Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 506: Trường sinh nói, trường sinh, tựa hồ cũng liền như vậy...

Hôm sau, ánh nắng tươi sáng. Tần Thú đi vào Hậu Sơn tìm Trường Sinh, thấy Trường Sinh đang ở dưới mái hiên trải rộng một quyển sách chăm chú viết cái gì đó. Hơn trăm năm trôi qua, khiến khuôn mặt Trường Sinh càng thêm già nua, lưng cũng còng hơn chút. “Trường Sinh, ngươi đang làm gì vậy?” Tần Thú hiếu kỳ hỏi. Lúc trước thằng nhóc chăn trâu lên núi không biết chữ, là Tần Thú một nét bút dạy hắn biết chữ đọc sách, nhưng từ khi biết chữ Trường Sinh lại càng thích tu luyện, Tần Thú rất ít thấy hắn giống như hôm nay dụng tâm viết ghi chép cái gì đó. “A, sư phụ người đã tới!” Trường Sinh ngẩng đầu cười giải thích: “Ta đang ghi chép lại cách quản lý linh dược của mình, đợi sau này nếu ta không còn, sư tôn có thể dựa theo phương pháp này để chăm sóc linh dược.” “Phi phi phi, nói bậy bạ gì đó.” Tần Thú trợn trắng mắt, khiển trách một câu, “ngươi cứ yên tâm, có vi sư ở đây, chỉ cần ngươi không tự mình xuống núi tìm đường chết thì sẽ không chết được.” “Ha ha.” Trường Sinh chỉ cười, hiếm thấy không nói tiếp, chỉ cúi đầu viết chữ, hốc mắt có chút phiếm hồng, xác nhận gió thổi. “Ò...ò... ~ ò...ò... ~” Lúc này, con trâu già dưới cây kêu to hai tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai sư đồ. “Ô, con trâu này còn sống đó.” Tần Thú mỉm cười nói một tiếng. “Bulu ~” con trâu già lại kêu to hai tiếng giọng đục ngầu, phảng phất như đang nói "ngươi đang nói gì đấy, biết tôn trọng trâu một chút không". Sau đó, Tần Thú cùng Trường Sinh cùng nhau ăn cơm trưa. Ăn xong, hai thầy trò lại ngồi dưới mái hiên nói chuyện phiếm... Bắt đầu trò chuyện Tần Thú thấy Trường Sinh lúc đó, thấy dáng vẻ thật thà chất phác của thiếu niên cực kỳ giống một vị cố nhân, Tần Thú nhớ kỹ, mình từng hỏi hắn “vì sao muốn tu tiên?”, Trường Sinh đáp “bởi vì sợ chết”, đáp án này giống hệt sơ tâm tu tiên của Tần Thú. Khi đó Tần Thú đã cảm thấy thiếu niên này có duyên với mình, nhưng bản thân chỉ muốn một mình an tĩnh tu luyện, không muốn vướng nhân quả, nhưng thấy thiếu niên quần áo rách rưới đáng thương, lo cậu ta không sống nổi mà đi ra Đại Hoang, thế là động lòng trắc ẩn, giữ thiếu niên ở trên núi hai năm coi như để xem xét. Rồi sau đó, thiếu niên trở thành đại đệ tử khai sơn của Tần Thú. Hai thầy trò ở trên núi bầu bạn hơn mười năm, mãi cho đến khi... “Sư phụ, đồ nhi làm ngài mất mặt.” Trường Sinh dựa vào ghế trúc, đột nhiên thốt ra một câu nói như vậy. Tần Thú liếc mắt hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?” Trên gương mặt già nua của Trường Sinh nở một nụ cười nhăn nheo: “Đồ nhi tự biết thiên phú kém cỏi, không bằng một phần vạn của các sư đệ sư muội, những năm gần đây, sư tôn đã dồn tài nguyên vô số vào người đồ nhi, nhưng đồ nhi vẫn chưa đạt được kỳ vọng của sư tôn, còn khiến sư tôn phải lo lắng, đồ nhi thật không phải...” “Trường Sinh.” Tần Thú bỗng nhiên ngắt lời. “Dạ?” Trường Sinh liếc mắt. Chỉ thấy Tần Thú thần sắc nghiêm túc nói: “Tên của ngươi là ta đặt cho ngươi, nếu ngươi không thể Trường Sinh, thì ta, người làm sư phụ này, chỉ là kẻ vô năng.” “Sư phụ....” Trường Sinh giơ bàn tay tiều tụy lên lau lau hốc mắt hơi đỏ, bỗng nhiên giọng run rẩy nói: “Sư tôn, có bao giờ hối hận khi thu nhận một đồ đệ vô dụng như con không?” Tần Thú có chút kinh ngạc nhìn hắn, chẳng hiểu sao, hắn cảm thấy hôm nay Trường Sinh khác thường, nhất là... kỳ quái. Có lẽ là tâm hồn phàm tục bị năm tháng mài mòn nên mới trở nên u sầu như vậy. Ai... Tần Thú thở dài trong lòng, tiếp đó nói với giọng kiên định: “Từ trước đến nay chưa từng —” Lập tức lại bổ sung một câu: “Có đồ nhi như ngươi, là chuyện may mắn của vi sư.” Nghĩ đến, lại bổ sung thêm một câu: “Đây là lời thật lòng.” “Ha ha, ha ha...Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lúc này Trường Sinh giống hệt một ông già hiếu động, không ngừng gật đầu. Mãi cho đến khi Tần Thú gần đi, tiếng cười của hắn còn quanh quẩn ở sau núi, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng “ò...ò... ~ ò...ò... ~” của trâu... Trở lại trước núi, Tần Thú nhàn nhã nửa tháng, lại bắt đầu đầu tư vào công việc mình còn dang dở. Xuân hạ thu đông, vật đổi sao dời, trên núi tuyết trắng phủ kín năm này qua năm khác, trong nháy mắt, lại là sáu mươi năm trôi qua. Một ngày nọ, Tần Thú bị Tống Ninh Sinh đánh thức trong cơn tâm thần khẩn trương. Hoàng hôn mờ ảo, bột tuyết tô điểm núi xanh. Tần Thú một đường cuốn theo gió tuyết đi đến phòng trúc ở Hậu Sơn. Trong phòng ánh nến sáng tỏ, Trường Sinh đầy vẻ tiều tụy đang nằm trên chiếc giường trúc Tần Thú năm xưa tự tay đan bằng trúc Hỗn Độn, sắc mặt yên tĩnh mà điềm đạm nhìn về phía Tần Thú, khóe miệng nở một nụ cười hiền hòa nói “Sư phụ, người đã đến.” “Là vi sư sai rồi, bế quan quá lâu, nhất thời quên mất thời gian.” Tần Thú vỗ vỗ đầu cười nói: “Ngươi chờ chút, vi sư đi luyện chế đan dược trường thọ cho ngươi.” Nói rồi, Tần Thú định bước ra ngoài. “Sư phụ —” Trường Sinh lên tiếng ngăn lại: “Thôi đi ạ.” “Cái gì?” Tần Thú khựng người, ngơ ngác một chút, cho rằng mình nghe nhầm, thế là lại hỏi một lượt, “Đồ nhi vừa nói gì?” “Ha ha, sư phụ, ý con là người đừng luyện chế đan dược cho con.” Trường Sinh cười nói. “Vì sao?” Tần Thú bỗng nhiên nhíu chặt mày, tỏ vẻ không hiểu vì sao Trường Sinh lại nói như vậy. “Sư phụ, đồ nhi chỉ đột nhiên cảm thấy... Trường Sinh, hình như cũng chỉ có thế thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận