Chương 274: "Thẳng thắn cương nghị" Chu Thiên kiêu, Thiên Niên sát bên dưới không có ngông nghênh! "Cõng người tuyết vào nhà!""Nói bậy." Chu Hiển Thánh bản năng phản bác. Nhưng mà sau một khắc, hắn liền bị một cỗ lực hút hút vào tử hồ lô bên trong."Hừ, tiểu tử, cùng ta đấu." Tần Thú giơ lên tử hồ lô lung lay, trong hồ lô càn khôn điên đảo, âm dương nhị khí lưu chuyển, không ngừng mà luyện hóa hai người."Cô phụ." Trong hồ lô tự thành một phiến thiên địa, hai chú cháu mắt lớn trừng mắt nhỏ, hợp lực ngăn cản càn khôn nhị khí ăn mòn. Xoát! Giờ phút này, lại có một sợi dây thừng màu vàng từ trên trời giáng xuống, đem Chu Hiển Thánh buộc chặt đứng lên, kéo ra ngoài. Ba! Chu Hiển Thánh mới xuất hiện ở trong sân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã chịu một bạt tai. Đáng thương tiểu gia hỏa một mặt bối rối, há mồm liền đối với Tần Thú giận dữ hét: "Hỗn đản, đánh người không đánh...""Ba! Ba!" Lời còn chưa dứt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị đánh hai bạt tai, thanh âm kia vang dội, hai bên má trong nháy mắt sưng giống bóng da."Ngươi hài tử này, nhìn thấy Tần thúc thúc, sao không lễ phép như vậy chứ?" Tần Thú tràn đầy u oán nói ra: "Đến, thúc thúc cho ngươi một cơ hội, tổ chức lại ngôn ngữ nói một lần, lần này nhớ kỹ lễ phép chút ô ô." Tần Thú vừa nói, một bên điềm nhiên như không có việc gì đeo vào tay một đôi thiết thủ bộ, phía trên còn đầy gai sắt."Tiểu Thánh a, ngươi lần này nếu mà còn không lễ phép, vậy Tần thúc thúc chỉ có thể cùng ngươi chơi một trận "8 giờ đơn phương ẩu đả" trò chơi nhỏ ô ô." Đáng chết! Đáng ghét trùng trùng điệp điệp âm thêm kẹp âm a. Chu Hiển Thánh trong lòng phẫn nộ, cho dù đối mặt dạng này "cực kỳ tàn ác" uy hiếp, ánh mắt bên trong vẫn kiên định. Hừ, chúng ta tu sĩ tu đạo, tu chính là thẳng tiến không lùi, vĩnh viễn không bao giờ chịu thua đại đạo. Bất quá ngạn ngữ còn nói thật hay, đại trượng phu co được dãn được, người ở dưới mái hiên trước cúi đầu xuống cũng không sao. Càng huống hồ, mình cùng cô phụ mệnh còn nằm trong tay người ta nắm nữa nha. Ta không phải sợ chết, ta là sợ liên lụy cô phụ."Tần... Tần thúc thúc." Chu Hiển Thánh yếu ớt kêu một tiếng."Ai! Tiểu Thánh thật ngoan!" Tần Thú nghe được Chu Hiển Thánh trả lời, lập tức rất vui vẻ, sờ đầu Chu Hiển Thánh cười nói: "Đến, Tiểu Thánh, ngươi vừa muốn đối Tần thúc thúc nói gì tới?" Sờ đầu ta! Cái cẩu tặc này vậy mà đang giống trộm chó sờ đầu ta! Chu Hiển Thánh trong lòng rất cảm thấy sỉ nhục. Bất quá nghĩ lại, hắn không có lấy cỏ đuôi chó đùa tiểu đệ của ta, sau đó còn muốn mang ta lấy lưu ảnh thạch lưu ảnh, đã coi như không tệ. Ân? Không đúng! Ta vì sao lại có ý nghĩ này!? Ta vì sao lại có dạng này ý nghĩ a!?? Hắn đang vũ nhục ta... Ta lại còn cảm thấy hắn đã rất hòa thuận...!! Đáng ghét, ngày khác ta chứng được đại đạo, nhất định phải rửa sạch phần nhân sinh sỉ nhục."A..." Ngay lúc Chu Hiển Thánh sững sờ, bỗng nhiên trong miệng một trận đau đớn, lấy lại tinh thần thì phát hiện răng cửa của mình rụng mất một cái."Tiểu Thánh a, thúc thúc đang nói chuyện với ngươi đâu, ngươi còn chờ cái gì nữa nha." Tần Thú trong tay cầm một thanh Đại Bảo kiếm để cạo móng tay. Chu Hiển Thánh:... Ngươi con mẹ nói chuyện thì cứ nói, ngươi lấy cái Đại Bảo kiếm làm cái gì mà xỉa răng cho ta vậy! Chu Hiển Thánh nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ, "Ta nói đánh người không đánh mặt." "Ba!" "Ngươi hài tử này, có phải hay không tu luyện đến đần rồi vậy." Tần Thú cầm Đại Bảo kiếm vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ của Chu Hiển Thánh, "Ngươi nói, đánh người nếu không đánh mặt, vậy ta đánh ngươi làm gì?" Chu Hiển Thánh:... Nói giống như cũng có chút đạo lý nha."Đúng rồi, trên người có cái gì đồ đáng tiền không, thúc thúc giúp ngươi bảo quản một cái.""Không có.""Ba ba ba..." "Có có có." "Thế thì đúng rồi, cùng trưởng bối còn nói láo cái gì, thật là..." Tần Thú bàn tay lớn một bên lục lọi trên người Chu Hiển Thánh, một bên lẩm bẩm, "Ngươi là chất nhi của Vân ca ta, cũng chính là chất nhi ta, cho nên ngươi yên tâm, thúc thúc sẽ không giết ngươi." "Cám... cám ơn Tần thúc thúc.""Ngoan, khách khí cái gì, đây đều là việc thúc thúc nên làm." Rất nhanh, trên người Chu Hiển Thánh đã bị Tần Thú lục lọi sạch sẽ, chỉ còn lại một cái quần lót."Chu Hiển Thánh cứ như vậy trần truồng bị một sợi dây thừng màu vàng buộc chặt trên mặt đất, mặt mũi sinh không thể luyến."Ngươi cầm Càn Khôn giới của ta thì lấy Càn Khôn giới của ta, việc gì phải moi cả quần áo của ta vậy?""U, gia tài cũng không tệ, còn có một cái trung phẩm linh bảo cùng hai kiện hạ phẩm linh bảo. Ân, kiếm thuật bản độc đáo cũng có góp nhặt không ít, xem ra, ngươi rất yêu thích kiếm đạo, hôm nào thúc thúc vui vẻ, có thể sẽ truyền thụ cho ngươi một hai chiêu. Mấy đan dược này thì hơi kém chút, ngay cả một viên đan dược cấp hoàn mỹ cũng không có, chê..." Tần Thú mở Càn Khôn giới ra bình phẩm từ đầu đến chân một phen, vẫn rất hài lòng, bởi vì bên trong đồ tốt cũng không ít, còn có rất nhiều kỳ trân dị vật."Ô ô... đây là mấy trăm năm tích lũy của ta..." Chu Hiển Thánh muốn khóc. Bên trong phần lớn đều là do mình trải qua vạn hiểm, đi qua vô số bí cảnh hiểm địa mà có được."Tần thúc thúc, ta có thể dùng những bảo vật này đổi lấy một mạng cho cô phụ ta không?" Chu Hiển Thánh ôm lấy một tia kỳ vọng mở miệng nói. Tần Thú cười tủm tỉm nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Chu Hiển Thánh nói: "Ngoan, không thể." Ngươi con mẹ... Chu Hiển Thánh trong lòng lập tức muốn mắng người. Nhưng mà ý nghĩ này vừa dâng lên, liền nghênh đón một trận đấm đá."Hắn nãi nãi, nói, ngươi vừa có phải là ở trong lòng mắng ta hay không?" "Không có... không có a.""Ngươi xem, ngươi nói chuyện đều cà lăm." Ba ba ba... phanh phanh phanh... đinh đinh đinh...... Sau nửa canh giờ, Tần Thú vịn eo ngồi trên ghế xích đu, rót cho mình chén trà nhấm nháp. Còn Chu Hiển Thánh thì giống con tôm cong người lại nằm trên mặt đất, không tiếng động rơi lệ. Hắn đường đường một đời thiên kiêu, đánh qua không biết bao trận, chảy bao nhiêu máu, lông mày cũng chưa từng nhíu một cái, nhưng hắn chưa từng nhận qua nỗi vũ nhục này a."Tiểu Thánh a, thúc thúc có một vấn đề muốn hỏi ngươi." "Ngươi nói." Chu Hiển Thánh không kiên nhẫn nói. Ba ba ba... phanh phanh phanh... đinh đinh đinh... "Ngài nói ngài nói, thúc thúc ngài nói." "Thúc thúc không muốn nói nữa." Ba ba ba ba ba... phanh phanh phanh phanh phanh... đinh đinh đinh đinh đinh đinh... "A a a... ngao ngao gào... ô ô ô..." Sau nửa canh giờ, Tần Thú thi triển tuyệt học Thiên Niên sát, giết hết sau đó lại giết, giết hết sau đó lại tiếp tục giết, thẳng đến đâm Chu Hiển Thánh ánh mắt trợn trừng đến sắp bạo liệt, bộ dáng không còn gì luyến tiếc mới dừng tay. "Súc... súc sinh a!!!" Chu Hiển Thánh khàn giọng kêu khóc. Nước mắt không ngừng chảy xuống. Ngươi đây còn không bằng cầm cỏ đuôi chó đùa tiểu đệ của ta đi."Hô... Thoải mái a!" Tần Thú tháo thiết thủ bộ xuống, mặt hướng biển mây duỗi lưng một cái. Sau đó ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Chu Hiển Thánh. Chu Hiển Thánh thấy thế, lập tức kinh hoàng hai chân loạn động, không ngừng lùi về phía sau, trong miệng còn liều mạng sợ hãi kêu: "Không được qua đây, ngươi không được qua đây mà!" "Tiểu Thánh ngoan, thúc thúc không đánh ngươi nữa." Tần Thú đi tới, trìu mến sờ lên đầu Chu Hiển Thánh. Giọng ôn hòa nói: "Lần sau thúc thúc hỏi ngươi, ngươi có thể kịp thời trả lời không?""Có thể có thể có thể, ta có thể a!" Chu Hiển Thánh kêu rên, một nắm nước mũi một nắm nước mắt. Giờ khắc này, thân là thiên kiêu, hắn không kiêu ngạo, hắn không sợ đổ máu, cũng không sợ chết, nhưng mà... ô ô ô. Đây là người cầm thú a, người xứng với cái danh này, so với cả thú cũng không bằng."Thế mới đúng chứ, ngoan, đừng khóc." Tần Thú cầm bàn tay lau nước mắt trên khóe mắt Chu Hiển Thánh, nói: "Lần sau còn đến tìm thúc thúc gây phiền phức nữa không?" "Không tới không tới, ta thật sự không tới mà." Chu Hiển Thánh liều mạng lắc đầu."Ngươi xem ngươi này hài tử, không biết còn tưởng là Tần thúc thúc khi dễ ngươi nữa đó." Chu Hiển Thánh: "..." Ngươi không có khi dễ sao? Tần Thú: "A, đúng rồi, vừa mới tìm được trong Càn Khôn giới của ngươi một cái lưu ảnh thạch, ta trả lại cho ngươi để lại cái ảnh làm kỷ niệm nha." "!!!!!""Nghe đến đó, cả người Chu Hiển Thánh trong nháy mắt cứng ngắc lại."A, hay là để ta đi lấy một bó cỏ đuôi chó, tối nay chúng ta cùng nhau đùa huynh đệ ngươi đi, hoặc là chính ngươi đùa huynh đệ ngươi chơi, ta ở bên cạnh quay ảnh cho ngươi?" Tần Thú linh quang khẽ động. Chu Hiển Thánh vốn dĩ từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất trong nháy mắt sinh không thể luyến, thê lương cầu khẩn: "Ô ô, không cần a, ta thân thúc thúc.""Có không?" Tần Thú cau mày lại, "Vậy coi như ngươi muốn." "Không muốn không muốn không cần, là không cần a!" Chu Hiển Thánh đầu đảo như trống bỏi."Thật tâm hay không?" "Thật tâm không cần.""A, vậy thôi a." Tần Thú có chút mất hứng, hắn mặc dù tên Tần Thú, nhưng mà hắn không cầm thú, vẫn rất hòa thuận, dù sao tôn trọng người khác cũng là tôn trọng mình mà."Tiểu Thánh a, thúc thúc nghĩ lại, đối với chuyện ngươi dẫn người đến giết mình, vẫn cảm thấy rất khó chịu." Tần Thú bĩu môi, trong mắt có lệ quang, có chút ủy khuất nhìn về phía Chu Hiển Thánh. Chu Hiển Thánh bị ánh mắt hắn chằm chằm dọa sợ, đành phải mắt chân thành nói: "Thúc thúc, ta sai rồi." "Ngoan, biết sai thì tốt, dù sao biết sai rồi sửa vẫn là hài tử tốt mà." Ánh mắt Tần Thú nồng đậm vui mừng, nhìn Chu Hiển Thánh trong lòng oán thầm, nhưng mắt lại không dám lộ ra một tia bất mãn, ngược lại phải tươi cười đón nhận."Tiểu Thánh a, ta và cô phụ ngươi là hảo huynh đệ, chất nhi của hắn chính là chất nhi ta, hôm nay ngươi đã đến rồi, thúc thúc ít nhiều gì cũng phải giữ ngươi lại chỗ này ở một thời gian. Bình thường thúc thúc cũng rất nhàm chán, ngươi vừa vặn ở lại bồi thúc thúc chơi trò chơi được không?" Tần Thú trong mắt lộ ra tràn đầy từ ái, giống như trưởng bối đối đãi đến thăm vãn bối. Chu Hiển Thánh thì khóe miệng không ngừng run rẩy, "Không... Không cần đâu, ta còn có việc ở tông môn phải xử lý.""Ân?" Tần Thú chậm rãi kéo dài âm điệu. Chu Hiển Thánh lập tức sửa lời: "Tốt thúc thúc, thịnh tình không thể chối từ, ta xin nhận." "Tốt, vậy ngươi cứ ở dưới cây mát mẻ một chút, xem cảnh đẹp đỉnh núi của ta, tiện thể nghỉ ngơi chút." "Đa tạ thúc thúc." "Không cần cảm ơn." Xoát! Tần Thú nắm Khổn Tiên Thừng, trực tiếp đem Chu Hiển Thánh dán lên cây dâu già."Ai, thúc thúc, cho ta mặc hai bộ quần áo che thân có được không?""Cái gì! Ngươi muốn chơi Thiên Niên sát?""Ta nói ta muốn mặc quần áo a.""Cái gì! Ngươi muốn liên tục giết? ? ?" "..." Chu Hiển Thánh, "Không sao thúc thúc.""Tốt." Tần Thú phủi tay, đi ra phía sườn núi, đối với Đại Hoang bên trong la lớn: "Nhất Cam, trở về chơi trò chơi rồi." Rất nhanh, từ Đại Hoang truyền về một thanh âm: "Sư phụ, nga đang đắp người tuyết, muộn chút nữa về...""Hắc, sao lại thích đắp người tuyết thế." Tần Thú đi vào vườn linh hái một giỏ quả nho nhỏ, sau đó đi đến dưới cây đào nằm ngửa xuống, đung đưa ghế trúc nhai nho, trong miệng còn thỉnh thoảng ngân nga hát một khúc ca."Sao trên người ngươi lại có mùi nước hoa của nàng..." ...Lúc xế chiều, Nhất Cam cõng một người tuyết lớn rất vui vẻ chạy lên núi."Sư phụ, sư phụ, nga về rồi." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn béo bệu của Nhất Cam đầy nụ cười đỏ hồng."Sư phụ non xem này, nga đắp một người tuyết, non thấy giống nga không, nga nga nga...""Thế à? Ta xem nào." Tần Thú giả bộ kinh ngạc vây quanh người tuyết đi một vòng, không ngờ, nếu Nhất Cam không nói, Tần Thú còn không chắc có thể nhận ra đây là một người tuyết nhỏ."Trời ơi, giống ghê á, nhất là cái bụng lớn này, giống nhất." "Nga nga nga, sư phụ, nga giỏi nha." Nhất Cam cười toe toét, đắc ý ngẩng mặt béo."Giỏi a." Tần Thú vuốt khuôn mặt thịt mỡ của Nhất Cam cười nói: "Tiểu Bàn và Hắc Thố đâu? Sao không cùng ngươi về?""Nga đắp xong người tuyết không chờ được mà chạy về để sư phụ non nhìn, bọn họ chạy chậm, chắc lát nữa mới về tới nhà." "Được, vậy con đi rửa tay trước đi, chúng ta chờ Tiểu Bàn và Hắc Thố về rồi thì ăn cơm.""Dạ." Nhất Cam gật đầu nhỏ, cõng người tuyết chạy vào trong phòng. Tần Thú: ? ??"Nhất Cam, con làm gì thế?""Sư phụ, nga muốn mang người tuyết vào phòng, tối nga muốn ôm nó ngủ chung." Tần Thú:... Bỗng nhiên cảm thấy mấy chục năm giáo dục của mình cho chó ăn rồi. "Nhất Cam, mang người tuyết vào phòng sẽ tan mất." Tần Thú hướng trong phòng gào lớn."A?" Nhất Cam cõng người tuyết nhỏ "cộc cộc cộc" chạy ra, ngẩng đầu hỏi: "Sư phụ, vì sao người tuyết lại tan mất?" Tần Thú giải thích: "Bởi vì trong phòng nhiệt độ cao, người tuyết cần phải ở trong nhiệt độ âm mới có thể tồn tại.""Sư phụ, âm là cái gì ạ?" "Âm đó là...""Âm là..." Tần Thú cũng ngẩn ra một chút, khoa tay múa chân nói: "Ý là rất lạnh.""Rất lạnh là lạnh bao nhiêu?""Hắc, sao ngươi nhóc con lại để tâm ba cái chuyện vụn vặt này vậy?""Sư phụ, nga không có để tâm chuyện vụn vặt mà." Nhất Cam hoảng sợ khoát tay, "Sư phụ non đi hỏi thử đại sư huynh và Đại Thanh Ngưu xem sao?" Tần Thú:"....""Tùy con tùy con." Tần Thú khoát tay. Nhất Cam rõ ràng không tin, cảm thấy sư phụ muốn trộm người tuyết của mình, thế là lại "cộc cộc cộc" cõng người tuyết chạy vào trong phòng. Tần Thú nhìn bóng lưng tiểu gia hỏa kia, trong lòng buồn bực... Cam tỷ a, vi sư cầu xin ngươi hãy lớn IQ một chút đi a!