Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 91: Tinh thần dưới, hăng hái Tiêu Tứ Vô!

"Chương 91: Tinh thần quật khởi, hăng hái Tiêu Tứ Vô!"
"Kìa trên trời có tuyết rơi."
"Là mùa đông ư?"
"Không phải, là mùa thu."
"Mùa thu mà tuyết rơi?"
"Phải, mùa thu tuyết rơi, ngày đó vi sư ngồi ngộ đạo, trong lòng bừng tỉnh, ngẩng mặt lên trời nhìn tuyết, tuyết không dám không rơi."
Tiêu Tứ Vô: ... Ngọa Tào, dáng vẻ nói chuyện thật là đáng ghét.
"Cũng chính ngày đó, vi sư Dương Thần xuất khiếu, đi xa vạn dặm, trải nghiệm sự tiêu dao thoải mái của đất trời, sau khi Dương Thần trở về thì, tại bờ hạ lưu sông Ô Quy, một cái trong chậu gỗ đang trôi nổi nhặt được ngươi." Tần Thú ung dung nhớ lại, không khỏi bùi ngùi thở dài, "Ai, vi sư nhớ rõ, lần đầu tiên ngươi ta gặp mặt, hai bên đều thuần khiết như vậy, vi sư nắm chặt cái tiểu đệ đệ của ngươi mà ngươi còn cười với ta đấy. Không giống hiện tại, vi sư bảo ngươi giúp ta đấm bóp chân, ngươi cũng chỉ giậm hai cái cho có."
Tiêu Tứ Vô giật mình... Ngài vẫn là sư tôn chính phái, có tấm lòng rộng lớn của ta sao? ? ? Sẽ không bị đoạt xác chứ? ? Tối nay nói chuyện sao mà lạ thế? ?
Tiêu Tứ Vô do dự một lát, nói: "Sư tôn, kỳ thực ta tên thật là Tiêu Huyền, là hoàng tử của Chu Tước hoàng triều trước đây, đại trụ quốc Tô Kình Thương phản quốc diệt quốc, chém giết cha ta ngay dưới chân hoàng thành, mẹ ta lấy thân tế trận, máu nhuộm cung điện, ta...là muốn trở về."
"Vi sư biết."
"Sư tôn, ngài biết! ?"
"Phải, từ khi sư nhìn thấy ngươi lần đầu tiên đã biết rồi. Dù sao vi sư học thức thông thiên, công tham tạo hóa, tùy tiện một chút nhìn thấu nhân quả quá khứ không phải là vấn đề."
Tiêu Tứ Vô: ... Sao ta lại không tin thế nhỉ? Đại La Kim Tiên cũng không khoác lác như ngài đấy? ?
Tần Thú thấy vậy, cười cười, bỗng nhiên có chút ưu thương nói: "Kỳ thực từ lúc ngươi bảy tuổi, quỳ trong đống tuyết, quật cường muốn bái ta làm sư phụ, vi sư cũng đã đoán được, ngươi cuối cùng rồi cũng có ngày rời đi. Chỉ là vi sư không hề nghĩ tới, ngày này lại đến nhanh như vậy."
Tiêu Tứ Vô ngước mắt, "Sư tôn, ngài đã sớm biết ta muốn rời đi?"
Tần Thú không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, mà vẫn nói: "Ta nghĩ, những người ở ngoài ngàn dặm kia, ngươi hẳn là đã gặp rồi."
Tiêu Tứ Vô thần sắc giật mình, tiếp theo cười nói: "Sư tôn không hổ là học thức thông thiên, lợi hại thật!"
Tiêu Tứ Vô giơ ngón tay cái lên, nịnh bợ.
Tần Thú cầm chén rượu lên, nhẹ nhàng uống một hớp, gật gù đắc ý, coi như đang hưởng thụ.
"Đúng rồi, sư tôn, lúc ngài nhặt được ta, bên cạnh ta có tín vật gì của hoàng triều không?" Tiêu Tứ Vô hỏi.
Tần Thú liếc nhìn hắn, "Sao, còn sợ vi sư tham đồ vật bảo bối của ngươi?"
"Đồ nhi không có ý đó."
"Vi sư không nhìn thấy tín vật gì."
"À."
"Nhưng vi sư lại thấy."
"Hả?"
"Cho ngươi."
Tần Thú từ hệ thống không gian lấy ra một khối ngọc bội đỏ rực, trên ngọc bội điêu khắc một con Chu Tước sống động như thật.
"Trong ngọc bội này có một Chu Tước chân linh, do quốc vận còn sót lại của Chu Tước hoàng triều biến thành, về sau ngươi có thể nhờ vào vật này, một lần nữa tụ hợp quốc vận."
"Con biết rồi, sư tôn."
Tiêu Tứ Vô cẩn thận từng li từng tí nhận ngọc bội, trong lúc nhất thời cảm xúc phức tạp, bùi ngùi không thôi.
Năm bảy tuổi, trận bệnh nặng kia, khiến hắn thức tỉnh ký ức mẫu thân lưu lại trong cơ thể mình, cũng làm cho hắn hiểu được mình từ đâu mà đến, muốn đi về đâu.
Phụ hoàng chiến tử, mẫu thân tế trận, cơ nghiệp ngàn năm của Tiêu thị hoàng tộc hủy hoại chỉ trong chốc lát, vô số tộc nhân Tiêu thị bỏ mình, cùng với những người đã thề sống chết trung thành với Tiêu thị hoàng tộc, cùng với con cháu đời sau của bọn họ...
Quá nhiều, quá nhiều, khiến Tiêu Tứ Vô không còn lựa chọn nào khác.
Nam nhi đại trượng phu, sinh ở trên đời, lại há có thể tham sống sợ chết, chịu đựng mối thù mà không báo.
Huống hồ, Tiêu Tứ Vô hắn, cầu được chính là đại đạo vô tận kia, muốn cũng là cái thiên hạ dương danh.
"Sư tôn, đợi ta thiên hạ dương danh, nhất thống sơn hà, ta mời ngài đến đế cung, thưởng ngoạn cái cung điện ngàn vạn, cảnh sắc Bồng Lai thế nào!"
Tiêu Tứ Vô có lẽ là say rồi, loạng choạng đứng lên, chỉ vào bầu trời đầy sao, hăng hái cười to nói:
"Ha ha ha, Tiêu Tứ Vô ta muốn chính là dương danh thiên hạ, oai hùng một đời. Ta muốn tất cả thiên chi kiêu tử của thời đại này, thấy Tiêu Tứ Vô ta cũng không dám ngẩng đầu. Ta mong muốn đại đạo vô tận, con đường tiên lộ huy hoàng. Ta, Tiêu Tứ Vô, muốn làm đế vương ở nhân gian, làm tiên nhân trên trời."
Âm thanh của thiếu niên, vang dội như tiếng đá nứt mây trôi, lan tỏa khắp đỉnh núi Ô Quy, mãi không thôi.
Ngay cả Tần Thú bản thân, trong lúc nhất thời cũng có chút bị khí khái hào hùng của đồ nhi này lây nhiễm, có một loại cảm giác: "Vác theo thanh đại bảo kiếm liền xông xuống núi, tìm những tên thiên chi kiêu tử kia "ken két xoạt xoạt" chém cho một trận lung tung, dương danh thiên hạ".
Người thiếu niên, khi cuồng thì cứ cuồng đi! Không cuồng, thế thì còn gọi cái gì là người thiếu niên?
"Hừ..." Tần Thú nhổ nước bọt, liền vội vàng lắc đầu cảnh giác.
Không đúng, vừa rồi cảm xúc của ta rất không thích hợp. Cẩu đạo mới là chân lý đại đạo đệ nhất thế gian này! Sao mình vừa rồi lại sinh ra những ý nghĩ ngây thơ như vậy?
Tần Thú liếc nhìn Tiêu Tứ Vô, lập tức sắc mặt khó coi, cái tên đồ đệ đáng ghét này, nhất định là đại đạo phái đến để quấy nhiễu tâm cảnh của ta.
"Sư tôn, ngài có nghe con nói gì không?" Tiêu Tứ Vô hào khí ngút trời quay đầu lại cười một tiếng, sáng rực như tinh túy.
"Đồ con heo!"
Phanh! Tần Thú nhấc một chân lên, đạp bay Tiêu Tứ Vô ra ngoài.
"A!" Tiêu Tứ Vô vội vàng không kịp chuẩn bị gào lên một tiếng, ngã vào trong ao linh trì dưới gốc cây Lão Tang.
"A? Tứ Vô, sao ngươi lại xuống bơi lội nha!"
Tiểu Bàn đang trong giấc mơ cá chép, mơ màng mở to mắt, bơi về phía Tiêu Tứ Vô. Cầm cái đầu mập mạp cọ vào Tiêu Tứ Vô.
"Tứ Vô, sao trên mông ngươi lại có dấu chân thế?"
"Tứ Vô, có ai đánh ngươi xuống dưới hả?"
(he´ ) "Tứ Vô, ngươi nói xem, là ai, ta Tiểu Bàn coi trọng nhất là nghĩa khí, ta đi giúp ngươi báo thù." Tiểu Bàn khí thế hùng hổ quát, lập tức tỉnh ngủ.
"Là sư tôn ta." Tiêu Tứ Vô rơi lệ, ta cũng không biết tại sao lại thế này, cứ thế mà bị đạp xuống. . .
"A? Là cái người hay làm trò xấu à, vậy thôi bỏ đi."
"Tứ Vô, ta buồn ngủ rồi, ta muốn trở về ngủ, ngươi tự bơi đi."
"Nhớ kỹ ngày mai chúng ta tiếp tục bay cao cao nhé!"
Cá chép béo chậm rãi vẫy đuôi, bơi đến trong cái bong bóng bảy màu đang chìm nổi dưới hoa sen vàng, cọ đầu vào tỷ tỷ của mình, một giây liền chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Tứ Vô: ... Hiện tại cá chép đều thực tế vậy sao?
"Sư tôn, sao ngài lại đạp con?"
Tiêu Tứ Vô sửa sang lại quần áo, một lần nữa đứng trong sân. Mặt đầy oán hận nhìn chằm chằm Tần Thú.
Tần Thú lườm, "Vi sư bị kinh phong phát tác, không phải cố ý."
"Sư tôn, bị kinh phong là bệnh gì? Ngài là Nguyên Anh đại năng mà cũng trị không hết sao?" Tiêu Tứ Vô lộ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Tần Thú nhấc đùi run rẩy, "A a a, vi sư bị kinh phong lại muốn phát tác rồi! ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận