Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 370: Chuyển về đến một tòa cung điện. . . .

Chương 370: Chuyển về đến một tòa cung điện. . . . “Nhất Cam, ngươi nên mang theo Tiểu Bàn các nàng về núi.” Tần Thú lên tiếng bên tai Nhất Cam. Nhất Cam lập tức dừng bước, mắt nhỏ tròn xoe đảo qua đảo lại, cuối cùng gãi đầu hỏi Tiểu Bàn đứng bên cạnh. “Tiểu Bàn, nãy ngươi có nghe sư phụ nói chuyện không?” “Không có a.” Tiểu Bàn lắc đầu, mắt to cong cong, vui vẻ đưa lưỡi liếm chiếc kẹo hồ lô to tròn trong tay. “À à, chắc là ta nghe nhầm rồi.” Nhất Cam ngẩng đầu, tiếp tục nhiệt tình vẫy tay với dân chúng xung quanh. Lúc này, Tần Thú lại lên tiếng bên tai Nhất Cam. “Ngươi không có nghe nhầm, nhanh chóng mang Tiểu Bàn các nàng về núi, nếu không sư phụ sẽ đánh vào lòng bàn tay đấy.” “Không nghe không nghe, ta không nghe thấy.” Cái đầu nhỏ mập mạp của Nhất Cam lập tức lắc lư như cái trống bỏi, nó giơ chân chạy về phía đầu đường. Lông mày của nó đã gần bay lên đến tận trán. “Tiểu Bàn, Hắc Thố, chạy nhanh, sư phụ đến bắt chúng ta về núi rồi.” “Chi chi ——” Hắc Thố và Tiểu Bàn lập tức xù lông, không thèm cưỡi ngựa nữa, mà tự mình nâng bụng nhỏ lên chạy nhanh, đuổi sát theo Nhất Cam. “Ha ha,” Tần Thú cười, thần thức như một cơn gió lốc quét qua, trong nháy mắt đã cuốn mấy đứa nhỏ kia đến trước mặt mình. “Đứng yên!” Mấy đứa nhỏ vẫn nhắm mắt cố sức chạy. Chỉ là dù chúng chạy thế nào cũng chỉ giậm chân tại chỗ. “Đi, mở to mắt ra.” Tần Thú ra vẻ nghiêm túc quát lớn. “Nghe cho kỹ đây, các ngươi đều đã chơi ở dưới chân núi một năm rồi, nên về núi an tâm tu luyện đi, nếu ai không chịu về, ta sẽ đánh gãy chân nó, đồng thời để sau này nó cũng không được xuống núi chơi nữa, nghe rõ chưa?” “Nghe rõ rồi sư phụ.” “Nghe rõ rồi chủ nhân.” Nhất Cam mấy người bĩu môi cúi đầu không dám cãi. “Còn Đại Mỹ đâu, sao không thấy bên cạnh các ngươi?” Tần Thú nhìn xung quanh hỏi. “Sư phụ, Đại Mỹ ở trong cung cùng Tứ Vô lão bà học làm đồ lót đẹp.” Nhất Cam giơ tay đáp: “Đại Mỹ còn nói, đợi khi nào biết làm đồ lót đẹp rồi, cũng sẽ làm cho ta với Hắc Thố mỗi người một cái.” “Vậy ngươi bây giờ về cung, gọi Đại Mỹ cùng về núi.” Tần Thú dặn: “Nhớ đấy, mau mau trở về, ngươi mà lại làm bộ quên, sư phụ giận đấy.” “Vâng, sư phụ, ta biết rồi, ta đi gọi Đại Mỹ về nhà đây.” “Tiểu Bàn, Hắc Thố, chúng ta đi.” Nói xong, Nhất Cam liền vác tiểu ngựa chạy về phía hoàng cung. “Nhất Cam ngươi chậm thôi, ngựa của chúng ta còn ở đằng sau đấy.” Tiểu Bàn cùng Hắc Thố quay lại, vác tiểu ngựa trên lưng rồi đuổi theo Nhất Cam. “Ôi chao, ta đã hứa đi nhà Võ Đại Lang ăn bánh nhân thịt nướng rồi.” Nhất Cam bỗng phanh chân lại giữa đường, hét lớn: “Sư phụ, ta có thể ăn trưa xong rồi về không?” “Không được.” Một giọng nói vang lên giữa không trung, sau đó thần thức của Tần Thú chậm rãi tiêu tan giữa không trung. “Ai, vậy tiếc quá.” Nhất Cam thở dài. Bánh nướng nhà Đại Lang đúng là thơm. “Vương gia, người đây là muốn đi đâu vậy? Đến nhà ta ăn cơm đi!” Lúc này, người bán bánh nướng bên đường vừa gọi với Nhất Cam. “Đại Lang, ta muốn về nhà rồi, có lẽ sau này rất lâu cũng không thể đến nhà ngươi ăn bánh nướng nữa.” Nhất Cam có chút tiếc nuối gào lên. “Vậy vương gia, tiểu nhân chuẩn bị cho ngài chút bánh nướng mang theo dọc đường nhé?” “Hay! Vậy thì tốt! Cảm ơn ngươi, Đại Lang!” Nhất Cam và mấy người lấy mấy miếng bánh nướng lớn, sau đó ôm một đống đồ ăn vặt thơm ngon do dân chúng tặng, thậm chí cả Đại Thông cũng mang đến mấy bó, rồi chạy về phía Hoàng thành. Lúc này trên Kim Loan điện, Tiêu Huyền đang thiết triều, Nhất Cam và mấy người trực tiếp chạy vào, ồn ào kêu lên: “Tứ Vô, sư phụ bảo ta về núi, nhanh lên, ngươi chuẩn bị thêm ít đặc sản địa phương cho ta mang về đi.” “Khụ khụ, Kháo Sơn Vương, trẫm đang họp đấy, ngươi xuống dưới đợi một chút, chờ trẫm xong sẽ chuẩn bị cho ngươi.” “Không được, Tứ Vô ngươi mau mau đi, nếu ta về trễ, sư phụ sẽ đánh gãy chân ta mất.” Nhất Cam lộ vẻ hơi sốt ruột. Mắt nhỏ đảo quanh, muốn tìm xem Dũng Nghị Hầu ở đâu. Dũng Nghị Hầu thấy vậy, thần sắc căng thẳng, lập tức lùi ra sau lưng một vị đại thần. “Đừng có thấy ta, đừng có thấy ta... .” Cộp cộp cộp! Nhất Cam chạy tới, đặt tiểu ngựa xuống, rồi nhảy lên vỗ vào vai Dũng Nghị Hầu cười lớn nói: “Tiểu Dũng, ta muốn về nhà, heo Thúy của nhà ngươi rất là thơm ngon đấy, có thể cho ta mang mấy con về cho sư phụ với đại sư huynh đỏ đỏ được không?” “Vương gia, một năm nay lợn Thúy Linh nhà ta đã bị người ăn gần hết rồi.” Dũng Nghị Hầu có chút khó khăn nói: “Hơn nữa, bản hầu không có tên Tiểu Dũng, bản hầu tên là Lý Ngô.” “Tiểu Lý, ngươi sao vậy!” Nhất Cam lập tức trừng mắt, “Lần trước ở nhà ngươi uống rượu, ngươi còn nói cùng bản vương là hảo huynh đệ, sau này heo của nhà ngươi bản vương muốn ăn bao nhiêu thì ăn, sao, giờ ngươi đổi ý?” Nhất Cam có chút tức giận, hàng lông mày thưa thớt nhỏ nhắn không khỏi nhíu lại. Sao người này lại lật lọng vậy! Sư tỷ dạy bọn họ từ nhỏ, làm người phải giữ lời, như vậy người khác mới tôn trọng. “Vương gia, ta khi nào nói thế?” Dũng Nghị Hầu nhíu mày. “Đó là lần trước, ngươi nói có người của đại tông môn ỷ vào tu vi bắt nạt ngươi, ngươi bảo ta giúp ngươi lấy lại thể diện, ta một quyền đánh bay hắn, sau đó ngươi mời ta đi ăn cơm nhà ngươi, ta một ngày ăn hai mươi con heo, còn uống rất nhiều rượu nữa, nhưng mà nhà ngươi lại không có rượu ngon như của sư phụ ta nấu, ôi chao... .” Nhất Cam ôm bụng cười lớn. Tiểu Bàn kéo áo Nhất Cam, nhỏ giọng nói: “Nhất Cam, ngươi lạc đề rồi, xin heo Thúy Linh về ăn mới là mục đích của chúng ta.” “Đúng đúng đúng.” Nhất Cam chợt hoàn hồn, liên tục gật đầu. “Tiểu Lý, ngươi rốt cuộc có cho hay không, không cho ta lấy 《Tam Tự Kinh》 đây!” Nói rồi, Nhất Cam liền muốn móc 《Tam Tự Kinh》trong ngực ra, bây giờ quyển sách này đã được Nhất Cam coi như bảo vật, mỗi ngày đều mang theo bên người, mỗi đêm đều phải ôn tập một lần. Dũng Nghị Hầu thấy Nhất Cam muốn móc《Tam Tự Kinh》 ra liền vội đưa tay ngăn lại. “Vương gia khoan đã, bản hầu nhớ rồi.” “Thế này nhé, sau khi kết thúc triều hội, bản hầu sẽ phân phó người cho ngươi thêm hai mươi con Thúy Linh.” Dũng Nghị Hầu nói. “Không được.” Nhất Cam lắc đầu, “Ta muốn 100 con, ta muốn mang về nhà nuôi, chờ nó sinh heo con, ta lại ăn heo lớn, sau đó đợi heo con lớn rồi lại đẻ heo con nữa.” “Hơn nữa, ngươi mau mau về đưa heo đến đây, ta thực sự muốn về nhà rồi.” “Cái này... .” Dũng Nghị Hầu nhìn về phía Tiêu Huyền. Nhất Cam cũng nhìn theo. Lập tức gầm lên: “Tứ Vô ngươi làm sao vậy, sao còn đứng im đấy, ngươi có phải là muốn ta về trễ, để cho sư phụ đánh ta không?” “Đúng đấy, về trễ chủ nhân sẽ giận, Tứ Vô ngươi nhanh lên.” Tiểu Bàn cũng chống nạnh kêu lên. “Chi chi —— nhanh lên!” Hắc Thố như một bà bầu sắp sinh, nâng bụng nhỏ lên đứng cạnh Nhất Cam và Tiểu Bàn kêu ầm lên. “Ai... .” Tiêu Huyền nhíu mày cười nói: “Dũng Nghị Hầu ngươi nghe rồi đấy, mau đi về đưa heo tới.” “Các ngươi cũng lui xuống trước đi.” Tiêu Huyền phất tay ra hiệu. Chúng thần lui xuống. . . . . Trên Ô Quy Sơn, trời trong gió nhẹ. Phổ Hiền Thánh Phật muốn cùng Tần Thú lấy bàn cờ làm thiên địa, luận đạo một trận. Tần Thú tất nhiên từ chối. Nếu thực sự mà xuống, há chẳng phải lộ tẩy sao? “Đại sư đã có hứng thú, hay là cùng Tống lão ca đi.” “Kỳ nghệ của hắn tuy rằng còn kém một chút, nhưng cũng có được ba bốn phần thật ý của ta đấy.” Tần Thú cười khẽ đưa bàn cờ đến chỗ họ. Tống Ninh Sinh cũng không vạch trần, cùng vị Tây Vực Thánh Phật đi xa đến đây, chơi cờ cả buổi, Tần Thú và Lạc Hi Hòa đứng bên cạnh nhìn. Nửa ngày trôi qua, trong tiếng rơi quân cờ lặng lẽ biến mất. Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương đỏ rực như máu. Trên biển mây Đại Hoang, có một đám mây vàng bay về phía này, đến gần mới phát hiện đó là một tòa cung điện dát vàng. Cung điện rất lớn, rộng hơn mấy ngàn mét, che rợp cả một vùng trời. Trên đỉnh cung điện, có một tiểu nha đầu đang ngồi trên mái ngói phát ra ánh sáng lung linh, nàng mặc chiếc váy tơ vàng hải đường, đang lắc lư đôi chân nhỏ, miệng còn ngân nga hát nhỏ. Mà phía dưới cung điện, có bốn con vật mập mạp, mỗi con một tay nâng cung điện, nhàn nhã chạy trên đám mây. Vừa chạy vừa cười ha ha. “Sư phụ, chúng con về rồi!” Thấy đỉnh núi, Nhất Cam vui mừng hét lớn. “Tiểu sư tỷ, tỷ chậm một chút, cái này thực sự không thể mang đi được đâu.” Tiêu Huyền đi theo đằng sau, tận tình khuyên nhủ. “Ngươi đi ra.” Nhất Cam quát, giơ chân muốn đạp Tiêu Huyền, Tiêu Huyền vội tránh, sau đó tiếp tục đi theo khuyên can. “Nhất Cam, sao con lại mang Kim Loan điện về?” Tần Thú nhìn mấy đứa trẻ nhớ cái gì làm nấy mà thấy vừa buồn cười vừa tức giận. “Sư phụ, Hắc Thố bảo muốn mang cung điện về đây, đến lúc đó bọn con có thể diễn trò hoàng đế bên trong.” Nhất Cam chủ động khai báo: “Với cả, đồ của bọn con nhiều quá, nhẫn trữ vật không chứa hết được, nên con chứa cả 100 con heo trong cung điện.” “Con còn mang cả heo về nữa?” “Đúng đấy ạ, sư phụ, heo này cũng không giống, heo này còn ngon hơn trong núi đấy.” Nhất Cam chớp mắt nhỏ đáp lời. “Sư phụ, ngài khuyên nhủ tiểu sư tỷ đi, nàng đem Kim Loan điện đi mất rồi, hoàng đế như con làm sao thiết triều bây giờ?” Lúc này, Tiêu Huyền tiến lên nói, vẻ mặt ủy khuất. Tần Thú nhìn Tiêu Huyền một cái, rồi liếc đồ nhi ngốc của mình, nói: “Nhất Cam, thả heo xuống, để cho sư đệ ngươi khiêng cung điện về đi.” “Cái này... .” Nhất Cam do dự. “Chi chi, chi chi, cái cung điện này trông thật ngứa mắt, ta thỏ đại gia muốn.” Hắc Thố nhảy ra, “Tứ Vô, ngươi lại đi xây một cái đi.” Tiêu Huyền thấy vậy lập tức rên rỉ: “Sư phụ à, đồ nhi. . .”. “Dừng!” Tần Thú đưa tay ngăn lại, nhíu mày nói: “Hắc Thố đã thích thì cứ giữ lại đi, ngươi về xây lại cái khác là được.” “Có thể. . . . Xây cung điện tốn tiền đấy.” Tiêu Huyền bối rối nói, hai ngón tay gãi gãi. “Cút.” Tần Thú ném cho hắn một cái nhẫn trữ vật, tức giận mắng. “Ấy!” “Sư phụ tạm biệt!” “Sư phụ vạn an!” “Sư phụ bảo trọng thân thể, mỗi ngày đều thật xinh đẹp nha!” “Đồ nhi cáo lui!” Tiêu Huyền nhanh tay lẹ mắt bỏ nhẫn trữ vật vào tay áo, cúi người làm lễ, sau đó bay đi. Trước khi đi không quên vẫy tay hét lớn: “Tiểu sư tỷ, hoan nghênh lần sau đến nhà ta chuyển cung điện nha!” “Được.” Nhất Cam ngơ ngác đáp lại. “Chi chi, Nhất Cam, chúng ta đặt cung điện ở đâu bây giờ?” Hắc Thố trợn mắt nhìn lên đỉnh núi, cảm thấy cung điện to như thế này đặt ở đây có vẻ không ổn. “Thì để ở giữa thung lũng ấy.” Bên dưới Ô Quy Sơn có một đại hạp cốc, Nhất Cam mấy người thường xuyên chơi ở đấy, Tần Thú vung tay áo một cái, tòa cung điện liền ổn thỏa rơi xuống giữa đại hạp cốc. “Chủ nhân, cái hồ của ta thì để chỗ nào a?” Tiểu Bàn giơ hạt châu ước nguyện hỏi: “Ta chuyển đến đây một nửa hồ của nhà Tứ Vô, ta còn dời rất nhiều Lý Ngư con đến nữa. Lúc đầu ta còn muốn chuyển cả mấy vạn tiểu đệ của ta đến, nhưng tổ tiên không đồng ý, ta nhiều nhất là chỉ có thể chuyển đến... chuyển đến... ta cũng không biết bao nhiêu nữa, vì giờ ta còn bé quá, chỉ đếm được đến 100 thôi.” “Ách. . . . .” Tần Thú liếc hạt châu ước nguyện mà nhìn dòng sông nhỏ uốn quanh nó, trong đó từng con từng con Lý Ngư đỏ tươi đang tung tăng bơi lội. “Cứ thả trong hạp cốc đi.” Cuối cùng Tần Thú phất tay, tạo một dòng sông trước điện Kim Loan trong thung lũng, dòng sông trải dài hàng trăm mét. “Ha ha, bây giờ ta Cẩm Lý đại vương có hai nhà rồi.” Tiểu Bàn liền hóa thành một con cá chép lớn lao mình xuống sông, dẫn theo đám đàn em vui vẻ bơi lội. Tần Thú nhìn một lúc, nghĩ nghĩ, tiện tay thiết kế một đại trận che chắn trên thung lũng, từ bên trong có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, nhưng người tu hành bay ngang qua sẽ không nhìn thấy cảnh tượng phía dưới. Làm như vậy xem như là an toàn hơn. Dù sao người tu hành nếu phát hiện ra một tòa cung điện ở Đại Hoang, ắt sẽ sinh hiếu kỳ xuống dò xét một phen, mà nảy sinh những phiền phức không đáng có. “Chủ nhân, ta muốn phủ đầy đá cuội trong sông, còn muốn trồng thêm san hô, trân châu, vỏ sò. . . . .” Tiểu Bàn bơi một hồi đã cảm thấy ao tuy rộng nhưng không đẹp như trên núi. “Đá to bằng trứng ngỗng trên núi có đầy, bình thường ngươi tự đi mà tìm, còn san hô, vỏ sò trân châu các loại, đợi khi nào ngươi đột phá Hóa Thần cảnh, ta sẽ cho phép ngươi xuống núi. Đến lúc đó, ngươi có thể cùng Nhất Cam các nàng đi tìm Tiểu Long Nữ, các ngươi cùng nhau đi ra biển lớn mà tìm thật nhiều trân châu, trai ngọc đẹp nha.” Tần Thú bắt đầu vẽ bánh. Mắt Tiểu Bàn mở to sáng lấp lánh. Nó giơ nắm tay nhỏ lên cổ vũ khí thế nói: “Vâng, ta Cẩm Lý đại vương nhất định phải cố gắng tu luyện a, . . . .” Nói xong, nó lại nhảy xuống sông dẫn theo đám đàn em bơi lội. Tần Thú đưa Nhất Cam trở lại trên núi. Phổ Hiền Thánh Phật và Tống Ninh Sinh hai người vẫn đang trầm tĩnh trong bàn cờ. Tần Thú không quấy rầy, lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát. “Sư phụ, ta muốn đi vờ đụng vào bàn cờ một cái được không?” Nhất Cam kéo ống tay áo Tần Thú nháy mắt, nhỏ giọng hỏi. “Không cần.” Tần Thú chưa kịp lên tiếng, Tống Ninh Sinh đã mở miệng. “A.” Nhất Cam "a" một tiếng, không còn nhiệm vụ nữa, vậy thì mình đi chơi trong cung điện lớn. “Hắc Thố, ngươi đi gọi Chu Cáp và bọn họ đi, bảo ta mang về một cung điện, ta mời bọn họ đến trong cung điện chơi bóng rổ, chơi đu.” “Chi chi, ta đi ngay đây.” Hắc Thố nhanh chân phi như bay xuống núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận