Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 43: Vị thứ ba đồ nhi, Nhất Cam!

Chương 43: Đồ đệ thứ ba, Nhất Cam!
Bất quá trong khoảng thời gian này, Nhất Cam ở trên núi cũng có tình cảm rất sâu đậm, mỗi ngày còn lẽo đẽo theo sau Ôn Tình, giúp Ôn Tình rửa chén, hái rau, nhóm lửa… Chỉ khi giúp Ôn Tình làm việc, nàng mới tỏ ra đặc biệt chăm chỉ.
"Tình tỷ tỷ, giữa trưa Nhất Cam muốn ăn thịt kho tàu." Một ngày này, Nhất Cam còn chưa bắt đầu làm việc đã ra điều kiện.
"Được thôi, đợi Nhất Cam làm xong hết việc này, Tình tỷ tỷ sẽ làm thịt kho tàu cho ngươi ăn, hôm nay Tình tỷ tỷ sẽ làm nhiều một chút để Nhất Cam ăn no nê bụng nha."
"Cảm... Cảm ơn Tình tỷ tỷ, Nhất Cam phải làm việc chăm chỉ, chăm chỉ!" Nhất Cam vung cái cuốc nhỏ, ra sức đào đất.
Từ khi Nhất Cam đến, Tần Thú đã xây thêm mấy khu vườn rau trên đỉnh núi. Mỗi ngày còn phải rải thêm bột linh thạch để gia tăng tốc độ sinh trưởng của rau, cũng may là khi được linh khí tẩm bổ thì rau sẽ lớn nhanh, cơ bản là một tuần có thể thu hoạch được. Miễn cưỡng bù đắp được tốc độ ăn cơm của Nhất Cam.
Xuân đi thu đến, lại một năm nữa trôi qua.
Tần Thú luyện chế được mấy chục viên Mộc Linh đan hoàn mỹ, đủ cho tu luyện mộc linh căn của Kim Đan cảnh cần dùng. Tiếp theo, Tần Thú chỉ cần từng bước luyện hóa đan dược, tu luyện, nâng cao tu vi mộc linh căn là được. Tần Thú rất vui vẻ, với tốc độ này, bình quân ba bốn năm có thể tu luyện một loại linh căn đến cảnh giới viên mãn của Kim Đan cảnh. Tốc độ này mà đặt ở bên ngoài, đơn giản là không dám tưởng tượng.
"Oa! Tình tỷ tỷ, giỏi quá nha nha!" Hôm nay núi Ô Quy trời trong gió nhẹ, Ôn Tình khống chế một thanh bảo kiếm bay lượn giữa biển mây, một bộ váy lụa tía theo gió phấp phới, đẹp như tranh vẽ. Mà Nhất Cam đang ngồi dưới sân, nhìn Tình tỷ tỷ bay lên đám mây, kích động vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy sự sùng bái và ngưỡng mộ.
Tần Thú bước ra khỏi phòng trúc, nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi nhớ lại chuyện hơn trăm năm trước, cảnh mình và sư tỷ, cũng giống y như vậy… Sư tỷ tu luyện pháp thuật trong sân, còn mình thì ở một bên ra sức vỗ tay. Lúc đó mình vì một bữa trưa có thịt kho tàu. Còn lúc này Nhất Cam, nghĩ đến cũng vậy.
"Ha ha ha, ta giỏi quá đi." Ôn Tình từ trên phi kiếm nhẹ nhàng nhảy xuống, rơi xuống sân, hai tay chống vào hông, nghiêng đầu 45 độ ngẩng lên trời, bộ dạng đầy ngạo kiều.
"Giỏi quá! Giỏi quá! Tình tỷ tỷ, sao tỷ lại bay được? Tỷ cũng là tiên nhân sao?" Nhất Cam chớp chớp đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh.
"Ta còn chưa phải là tiên nhân, ta là tu luyện giả, cái này gọi là thuật pháp."
"Tình tỷ tỷ, nga cũng muốn học pháp thuật, nga cũng muốn bay, bay!"
"Cái này… ngươi phải đi tìm sư phụ ta."
"A a (ง˙o˙)ว" Nhất Cam quay người lại, vừa đúng lúc thấy Tần Thú đi từ phòng trúc ra, "Thở hồng hộc, thở hồng hộc" chạy tới, ôm lấy đùi Tần Thú lắc lư nói: "Tiên… Tiên nhân, nga… Nga cũng muốn học pháp thuật."
"Ngươi…" Tần Thú hơi sững người. Hắn rất nghi ngờ, với trí thông minh của con nhóc này thì có thể tu luyện được sao?
"Ừ, nga muốn học pháp thuật, nga muốn được giống Tình tỷ tỷ, bay bay ︿( ̄︶ ̄ )︿" Nhất Cam ra sức múa tay.
"Nhất Cam, ngươi không thích hợp học pháp thuật."
"A a a O(≧ miệng ≦)O, nga muốn tu luyện, nga muốn học pháp thuật!!! Nếu không cho nga học pháp thuật, nga giận đó [○・Д´・○] " Nhất Cam ôm lấy đùi Tần Thú rồi "Á đù" cắn một cái.
"Tê!" Tần Thú đau đến kêu lên. Con nhóc này là chó hả, sao động chút lại cắn người vậy? Có một lần, Tần Thú nhìn thấy nó bị trượt chân vào một hòn đá đến hai lần, kết quả tức giận cắn hòn đá đó một trăm lần. Nếu không phải Tần Thú ra tay, một chưởng làm vỡ vụn hòn đá kia để giải thoát, có lẽ nó còn muốn phải chịu thêm mấy lần nước miếng tên là vũ nhục tắm của Nhất Cam nữa.
Ba!
Tần Thú ném một cái bao bố tới.
"Bình tĩnh một chút."
"Vâng... Vâng ạ" Nhất Cam được cái này, bị đánh rồi sẽ thành thật ngay, mà còn không hề thù dai. Bởi vì Tần Thú mỗi lần đều nói là vì tốt cho nó, kết quả nó tin, thực sự tin a.
"Vậy… Vậy nga có thể tu luyện không?" Nhất Cam trông mong nhìn về phía Tần Thú.
"Không thể."
"Vì… Vì sao vậy?"
"Vì ngươi xấu."
"Nói bậy, mẹ nga bảo nga là em bé đẹp nhất trên đời mà (-´ - )" Hừ, nói nó xấu là nó tức giận ngay!
"Mẹ ngươi lừa ngươi."
"A a a O(≧ miệng ≦)O, nga không quan tâm, nga muốn tu luyện, nga muốn bay lên cao!"
"Haizzz...." Tần Thú đau đầu.
"Quỳ xuống, dập đầu bái sư đi." Trong đại sảnh, Tần Thú ngồi ngay ngắn ở vị trí cao nhất. Trường Sinh và Ôn Tình đứng một bên trái một bên phải cạnh Tần Thú, tay bưng chén trà đã chuẩn bị sẵn.
"Dạ (๑‾ꇴ‾๑ )" Nhất Cam quỳ xuống đất liền bái.
Rầm…
Phòng trúc sập.
Xoát!
Tần Thú nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt bảo vệ linh vị của sư phụ và đại sư huynh.
Trường Sinh: ….
Ôn Tình: ….
Tần Thú: (╬ ̄ m·ã·n·h  ̄)
"Con mẹ nó, lần sau dập đầu có thể nhẹ một chút được không?"
"Tiên nhân, nga… Nga biết rồi... (。•ˇ‸ˇ•。) ..." Nhất Cam rụt cổ lại, nó biết tiên nhân đang giận, nó sợ tiên nhân không cho cơm ăn.
"Gọi sư phụ."
"Cứt phụ."
"Là sư phụ!"
"Cứt phụ"
"..." Tần Thú mặt mày tái mét.
Lúc này, giọng của hệ thống vang lên.
«Tần Thú, chúc mừng ngươi thu được đồ đệ thứ ba, ban thưởng "Đại lễ bao thu đồ đệ" một phần, xin hỏi có mở không?»
"Mở"
«Bá Thiên Thần Quyết: công pháp luyện thể thần cấp, luyện tới mức tuyệt đỉnh, có thể chứng minh nhục thân bất hủ bất diệt, vạn kiếp bất phôi...» «Đại Hắc Oa: Cực phẩm phòng ngự linh bảo, sở hữu ba mươi ba lớp phòng ngự, có thể chống đỡ tất cả công kích dưới cảnh giới Hóa Thần, đồng thời lực phòng ngự sẽ tăng theo tu vi của người sử dụng. Chú: Cái nồi này từng bị Thực Thần giành được, trong nồi khắc 3600 trận pháp mỹ thực, mỗi một loại trận pháp tương ứng một món ăn, người dùng chỉ cần bỏ nguyên liệu vào nồi, đại hắc oa sẽ tự động nấu ra những món ăn tuyệt thế cho bạn.» «Đại Lực Thần hoàn *100 viên: một viên có thể gia tăng 10 vạn cân lực.» «Hạt giống linh thảo linh dược *100 gói…» "??????"
Tần Thú ngơ ngác.
"Công pháp thần cấp? Đây là đẳng cấp gì?"
"Còn có cực phẩm linh bảo!!!"
"Ngọa Tào! Cái đại hắc oa này đúng là ‘linh tính’!!"
"Tê, con nhóc này có đức hạnh gì, mà lại được hệ thống ưu ái đến vậy???"
"Hệ thống đâu có nhắc nhở đến thiên phú linh căn của nó?"
Tần Thú vừa hâm mộ vừa thấy vô lý. Cực phẩm linh bảo, chính mình còn không có kìa. Tần Thú nhìn về phía Nhất Cam, người sau vẫn còn đang quỳ cạnh phòng trúc đổ nát với vẻ mặt hối lỗi. Chắc đây chính là truyền thuyết về người ngốc có phúc?
"Khụ khụ, Nhất Cam, ngươi đã bái ta làm sư, vậy vi sư phải tặng ngươi chút lễ bái sư."
"Dạ, cứt phụ, là người muốn cho con ăn ngon hả?"
"...." Sắc mặt Tần Thú hơi đen, rồi chuyển thành vẻ bất đắc dĩ.
"Vi sư tặng cho con món quà thứ nhất tên là «Bá Thiên Thần Quyết», công pháp này luyện đến mức tuyệt đỉnh, có thể chứng minh nhục thân có thể làm vỡ cả trời đất, bất tử bất diệt, vạn kiếp bất phôi..."
Tần Thú đặt một miếng ngọc giản lên trán Nhất Cam, rồi ngọc giản hóa thành một đạo kim quang, chui vào đầu Nhất Cam.
Sau đó, Tần Thú lại lục lọi một hồi trong Linh Bảo Các, tìm ra một cái bát ngọc. Phải, là một cái chén!
"Nhất Cam à, đây là bảo vật thứ hai mà vi sư tặng cho con, tên là "Tụ Linh Chén", là một kiện pháp khí cực phẩm, bên trong có thể chứa đựng rất nhiều rất nhiều cơm cơm, như vậy thì mỗi lần con xuống đất làm việc thì có thể mang theo cái chén này, đói bụng liền đào hai cái. Thế nào, thích không?"
Nhất Cam à, con còn nhỏ, cực phẩm linh bảo con giữ không được đâu, để vi sư giữ giùm con trước, chờ sau này con có năng lực có thể dùng được linh bảo, vi sư sẽ đưa nó cho con nhé.
Tần Thú tự an ủi mình như vậy. Trời đất làm chứng, mình cũng không phải muốn chiếm đoạt linh bảo của đồ đệ, mình thật sự chỉ là muốn giữ hộ nó thôi mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận