh ngạc.
"Đúng vậy, cho nên có thể thấy truyền nhân Thái Hư Đế Tộc kia tuyệt đối không phải loại người hữu danh vô thực, mà sự thật cũng đúng là như vậy, người này vừa mới xuất thế liền quét ngang đám t·h·iên kiêu đương thời. Cho dù là người mạnh nhất cùng thế hệ của yêu tộc, ma tộc đều không phải đối thủ của hắn.
Mà trước khi Tiên Võ đại hội bắt đầu, t·h·iên Kim thương hội cùng Vạn Bảo các liên thủ, tổ chức một cuộc đ·á·n·h cược có thanh thế lớn, đây cũng là một truyền thống đã nhiều năm qua.
Rất nhiều người đều ồ ạt đặt cược truyền nhân Thái Hư Đế Tộc sẽ đoạt giải quán quân.
Thế nhưng cuối cùng, sư phụ biết gì không?" Tiêu Huyền nhìn Tần Thú nháy mắt ra hiệu nói.
Mồi câu đấy, đúng là không có đạo đức mà.
Tần Thú im lặng giơ bàn tay lên.
Tiêu Huyền lập tức phun châu nhả ngọc, không dứt lời: "Thế nhưng, khi Tiên Võ đại hội tiến hành đến hồi cuối, cả t·h·iên hạ đều trợn tròn mắt. Chẳng qua là, truyền nhân Thái Hư Đế Tộc vốn dĩ có khả năng đoạt giải quán quân nhất, chẳng những không đoạt giải quán quân, mà còn liên tiếp bại mấy trận, từ vị trí thứ nhất trước kia xuống hạng thứ tư, thậm chí ngay cả top 3 cũng không vào được. Ha ha ha, ta có thể hình dung được cảnh tượng khi đó, đám con b·ạc chắc chắn chửi rủa tổ tông mười đời mất." Tiêu Huyền cười trên sự đau khổ của người khác, cười lớn.
Vốn dĩ hắn cũng là người đôi khi thích cá cược một phen, nên hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được tâm tình của đám người kia, những kẻ đặt cược hết tài sản của mình có lẽ còn t·h·ê th·ả·m hơn nữa. . . .
"Vậy ba người trước đó có lai lịch ra sao?" Tần Thú hỏi.
Trong tay hắn có một danh sách, phía trên ghi chép 10 người đứng đầu Tiên Võ đại hội, mười người này đại biểu cho chiến lực cao cấp nhất của thế hệ trẻ đương thời. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì họ cũng là những người đứng trên đỉnh tháp của tương lai. Những người này, sẽ nắm giữ t·h·iên hạ đại thế, cũng là những người có nhiều khả năng phi thăng thành tiên nhất.
"À, người thứ ba thật ra cũng không tính quá bất ngờ, vì người đó đến từ Không Già Tiên Sơn." Tiêu Huyền nói: "Chỉ là Không Già Tiên Sơn sống tách biệt khỏi thế tục, đệ tử trong môn phái cũng từ trước đến giờ không bén mảng xuống trần, chỉ là không hiểu tại sao lần này lại có một truyền nhân xuống núi, hơn nữa còn giành được vị trí thứ ba của Tiên Võ đại hội. Nói đến Không Già Tiên Sơn, đó cũng là một thế lực bất hủ sánh vai cùng Thái Hư Đế Tộc ở Thần Châu Trung Thổ.
Với lại, ta suy đoán rằng Không Già Tiên Sơn lần này xuất thế, còn phái truyền nhân tham gia Tiên Võ đại hội, chắc chắn là tự tin tràn đầy vào ngôi quán quân, tiếc là, đến cuối cùng, bọn họ cũng chỉ là công dã tràng, ha ha ha ha..." Nói đến đây, Tiêu Huyền lại cười lớn, hoàn toàn như người ngoài xem kịch, tâm tình chỉ muốn góp chút chuyện vui.
"Bất quá sư phụ à, người thứ hai của Tiên Võ đại hội lần này mới thật sự vượt quá dự đoán của thế gian, sự vượt quá này không phải bởi vì nàng quá mạnh, mà vì họ của nàng, đó là Nam Ninh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận