Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi
Chương 236: Thiên địa bảo giám!
"Chương 236: Thiên địa bảo giám!"
"Đạo hữu khoan đã, ngươi đừng cảm thán vội." Tần Thú dứt khoát đưa tay ngăn cản lão nam nhân trung niên đang sầu bi tiếc xuân, truy vấn: "Ta chỉ muốn hỏi một chút, chuyện Độ Tiên môn có phải do một tay ngươi bày ra không?" Dùng mấy trăm vạn linh hồn trẻ con để sửa chữa thương thế, điều này Tần Thú không thể nào chấp nhận được.
"Ngươi thấy bản tọa giống loại người đó sao?" Thư sinh trung niên chắp tay sau lưng thản nhiên nói.
"Giống." Tần Thú trả lời rất quả quyết.
"Ta có thể sẽ phạm sai lầm, nhưng Thống Tử ca sẽ không. Nhưng ta chém hắn nhục thân, người này lại có hảo cảm với ta là sao?".
Thư sinh trung niên nghe vậy, có chút ưu sầu thở dài: "Thật ra là cũng không hẳn."
Nghe vậy, Tần Thú lập tức mặt đen lại, Lão tử đang nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi bày trò mập mờ với ta đấy à.
"Phiền ngươi nói rõ ràng chút." Tần Thú nghiêm mặt nói.
Thư sinh trung niên ngước mắt nhìn, quay người lưng về phía Tần Thú, ngắm nhìn vách núi phủ đầy mây trắng, giống như mang theo nỗi ưu tư vô hạn, giọng nói trầm ấm vang lên.
"Ta từng là người duy nhất thừa kế đạo quán Thần Đạo ở Trung Thổ thần châu, quật khởi vào thời đại quần hùng nổi lên, thiên kiêu tranh bá..."
"Dừng." Tần Thú giơ ngón tay giữa lên, chống vào lòng bàn tay, lườm hắn: "Thỉnh giảng trọng điểm."
Thư sinh trung niên liếc Tần Thú: "Người trẻ tuổi bây giờ sao không có chút kiên nhẫn với tiền bối vậy?"
"Ngươi có nói hay không, không nói ta đốt luôn chấp niệm của ngươi đấy?"
"Phật nói, xúc động là ma quỷ."
"Ngươi không phải đạo gia sao?"
"Ta là thiên tài, thiên tài mà, tóm lại cái gì cũng xem qua một chút."
"... " Tần Thú không muốn nói chuyện, đầu ngón tay trực tiếp bùng lên ngọn Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
"Chậm đã." Thư sinh trung niên thản nhiên đưa tay ngăn lại, nhanh chóng nói: "Chín ngàn năm trước, ta độ kiếp thất bại, suýt chút nữa hồn phi phách tán, cuối cùng vẫn dựa vào món chí bảo này che chở, mới tồn tại được một sợi hồn phách. Đáng tiếc, khi còn sống, có quỷ dị từ bên ngoài xâm nhập, ăn mòn đạo thân của ta. Lúc đó, đúng lúc ta độ kiếp thất bại, suy yếu nhất. Cho dù đã cố gắng ngăn cản quỷ dị ăn mòn, nhưng cuối cùng sợi hồn phách đó vẫn bị lây nhiễm không rõ, trở thành tà tu đọa lạc. Thân thể rơi xuống mặt đất, biến khu vực vạn dặm thành một vùng đất quỷ dị, và sau mấy ngàn năm, nó đã mê hoặc một tu sĩ, chính là vị môn chủ Độ Tiên môn, tuyên bố truyền dạy hắn trường sinh pháp. Cho nên mới có những chuyện sau này. Sợi chấp niệm này của ta cũng là nhờ chí bảo che chở nên mới không bị quỷ dị hoàn toàn ăn mòn."
"Ai, năm đó cũng là do ta nhất thời nóng vội, muốn cưỡng ép độ kiếp, nên mới để lại tiếc nuối thế này." Thư sinh trung niên ngửa đầu thở dài.
Tần Thú nhíu mày, tổng kết lại: "Vậy tức là, người dựa vào việc hút linh hồn tu sĩ và hài nhi để bổ sung cho mình không phải do ý nguyện của ngươi, mà là bất đắc dĩ, không khống chế được bản thân?"
"Đúng vậy, cũng không phải." Thư sinh trung niên đầu tiên từ từ gật đầu, sau đó lại chậm rãi lắc đầu.
"Cái con mẹ!" Tần Thú lập tức đen mặt.
Thư sinh trung niên cười giải thích: "Nói một cách nghiêm khắc, khi bị quỷ dị ăn mòn, ta đã không còn là ta nữa rồi, ngươi có thể coi như ta đã chết vào thời điểm độ kiếp thất bại chín ngàn năm trước."
"Giống như hiểu rồi, lại hình như không hiểu." Tần Thú sờ cằm hỏi: "Vậy vấn đề là, cái chất quỷ dị mà ngươi nói rốt cuộc là cái gì?"
"Cái này... không ai biết cả." Thư sinh trung niên lắc đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ tiêu điều sâu thẳm. "Dựa trên ghi chép rải rác trong sử sách cổ xưa, đây là một loại vật chất không rõ, hoặc ngươi có thể xem nó như một loại «nguyền rủa», một cội nguồn hắc ám vô phương trừ khử. Tu sĩ một khi bị loại «nguyền rủa» này xâm nhập, hồn quang sẽ diệt vong, nhục thân hoàn toàn rơi vào hắc ám, trở thành một sinh vật quỷ dị. Ngươi sẽ không còn là chính mình nữa."
"Chẳng lẽ không có cách nào xua tan sự quỷ dị sao?" Tần Thú hỏi.
"Không có." Thư sinh trung niên rất quả quyết lắc đầu, sau đó bổ sung: "Ít nhất trong lịch sử đại lục Thiên Huyền này, ta chưa từng nghe thấy có người nào bị quỷ dị ăn mòn mà có thể khôi phục lại bản thân. Nhưng mà... " Thư sinh trung niên ngừng một lát, nói: "Chín ngàn năm trước, nàng hình như từng bị quỷ dị dính vào, nhưng cuối cùng vẫn sống sót, không những thế còn hoàn toàn chém bay sự quỷ dị. Nhưng đó chỉ là một truyền thuyết. Ta cũng từng có một vị trưởng bối, tuổi già bị quỷ dị bám, rơi vào hắc ám, sư phụ ta đã tìm đủ mọi cách cũng không giải quyết được, cuối cùng đành phải đau lòng chém vị trưởng bối ấy. Ta từng cố ý vì chuyện này mà đi tìm nàng, muốn hỏi cho rõ, nhưng vì một số lý do nên chuyện này đã không đi đến đâu."
"Nàng là ai?" Tần Thú nhạy cảm nắm bắt được điểm này.
"Nam Ninh Tuyên."
"Nam Ninh Tuyên?" Tần Thú ngẫm nghĩ một chút. Những năm gần đây, hắn từng đọc rất nhiều điển tịch lịch sử để giết thời gian, trong trí nhớ của hắn lại không có ấn tượng gì với cái tên này. Nhưng người có thể được thư sinh trung niên này nhắc tới, người có thể là người duy nhất từng loại trừ sự quỷ dị bám thân, nhất định không phải phàm nhân.
"Sao? Hậu thế không ai biết tên nàng à?" Thư sinh trung niên nhìn biểu hiện của Tần Thú có chút kinh ngạc.
Thế nhân không nhớ tới Tống Ninh Sinh ông ta còn hiểu, nhưng không nhớ tới Nữ đế Nam Ninh năm đó thì quả là khó hiểu. Bởi lẽ, sự tồn tại của nàng là một trong những điều chói lọi nhất ở toàn bộ trung cổ và cận cổ đại lục Thiên Huyền này.
"À, đúng rồi, thế nhân quen gọi là tuyệt đại Nữ đế!"
"A! Đó chẳng phải là tuyệt đại Nữ đế chín ngàn năm trước, người cuồng ngạo dám chém giết Tiên Thần, đồng thời định mang cả nước phi thăng sao!" Tần Thú kinh hãi. Nhắc đến cái này hắn rất hứng thú. Hắn từng đọc một chút cổ sử, và trong số đó hắn hứng thú nhất là về vị Nữ đế phong hoa tuyệt đại dám đối đầu với Tiên Thần và vị Ma quân một vạn năm trước có hồng nhan tri kỷ, sắp đặt vạn năm, tính kế vô số Tiên Thần.
"Ha ha ha, ta đã bảo rồi, hậu nhân có thể không biết Tống Ninh Sinh ta, chứ không thể không biết Nam Ninh Tuyên chứ." Thư sinh trung niên nhìn biểu hiện kinh ngạc của Tần Thú, thập phần thích thú.
Tần Thú liếc mắt, khinh thường. Lão tử kinh ngạc trước sự phong hoa của Nữ đế, mắc mớ gì đến ngươi! Coi ngươi đắc ý kìa.
"Ai, chỉ là đáng tiếc, không sưu tầm được chân dung vị Nữ đế đó, nhìn phong thái tuyệt thế của nàng quả là điều kinh diễm nhất cuộc đời a!" Tần Thú có chút tiếc nuối thở dài.
"Đúng rồi, khối mảnh vỡ màu vàng này có lai lịch gì?" Tần Thú năm ngón tay hư nắm lại, hút khối mảnh vỡ màu vàng vào lòng bàn tay.
Thư sinh trung niên thấy vậy, cũng không che giấu, giải thích: "Vật này là một mảnh vỡ của «Thiên địa bảo giám»."
"Thiên địa bảo giám!" Tần Thú lại một phen kinh hãi, quan sát kỹ mảnh vỡ màu vàng trong tay.
"Ngươi biết?" Thư sinh trung niên nhướn mày. Vật này chính là bảo vật truyền thừa qua các đời đạo quán Thần Đạo của ông, chưa bao giờ thấy ai nhận ra cả. Nhưng nhìn biểu hiện của người trước mặt, dường như người này nhận ra nó.
"Đây thật sự là Thiên địa bảo giám trong truyền thuyết?" Tần Thú hỏi lại một lần nữa.
"Đúng vậy." Thư sinh trung niên trả lời.
"Ta tích cái ngoan ngoãn!" Tần Thú lúc này hai mắt sáng lên. Hắn không biết Thiên địa bảo giám ở thế giới này có liên quan gì đến Thiên địa bảo giám trong thần thoại Tây Du ở kiếp trước không, nhưng hắn chắc chắn nó là một chí bảo. Trong ghi chép của thần thoại Hoa Hạ, Thiên địa bảo giám có thể nhìn rõ sự biến đổi của cổ kim, chiếu rõ điều thiện ác của vạn vật, truyền rằng nó biết được quá khứ, tương lai, biết hết mọi chuyện trong trời đất, bao gồm cả Tiên Thần... Chính là bảo vật mạnh nhất của Trấn Nguyên Tử, Địa Tiên chi tổ. Truyền thuyết rằng nó còn có thể trấn hồng mông khí vận, định Tam Giới Ngũ Hành, thậm chí có thể xuyên qua thời không...
"Ta lặc cái rãnh, ngưu bức, ngưu bức a, vậy là ta sắp phát tài rồi sao?"
"Vật này thật có thể biết được hết mọi chuyện trong trời đất sao?"
"Còn nữa, nó thật sự có thể xuyên toa thời không sao?" Tần Thú rất tò mò và chú ý đến nghi vấn cuối cùng. Nếu nó thực sự có thể..."
"Ừm? Nhưng mà nghe nói, Trấn Nguyên Tử mỗi lần sử dụng vật này đều cần hiến tế hai quả nhân sâm."
"Có lẽ quả nhân sâm chính là Tiên thiên linh căn, chắc chắn là như vậy... A, không đúng, cây bàn đào cũng là tiên thiên linh căn mà!" Ánh mắt Tần Thú bất giác rơi vào cây bàn đào ở đằng xa kia. Giờ khắc này, linh hồn hắn như thể lâm vào một trạng thái ngưng đọng kỳ diệu.
"Nếu cây bàn đào cũng là tiên thiên linh căn, vậy có lẽ nó có thể thay thế quả nhân sâm hiến tế... A?" Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Thú nhất thời trở nên hừng hực.
"Nếu thực sự là như thế, có lẽ hắn có thể thử xuyên việt đến quá khứ."
"Nhưng mà lại có vấn đề mới, xuyên việt thời không có thay đổi được thời không không?"
"Mẹ nó, đầu đau quá!" Tần Thú ủ rũ xoa xoa đầu. Bởi vì hắn bỗng nhớ ra một chuyện, mảnh vỡ màu vàng trong tay hắn chỉ là một góc của «Thiên địa bảo giám» mà thôi.
"Ai...., nhưng cũng có thể hiểu được, một chí bảo như thế, còn trân quý hơn cả Tru Tiên cổ kiếm, làm sao dễ dàng mà gom đủ được." Tần Thú bất đắc dĩ thở dài.
Cảm xúc trên mặt hắn biến chuyển quá nhanh, khiến thư sinh trung niên bên cạnh cũng không khỏi tò mò muốn biết hắn đang nghĩ gì.
"Tiền bối, ngài có biết mảnh vỡ còn lại của «Thiên địa bảo giám» ở đâu không?" Lần này Tần Thú thực sự hỏi han. Bởi vì hắn đã tin người Tống Ninh Sinh này không phải là cái "Tống Ninh Sinh" gây ra chuyện ác của Độ Tiên môn.
«Tống Ninh Sinh có ấn tượng tốt về chuyện này, hiện tại độ hảo cảm là 21.» "Thống tử ca sẽ không lừa ta."
"Không biết." Tống Ninh Sinh lắc đầu nói: "Quan Thần Đạo quán của ta truyền từ thượng cổ thời kỳ, vật này là do quán chủ đời đầu tiên của Quan Thần Đạo quán giành được. Theo ghi chép cổ xưa trong quan, vào thời tiên cổ, có Tiên Thần đã từng cầm vật này, chiếu soi vạn cổ, chiếu cổ kim, thậm chí nghịch dòng sông thời gian, chém giết vô số cự đầu ở tương lai, phát ra ánh hào quang vô cùng rực rỡ. Đáng tiếc, vào cuối thời tiên cổ, chư thiên vạn giới đã xảy ra một cuộc đại náo động chưa từng có, vô số cự đầu tiên cổ lần lượt ngã xuống, chân tiên đổ máu, tiên khí thần khí của chư thiên bạo liệt, thiên địa bảo giám này cũng là một trong số đó. Cũng chính vì cuộc đại náo động ấy, khiến hậu thế mấy ngàn vạn năm, trời đất rơi vào thời kỳ mạt pháp dài đằng đẵng, rất nhiều pháp thuật cổ xưa và những chí bảo từng lừng lẫy hoàn vũ của chư thiên lần lượt biến mất."
Tống Ninh Sinh có chút xúc động, có vẻ tiếc nuối khi mình không được sinh ra trong một đại thế như vậy.
Còn Tần Thú thì có chút thất vọng. Thứ đồ này khó kiếm quá!
"Vậy mảnh vỡ này coi như vô dụng rồi." Tần Thú có chút ghét bỏ, tiện tay ném một cái xuống hồ.
Thư sinh trung niên: "..." Ngươi có lịch sự không vậy? Đó là đồ của ta!
"Không phải vậy, Thiên địa bảo giám này vẫn có một công dụng nữa."
"Công dụng gì?" Tần Thú lập tức hứng thú, vội đưa tay từ dưới hồ vớt lên. Bộ dạng kia hiển nhiên rất giống một tên nô tài của tiền không hề có nguyên tắc hay kiên định.
"Vật này có thể kết nối với "Đạo tạng"."
"Đạo tạng là gì?" Tần Thú "khiêm tốn thỉnh giáo". Ngươi mẹ nó nói rõ ràng ra đi, cứ thích làm người ta khó chịu, hừ.
"Đạo tạng là mật tàng lớn mà Đạo Tổ để lại, trong truyền thuyết nó ghi chép 3000 đại đạo chi thuật, và thiên địa bảo giám này là một trong những chìa khóa kết nối với «Đạo tạng». Ta đã từng may mắn dùng vật này để vọng tưởng kết nối với đạo tạng, và từ đó nhận được một môn đạo pháp là «Bất Diệt kinh». Cũng chính nhờ pháp này mà ta có thể kéo dài sự sống khi thân thể bị trọng thương dưới thiên kiếp, giữ lại một sợi hồn phách bất diệt. Đáng tiếc, cuối cùng ta vẫn bị quỷ dị ăn mòn, nhiễm phải thứ không rõ, từ đó gãy một đời đường tu. Cũng đáng tiếc, năm đó tư chất và cơ duyên của ta có hạn, chỉ nhận được quyển thứ nhất của Bất Diệt kinh. Nếu không thì cho dù thân thể đối kháng thiên kiếp, ta cũng tự tin vượt qua một cách an toàn." Thư sinh trung niên trên mặt tràn đầy vẻ tiêu điều.
"Nếu lần đó ta thành công, có lẽ ta đã có thể gặp lại nàng."
"Gặp ai vậy? Người yêu cũ của ngươi sao?" Tần Thú trừng mắt dò hỏi.
"Khụ khụ," thư sinh trung niên một tay chắp sau lưng, một tay đưa lên miệng giả bộ ho khan, xua tay nói: "Cái gì mà người yêu cũ, là người ta ngưỡng mộ."
"A..." Tần Thú sáng tỏ, "Thì ra là một con liếm cẩu."
"Cái gì là liếm cẩu?" Thư sinh trung niên vẻ mặt nghi hoặc.
"Đó là người mỗi ngày cứ muốn đứng ngoài cửa nhà người ta, muốn nhìn người ta một cái, mặc kệ người ta có muốn gặp mình hay không, bạn vẫn sẽ đưa những thứ tốt đẹp nhất cho người ta, người ta vui thì bạn vui theo, người ta buồn bạn cũng buồn theo. Tóm lại một câu, khi người ta cần bạn, bạn sẽ không ngần ngại xông lên, lúc người ta không cần, bạn vẫn muốn xông lên. Dù cho người ta mắng bạn, bạn cũng không tức giận, mà ngược lại còn cười hề hề tốt với người ta..."
"À! Thì ra đây gọi là liếm cẩu à!" Thư sinh trung niên rất tán thành gật đầu, "Vậy ta đúng là..."
Tần Thú chớp chớp mắt nhìn hắn: "Ngươi là liếm cẩu?"
Thư sinh trung niên thập phần khẳng định gật đầu: "Ta là, ta là."
Tần Thú: "..." Ngươi nói một lần thôi được rồi, không cần nói hai lần, ta nghe được mà, ta cũng nhìn ra được.
"Huynh liếm cẩu à, vậy cuối cùng ngươi có đến được với người mà ngươi thích không?"
"Không có." Thư sinh trung niên lắc đầu.
"À, vậy tức là liếm tới cuối cùng vẫn không được gì à!" Tần Thú bỗng dưng thấy thương hắn. Hồi tưởng lại năm đó, mình... À, có một người bạn từng làm liếm cẩu, quá bi thảm!
"Ai, cũng không hẳn, ta muốn làm liếm cẩu, nhưng người ta một mực không cho ta cơ hội liếm." Thư sinh trung niên bi thương thở dài.
Tần Thú vỗ vai hắn, an ủi: "Không sao, cố lên, sau này có lẽ có cơ hội."
"Không có cơ hội đâu." Thư sinh trung niên rất u sầu.
"Ai, nhìn ngươi nói kìa, ngươi vẫn còn có chấp niệm mà, chỉ cần ngươi liếm ta tốt một chút, có lẽ ta sẽ nghĩ cách để ngươi sống thêm một chút."
"Nàng chết rồi."
"A? A! Vậy thôi." Tần Thú hai tay chắp sau đầu, ngửa đầu nhìn trời, vừa huýt sáo, vừa ngâm nga đầy cảm khái: "Liếm cẩu liếm cẩu, liếm đến cuối cùng, chẳng được gì cả, đại mộng cũng thành không..."
"Đạo hữu khoan đã, ngươi đừng cảm thán vội." Tần Thú dứt khoát đưa tay ngăn cản lão nam nhân trung niên đang sầu bi tiếc xuân, truy vấn: "Ta chỉ muốn hỏi một chút, chuyện Độ Tiên môn có phải do một tay ngươi bày ra không?" Dùng mấy trăm vạn linh hồn trẻ con để sửa chữa thương thế, điều này Tần Thú không thể nào chấp nhận được.
"Ngươi thấy bản tọa giống loại người đó sao?" Thư sinh trung niên chắp tay sau lưng thản nhiên nói.
"Giống." Tần Thú trả lời rất quả quyết.
"Ta có thể sẽ phạm sai lầm, nhưng Thống Tử ca sẽ không. Nhưng ta chém hắn nhục thân, người này lại có hảo cảm với ta là sao?".
Thư sinh trung niên nghe vậy, có chút ưu sầu thở dài: "Thật ra là cũng không hẳn."
Nghe vậy, Tần Thú lập tức mặt đen lại, Lão tử đang nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi bày trò mập mờ với ta đấy à.
"Phiền ngươi nói rõ ràng chút." Tần Thú nghiêm mặt nói.
Thư sinh trung niên ngước mắt nhìn, quay người lưng về phía Tần Thú, ngắm nhìn vách núi phủ đầy mây trắng, giống như mang theo nỗi ưu tư vô hạn, giọng nói trầm ấm vang lên.
"Ta từng là người duy nhất thừa kế đạo quán Thần Đạo ở Trung Thổ thần châu, quật khởi vào thời đại quần hùng nổi lên, thiên kiêu tranh bá..."
"Dừng." Tần Thú giơ ngón tay giữa lên, chống vào lòng bàn tay, lườm hắn: "Thỉnh giảng trọng điểm."
Thư sinh trung niên liếc Tần Thú: "Người trẻ tuổi bây giờ sao không có chút kiên nhẫn với tiền bối vậy?"
"Ngươi có nói hay không, không nói ta đốt luôn chấp niệm của ngươi đấy?"
"Phật nói, xúc động là ma quỷ."
"Ngươi không phải đạo gia sao?"
"Ta là thiên tài, thiên tài mà, tóm lại cái gì cũng xem qua một chút."
"... " Tần Thú không muốn nói chuyện, đầu ngón tay trực tiếp bùng lên ngọn Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
"Chậm đã." Thư sinh trung niên thản nhiên đưa tay ngăn lại, nhanh chóng nói: "Chín ngàn năm trước, ta độ kiếp thất bại, suýt chút nữa hồn phi phách tán, cuối cùng vẫn dựa vào món chí bảo này che chở, mới tồn tại được một sợi hồn phách. Đáng tiếc, khi còn sống, có quỷ dị từ bên ngoài xâm nhập, ăn mòn đạo thân của ta. Lúc đó, đúng lúc ta độ kiếp thất bại, suy yếu nhất. Cho dù đã cố gắng ngăn cản quỷ dị ăn mòn, nhưng cuối cùng sợi hồn phách đó vẫn bị lây nhiễm không rõ, trở thành tà tu đọa lạc. Thân thể rơi xuống mặt đất, biến khu vực vạn dặm thành một vùng đất quỷ dị, và sau mấy ngàn năm, nó đã mê hoặc một tu sĩ, chính là vị môn chủ Độ Tiên môn, tuyên bố truyền dạy hắn trường sinh pháp. Cho nên mới có những chuyện sau này. Sợi chấp niệm này của ta cũng là nhờ chí bảo che chở nên mới không bị quỷ dị hoàn toàn ăn mòn."
"Ai, năm đó cũng là do ta nhất thời nóng vội, muốn cưỡng ép độ kiếp, nên mới để lại tiếc nuối thế này." Thư sinh trung niên ngửa đầu thở dài.
Tần Thú nhíu mày, tổng kết lại: "Vậy tức là, người dựa vào việc hút linh hồn tu sĩ và hài nhi để bổ sung cho mình không phải do ý nguyện của ngươi, mà là bất đắc dĩ, không khống chế được bản thân?"
"Đúng vậy, cũng không phải." Thư sinh trung niên đầu tiên từ từ gật đầu, sau đó lại chậm rãi lắc đầu.
"Cái con mẹ!" Tần Thú lập tức đen mặt.
Thư sinh trung niên cười giải thích: "Nói một cách nghiêm khắc, khi bị quỷ dị ăn mòn, ta đã không còn là ta nữa rồi, ngươi có thể coi như ta đã chết vào thời điểm độ kiếp thất bại chín ngàn năm trước."
"Giống như hiểu rồi, lại hình như không hiểu." Tần Thú sờ cằm hỏi: "Vậy vấn đề là, cái chất quỷ dị mà ngươi nói rốt cuộc là cái gì?"
"Cái này... không ai biết cả." Thư sinh trung niên lắc đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ tiêu điều sâu thẳm. "Dựa trên ghi chép rải rác trong sử sách cổ xưa, đây là một loại vật chất không rõ, hoặc ngươi có thể xem nó như một loại «nguyền rủa», một cội nguồn hắc ám vô phương trừ khử. Tu sĩ một khi bị loại «nguyền rủa» này xâm nhập, hồn quang sẽ diệt vong, nhục thân hoàn toàn rơi vào hắc ám, trở thành một sinh vật quỷ dị. Ngươi sẽ không còn là chính mình nữa."
"Chẳng lẽ không có cách nào xua tan sự quỷ dị sao?" Tần Thú hỏi.
"Không có." Thư sinh trung niên rất quả quyết lắc đầu, sau đó bổ sung: "Ít nhất trong lịch sử đại lục Thiên Huyền này, ta chưa từng nghe thấy có người nào bị quỷ dị ăn mòn mà có thể khôi phục lại bản thân. Nhưng mà... " Thư sinh trung niên ngừng một lát, nói: "Chín ngàn năm trước, nàng hình như từng bị quỷ dị dính vào, nhưng cuối cùng vẫn sống sót, không những thế còn hoàn toàn chém bay sự quỷ dị. Nhưng đó chỉ là một truyền thuyết. Ta cũng từng có một vị trưởng bối, tuổi già bị quỷ dị bám, rơi vào hắc ám, sư phụ ta đã tìm đủ mọi cách cũng không giải quyết được, cuối cùng đành phải đau lòng chém vị trưởng bối ấy. Ta từng cố ý vì chuyện này mà đi tìm nàng, muốn hỏi cho rõ, nhưng vì một số lý do nên chuyện này đã không đi đến đâu."
"Nàng là ai?" Tần Thú nhạy cảm nắm bắt được điểm này.
"Nam Ninh Tuyên."
"Nam Ninh Tuyên?" Tần Thú ngẫm nghĩ một chút. Những năm gần đây, hắn từng đọc rất nhiều điển tịch lịch sử để giết thời gian, trong trí nhớ của hắn lại không có ấn tượng gì với cái tên này. Nhưng người có thể được thư sinh trung niên này nhắc tới, người có thể là người duy nhất từng loại trừ sự quỷ dị bám thân, nhất định không phải phàm nhân.
"Sao? Hậu thế không ai biết tên nàng à?" Thư sinh trung niên nhìn biểu hiện của Tần Thú có chút kinh ngạc.
Thế nhân không nhớ tới Tống Ninh Sinh ông ta còn hiểu, nhưng không nhớ tới Nữ đế Nam Ninh năm đó thì quả là khó hiểu. Bởi lẽ, sự tồn tại của nàng là một trong những điều chói lọi nhất ở toàn bộ trung cổ và cận cổ đại lục Thiên Huyền này.
"À, đúng rồi, thế nhân quen gọi là tuyệt đại Nữ đế!"
"A! Đó chẳng phải là tuyệt đại Nữ đế chín ngàn năm trước, người cuồng ngạo dám chém giết Tiên Thần, đồng thời định mang cả nước phi thăng sao!" Tần Thú kinh hãi. Nhắc đến cái này hắn rất hứng thú. Hắn từng đọc một chút cổ sử, và trong số đó hắn hứng thú nhất là về vị Nữ đế phong hoa tuyệt đại dám đối đầu với Tiên Thần và vị Ma quân một vạn năm trước có hồng nhan tri kỷ, sắp đặt vạn năm, tính kế vô số Tiên Thần.
"Ha ha ha, ta đã bảo rồi, hậu nhân có thể không biết Tống Ninh Sinh ta, chứ không thể không biết Nam Ninh Tuyên chứ." Thư sinh trung niên nhìn biểu hiện kinh ngạc của Tần Thú, thập phần thích thú.
Tần Thú liếc mắt, khinh thường. Lão tử kinh ngạc trước sự phong hoa của Nữ đế, mắc mớ gì đến ngươi! Coi ngươi đắc ý kìa.
"Ai, chỉ là đáng tiếc, không sưu tầm được chân dung vị Nữ đế đó, nhìn phong thái tuyệt thế của nàng quả là điều kinh diễm nhất cuộc đời a!" Tần Thú có chút tiếc nuối thở dài.
"Đúng rồi, khối mảnh vỡ màu vàng này có lai lịch gì?" Tần Thú năm ngón tay hư nắm lại, hút khối mảnh vỡ màu vàng vào lòng bàn tay.
Thư sinh trung niên thấy vậy, cũng không che giấu, giải thích: "Vật này là một mảnh vỡ của «Thiên địa bảo giám»."
"Thiên địa bảo giám!" Tần Thú lại một phen kinh hãi, quan sát kỹ mảnh vỡ màu vàng trong tay.
"Ngươi biết?" Thư sinh trung niên nhướn mày. Vật này chính là bảo vật truyền thừa qua các đời đạo quán Thần Đạo của ông, chưa bao giờ thấy ai nhận ra cả. Nhưng nhìn biểu hiện của người trước mặt, dường như người này nhận ra nó.
"Đây thật sự là Thiên địa bảo giám trong truyền thuyết?" Tần Thú hỏi lại một lần nữa.
"Đúng vậy." Thư sinh trung niên trả lời.
"Ta tích cái ngoan ngoãn!" Tần Thú lúc này hai mắt sáng lên. Hắn không biết Thiên địa bảo giám ở thế giới này có liên quan gì đến Thiên địa bảo giám trong thần thoại Tây Du ở kiếp trước không, nhưng hắn chắc chắn nó là một chí bảo. Trong ghi chép của thần thoại Hoa Hạ, Thiên địa bảo giám có thể nhìn rõ sự biến đổi của cổ kim, chiếu rõ điều thiện ác của vạn vật, truyền rằng nó biết được quá khứ, tương lai, biết hết mọi chuyện trong trời đất, bao gồm cả Tiên Thần... Chính là bảo vật mạnh nhất của Trấn Nguyên Tử, Địa Tiên chi tổ. Truyền thuyết rằng nó còn có thể trấn hồng mông khí vận, định Tam Giới Ngũ Hành, thậm chí có thể xuyên qua thời không...
"Ta lặc cái rãnh, ngưu bức, ngưu bức a, vậy là ta sắp phát tài rồi sao?"
"Vật này thật có thể biết được hết mọi chuyện trong trời đất sao?"
"Còn nữa, nó thật sự có thể xuyên toa thời không sao?" Tần Thú rất tò mò và chú ý đến nghi vấn cuối cùng. Nếu nó thực sự có thể..."
"Ừm? Nhưng mà nghe nói, Trấn Nguyên Tử mỗi lần sử dụng vật này đều cần hiến tế hai quả nhân sâm."
"Có lẽ quả nhân sâm chính là Tiên thiên linh căn, chắc chắn là như vậy... A, không đúng, cây bàn đào cũng là tiên thiên linh căn mà!" Ánh mắt Tần Thú bất giác rơi vào cây bàn đào ở đằng xa kia. Giờ khắc này, linh hồn hắn như thể lâm vào một trạng thái ngưng đọng kỳ diệu.
"Nếu cây bàn đào cũng là tiên thiên linh căn, vậy có lẽ nó có thể thay thế quả nhân sâm hiến tế... A?" Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Thú nhất thời trở nên hừng hực.
"Nếu thực sự là như thế, có lẽ hắn có thể thử xuyên việt đến quá khứ."
"Nhưng mà lại có vấn đề mới, xuyên việt thời không có thay đổi được thời không không?"
"Mẹ nó, đầu đau quá!" Tần Thú ủ rũ xoa xoa đầu. Bởi vì hắn bỗng nhớ ra một chuyện, mảnh vỡ màu vàng trong tay hắn chỉ là một góc của «Thiên địa bảo giám» mà thôi.
"Ai...., nhưng cũng có thể hiểu được, một chí bảo như thế, còn trân quý hơn cả Tru Tiên cổ kiếm, làm sao dễ dàng mà gom đủ được." Tần Thú bất đắc dĩ thở dài.
Cảm xúc trên mặt hắn biến chuyển quá nhanh, khiến thư sinh trung niên bên cạnh cũng không khỏi tò mò muốn biết hắn đang nghĩ gì.
"Tiền bối, ngài có biết mảnh vỡ còn lại của «Thiên địa bảo giám» ở đâu không?" Lần này Tần Thú thực sự hỏi han. Bởi vì hắn đã tin người Tống Ninh Sinh này không phải là cái "Tống Ninh Sinh" gây ra chuyện ác của Độ Tiên môn.
«Tống Ninh Sinh có ấn tượng tốt về chuyện này, hiện tại độ hảo cảm là 21.» "Thống tử ca sẽ không lừa ta."
"Không biết." Tống Ninh Sinh lắc đầu nói: "Quan Thần Đạo quán của ta truyền từ thượng cổ thời kỳ, vật này là do quán chủ đời đầu tiên của Quan Thần Đạo quán giành được. Theo ghi chép cổ xưa trong quan, vào thời tiên cổ, có Tiên Thần đã từng cầm vật này, chiếu soi vạn cổ, chiếu cổ kim, thậm chí nghịch dòng sông thời gian, chém giết vô số cự đầu ở tương lai, phát ra ánh hào quang vô cùng rực rỡ. Đáng tiếc, vào cuối thời tiên cổ, chư thiên vạn giới đã xảy ra một cuộc đại náo động chưa từng có, vô số cự đầu tiên cổ lần lượt ngã xuống, chân tiên đổ máu, tiên khí thần khí của chư thiên bạo liệt, thiên địa bảo giám này cũng là một trong số đó. Cũng chính vì cuộc đại náo động ấy, khiến hậu thế mấy ngàn vạn năm, trời đất rơi vào thời kỳ mạt pháp dài đằng đẵng, rất nhiều pháp thuật cổ xưa và những chí bảo từng lừng lẫy hoàn vũ của chư thiên lần lượt biến mất."
Tống Ninh Sinh có chút xúc động, có vẻ tiếc nuối khi mình không được sinh ra trong một đại thế như vậy.
Còn Tần Thú thì có chút thất vọng. Thứ đồ này khó kiếm quá!
"Vậy mảnh vỡ này coi như vô dụng rồi." Tần Thú có chút ghét bỏ, tiện tay ném một cái xuống hồ.
Thư sinh trung niên: "..." Ngươi có lịch sự không vậy? Đó là đồ của ta!
"Không phải vậy, Thiên địa bảo giám này vẫn có một công dụng nữa."
"Công dụng gì?" Tần Thú lập tức hứng thú, vội đưa tay từ dưới hồ vớt lên. Bộ dạng kia hiển nhiên rất giống một tên nô tài của tiền không hề có nguyên tắc hay kiên định.
"Vật này có thể kết nối với "Đạo tạng"."
"Đạo tạng là gì?" Tần Thú "khiêm tốn thỉnh giáo". Ngươi mẹ nó nói rõ ràng ra đi, cứ thích làm người ta khó chịu, hừ.
"Đạo tạng là mật tàng lớn mà Đạo Tổ để lại, trong truyền thuyết nó ghi chép 3000 đại đạo chi thuật, và thiên địa bảo giám này là một trong những chìa khóa kết nối với «Đạo tạng». Ta đã từng may mắn dùng vật này để vọng tưởng kết nối với đạo tạng, và từ đó nhận được một môn đạo pháp là «Bất Diệt kinh». Cũng chính nhờ pháp này mà ta có thể kéo dài sự sống khi thân thể bị trọng thương dưới thiên kiếp, giữ lại một sợi hồn phách bất diệt. Đáng tiếc, cuối cùng ta vẫn bị quỷ dị ăn mòn, nhiễm phải thứ không rõ, từ đó gãy một đời đường tu. Cũng đáng tiếc, năm đó tư chất và cơ duyên của ta có hạn, chỉ nhận được quyển thứ nhất của Bất Diệt kinh. Nếu không thì cho dù thân thể đối kháng thiên kiếp, ta cũng tự tin vượt qua một cách an toàn." Thư sinh trung niên trên mặt tràn đầy vẻ tiêu điều.
"Nếu lần đó ta thành công, có lẽ ta đã có thể gặp lại nàng."
"Gặp ai vậy? Người yêu cũ của ngươi sao?" Tần Thú trừng mắt dò hỏi.
"Khụ khụ," thư sinh trung niên một tay chắp sau lưng, một tay đưa lên miệng giả bộ ho khan, xua tay nói: "Cái gì mà người yêu cũ, là người ta ngưỡng mộ."
"A..." Tần Thú sáng tỏ, "Thì ra là một con liếm cẩu."
"Cái gì là liếm cẩu?" Thư sinh trung niên vẻ mặt nghi hoặc.
"Đó là người mỗi ngày cứ muốn đứng ngoài cửa nhà người ta, muốn nhìn người ta một cái, mặc kệ người ta có muốn gặp mình hay không, bạn vẫn sẽ đưa những thứ tốt đẹp nhất cho người ta, người ta vui thì bạn vui theo, người ta buồn bạn cũng buồn theo. Tóm lại một câu, khi người ta cần bạn, bạn sẽ không ngần ngại xông lên, lúc người ta không cần, bạn vẫn muốn xông lên. Dù cho người ta mắng bạn, bạn cũng không tức giận, mà ngược lại còn cười hề hề tốt với người ta..."
"À! Thì ra đây gọi là liếm cẩu à!" Thư sinh trung niên rất tán thành gật đầu, "Vậy ta đúng là..."
Tần Thú chớp chớp mắt nhìn hắn: "Ngươi là liếm cẩu?"
Thư sinh trung niên thập phần khẳng định gật đầu: "Ta là, ta là."
Tần Thú: "..." Ngươi nói một lần thôi được rồi, không cần nói hai lần, ta nghe được mà, ta cũng nhìn ra được.
"Huynh liếm cẩu à, vậy cuối cùng ngươi có đến được với người mà ngươi thích không?"
"Không có." Thư sinh trung niên lắc đầu.
"À, vậy tức là liếm tới cuối cùng vẫn không được gì à!" Tần Thú bỗng dưng thấy thương hắn. Hồi tưởng lại năm đó, mình... À, có một người bạn từng làm liếm cẩu, quá bi thảm!
"Ai, cũng không hẳn, ta muốn làm liếm cẩu, nhưng người ta một mực không cho ta cơ hội liếm." Thư sinh trung niên bi thương thở dài.
Tần Thú vỗ vai hắn, an ủi: "Không sao, cố lên, sau này có lẽ có cơ hội."
"Không có cơ hội đâu." Thư sinh trung niên rất u sầu.
"Ai, nhìn ngươi nói kìa, ngươi vẫn còn có chấp niệm mà, chỉ cần ngươi liếm ta tốt một chút, có lẽ ta sẽ nghĩ cách để ngươi sống thêm một chút."
"Nàng chết rồi."
"A? A! Vậy thôi." Tần Thú hai tay chắp sau đầu, ngửa đầu nhìn trời, vừa huýt sáo, vừa ngâm nga đầy cảm khái: "Liếm cẩu liếm cẩu, liếm đến cuối cùng, chẳng được gì cả, đại mộng cũng thành không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận