Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 194: Thất lạc nhiều năm thân sư tôn. . . . ! Thiên Ma điện lão điện chủ xuất thủ!

"Cái gì! Tiền bối, ngài nói ngài là Tiêu Huyền cẩu... sư tôn của Tiêu đại ca ta! ! !" Độc Cô Kiếm cạn lời. Ta mẹ nó hồn vía bay lên mây rồi, ngài bỗng nhiên bắt ta trở về, còn nói cho ta biết ngài là sư tôn của Tiêu Huyền cái tên cẩu tặc kia. Hừ, quả nhiên là "Không phải người một nhà không vào một nhà cửa" mà! Hai thầy trò này đều hèn hạ như nhau.
"Sao, không giống sao?" Tần Thú khẽ phe phẩy quạt, cười nói.
"Không giống." Độc Cô Kiếm lắc đầu, nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Tiêu Huyền cẩu như thế, còn tiền bối, nhìn ngài là kiểu người có đức độ, tấm lòng rộng mở kia mà!"
"Ha ha ha, ta vậy sao?" Khóe miệng Tần Thú bất giác nở một nụ cười.
"Có, có, có." Độc Cô Kiếm thận trọng nhưng vẫn pha chút liều mạng gật đầu.
"Không tệ, tiểu tử biết ăn nói, vậy thì nói thêm vài câu nữa, ta nghe."
Độc Cô Kiếm: ...
Lão điện chủ Thiên Ma Điện vội vàng bước lên một bước, vượt qua Độc Cô Kiếm, chắp tay hướng về Tần Thú nói: "Tiền bối ngài ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tài cao chín vạn đấu, học rộng năm vạn xe, mạo thắng thiên tiên, Càn Khôn vô địch, từ xưa đến nay, không ai có thể sánh bằng... Bản tọa, không, tại hạ đối với tiền bối ngài lòng kính trọng giống như nước sông Lạc tuôn trào không ngừng, thao thao bất tuyệt, xảy ra rồi thì không thể ngăn cản..."
Tần Thú: ... Ghê vậy, ta xin được nói một câu: "ghê vậy!"
Độc Cô Kiếm: ... Đây là sư tôn của ta? Lão ma đầu Thiên Ma Điện? Một trong ba người có quyền lực lớn nhất ma đạo Vân Châu?
"Không đúng a, người này khí phách thanh kỳ, sao lại chỉ có tu vi Hóa Thần cảnh?" Tần Thú ngước nhìn lão điện chủ Thiên Ma Điện, trầm tư, có vẻ như gặp phải vấn đề khó giải đáp.
"Sư tôn..." Độc Cô Kiếm nhẹ nhàng kéo tay áo lão điện chủ Thiên Ma Điện. ... Ngài vẫn là sư tôn uy nghiêm túc mục, hỉ nộ vô thường, không thích nói nhiều mà ta quen biết sao?
"Làm gì..." Lão điện chủ Thiên Ma Điện trừng mắt. ... Đồ hỗn đản, trước mắt có chỗ dựa lớn không nghĩ bám, mỗi ngày còn bắt vi sư phải theo con lo lắng. Khiến vi sư không thể không đem cái tính cách bỉ ổi thời trẻ mang ra dùng. Mà nói, năm xưa thiên phú của vi sư trong môn cũng không tính là đứng nhất, nhưng chính là dựa vào chiêu "Trần nhà cấp bậc" nịnh hót này, lừa sư tổ con đem tất cả bản lĩnh giữ nhà và đồ tốt đều lưu lại cho mình. Đấy, trăm năm trước vừa truyền tin, đại sư bá của con cũng bởi vì cái miệng tiện mà thân bại danh liệt, đến giờ còn bị người đuổi giết bên ngoài kìa.
"Khụ khụ..." Lúc này Độc Cô Kiếm ho khan hai tiếng, khóe miệng có máu tươi tràn ra. Thật sự là lúc nãy bị dọa quá sức, đúng là mất mạng mà thiêu đốt thần hồn bỏ chạy đấy chứ. Sợ chạy chậm, sư phụ mình lại tự bạo thì toi.
"Không tệ, thiên phú căn cốt tiểu tử ngươi đều không tồi, tâm tính cũng rất tốt, quan trọng hơn là mắt nhìn tốt." Tần Thú hài lòng đánh giá Độc Cô Kiếm, sau đó lấy ra một viên vũ hóa đan ngũ phẩm cho hắn nuốt, chút vết thương nhỏ này liền thuận tiện chữa lành ngay.
"Đan dược cấp hoàn mỹ!" Lão điện chủ Thiên Ma Điện tinh mắt biết bao, liếc mắt một cái liền nhận ra đan dược trong tay Tần Thú không phải đan dược bình thường, lập tức ánh mắt hiện vẻ hâm mộ. Vũ hóa đan cấp hoàn mỹ ngũ phẩm, vậy đối với đại năng Hóa Thần cảnh cũng là bảo bối cứu mạng a.
"Thế này, lần đầu gặp mặt, cũng không có gì hay đưa, vậy thì tặng con một kiện tiểu pháp khí phòng thân vậy." Nói rồi, Tần Thú vung tay áo nhẹ nhàng, trên không trung trước người lơ lửng mấy đoàn ánh sáng đủ màu, mỗi đoàn ánh sáng đều có một kiện linh bảo lấp lánh bên trong.
"Con tùy ý chọn một món đi." Tần Thú nhàn nhạt mở miệng.
"Linh... Linh bảo! ! !" Mắt Độc Cô Kiếm muốn trợn ngược ra ngoài. "Tiểu pháp khí" trong miệng người khác lại là cái này... ! ! !
Quả nhiên, người so với người quả là tức chết mà! Ta còn đang tự hỏi trang bị trên người Tiêu Huyền cẩu tặc kia lấy ở đâu ra, thì ra sư tôn của hắn mạnh như vậy, lần đầu gặp mặt đã tặng linh bảo, thế này ai mà chịu cho thấu. Độc Cô Kiếm liếc nhìn sư tôn mình, trước kia còn thấy thân phận người có quyền lực ma đạo của sư tôn ngầu lòi, bây giờ nhìn sư tôn người ta, lại nhìn lại sư tôn mình, đột nhiên cảm thấy bản thân thật thảm hại.
Thương cho lão điện chủ Thiên Ma Điện, đường đường cự phách ma đạo, cũng đã từng là một đại ma đầu giết người Vô Tình, giờ mà biết ý nghĩ trong lòng đồ nhi, e rằng sẽ trực tiếp một bàn tay đập chết.
"Khụ khụ..." Lão điện chủ Thiên Ma Điện ho khan hai tiếng, mắt ra hiệu cho Độc Cô Kiếm đang ngẩn người. ... Đồ nhi, nhanh cầm lấy, còn chờ cái gì nữa?
"Hiểu rồi." Vốn là thầy trò nhiều năm, chỉ một ánh mắt Độc Cô Kiếm đã hiểu, lúc này chọn một thanh trường kiếm đen có kiểu dáng cổ xưa. Đó là một kiện trung phẩm linh bảo, là Tần Thú năm đó đi Linh Châu, diệt mấy chục tông môn, bị một vị đại năng Hóa Thần cảnh để ý, tuyên bố muốn đuổi bắt mình, Tần Thú đã hảo ngôn khuyên bảo nói rõ nguyên do nhưng hắn không nghe, còn muốn cướp linh bảo trên người Tần Thú, thế là bị một bàn tay đánh thành bánh thịt luôn.
"Sư tôn, sư tôn của Tiêu Huyền cũng chính là sư tôn của con, con với Tiêu đại ca tình như thủ túc, chúng con từng cùng nhau làm chuyện tiện, măm măm kỹ nữ, uống rượu mạnh, giết cừu địch..." Độc Cô Kiếm ôm lấy thanh trường kiếm kiểu cổ, thành khẩn nói: "Cho nên sư tôn có thể cho con thêm một kiện linh bảo phòng ngự để phòng thân được không!"
Lão điện chủ Thiên Ma Điện trở nên kích động, đồ nhi ngoan, nhất định là đang cầu xin giúp vi sư đây mà.
"Dễ nói." Tần Thú thích hắn trực tiếp, bất quá cuối cùng thì vẫn là cảm kích phần tình nghĩa hắn dành cho Tiêu Huyền, vì vậy lại lấy ra một kiện linh bảo phòng ngự hạ phẩm đưa cho hắn.
"Ta thấy ngươi cũng tu luyện kiếm thuật, vừa hay chỗ ta còn một môn kiếm thuật lục giai, ta truyền cho ngươi." Đầu ngón tay Tần Thú nhẹ điểm, một vệt lưu quang chui vào đầu Độc Cô Kiếm.
"Đa tạ sư tôn!" Độc Cô Kiếm lập tức quỳ xuống, hành lễ, hai mắt rưng rưng, "Từ nay về sau, ngài chính là thân sư tôn của con."
Lão điện chủ Thiên Ma Điện: ... ... Đồ nhi, vậy ta là gì?
"Đồ nhi ngoan, đứng lên đi." Tần Thú thân tình đỡ Độc Cô Kiếm dậy, sau đó nhét cho hắn thêm mấy chục vạn linh thạch cực phẩm và mấy chục bình đan dược.
"Sư tôn ơi, sư tôn thân yêu mà con lạc mất bao năm ơi..." Độc Cô Kiếm luôn hiếu thắng giờ đã muốn khóc. Hắn chưa từng được cưng chiều như vậy! Ta đã nói, tình yêu này không thể chỉ có chút này, một mực không được biến mất...
"Đồ nhi, đồ nhi thân yêu mà vi sư thất lạc nhiều năm ơi..." Tần Thú ôm lấy Độc Cô Kiếm, vỗ vai an ủi.
"Vậy sư tôn trước, Tiêu sư huynh của con đang gặp nạn, ngài còn không mau đi giúp đi!" Độc Cô Kiếm quay đầu lại hét lớn với lão điện chủ Thiên Ma Điện.
"... " Lão điện chủ Thiên Ma Điện trực tiếp trợn mắt há hốc mồm, đây là lần đầu tiên đồ nhi mình ra lệnh cho mình đấy. Thôi được rồi, vì hai kiện linh bảo trên người nó, dù sao sau này về cũng là của mình, kekeke...
"Ha ha ha, kẻ nào to gan, dám phá hỏng Huyền Đế Niết Bàn, đây là đối đầu với Thiên Ma Điện ta." Lão điện chủ Thiên Ma Điện bước ra một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện trên hoàng thành, tóm lấy Âm Dương Ma quân kia rồi nện cho một trận sống dở c·hết dở.
"Con mẹ nó, lão ma đầu ngươi điên rồi, Lão tử là Âm Ngọc ngày." Âm Dương Ma Quân giận dữ hô lớn. Hắn với lão ma đầu này không tính là bạn bè, nhưng gì thì cũng đã có vài phần giao tình, dù sao đều là người có quyền lực cấp bậc ma đạo cả.
"Hừ, bản tọa không cần biết ngươi là cái lão tử ngày mưa dầm nào, hay Tình Vũ ngày gì, hôm nay ai dám đụng đến Tiêu lão đệ của ta, bản tọa giết cả nhà hắn, diệt toàn tộc hắn." Lão điện chủ Thiên Ma Điện gầm lên, thế công càng hung mãnh.
"Thiên Ma lão nhi, rốt cuộc Chu Tước hoàng triều đã cho ngươi chỗ tốt gì mà ngươi làm vậy, ta Huyết Viêm hoàng triều có thể cho gấp đôi!" Yến Sơn Quân một bên đạp lên đỉnh lớn màu đỏ, bị Kiếm Tổ Thiên Kiếm đánh cho liên tục bại lui, vừa hướng về lão điện chủ Thiên Ma Điện kêu la.
"A... Đồ ngốc!" "Bản tọa mới quen đã thân với Huyền Đế, sao lại chỉ vì tiền tài mà cân nhắc, Sơn Quân lão tặc, tới chịu chết đi." Vừa đánh vừa đánh, lão điện chủ Thiên Ma Điện lại xông về phía Yến Sơn Quân.
Yến Sơn Quân trong nháy mắt bị đánh thân hình lảo đảo, không ngừng thổ huyết.
"Thảo mẹ nó, Thiên Ma Điện, bản vương với ngươi thế bất lưỡng lập!" Yến Sơn Quân nổi giận, đành phải liều mạng kêu gọi những đồng minh khác đến giúp đỡ. Mà những người kia cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, Yến Sơn Quân là một trong những lực lượng mạnh nhất bên phía bọn họ, ngoại trừ Thiên Vũ lão hoàng chủ kia, nếu hắn mà c·hết, bọn hắn cũng nguy. Thế là mấy vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, nhao nhao xông đến, cùng Yến Sơn Quân chia sẻ áp lực, đồng thời hướng thiên ngoại giận dữ quát:
"Những bằng hữu đang núp trong hư không kia, môi hở răng lạnh đạo lý các ngươi cũng hiểu, một vị đại năng Động Hư cảnh duy nhất của đối phương đã bị Thiên Vũ lão hoàng chủ kiềm chế rồi ( ̄(●●) ̄) [ mặt cười của lợn ], giờ các ngươi không ra tay còn đợi đến bao giờ?"
Lần đầu tiên đạt được 《đại thần chứng nhận》cảm ơn 《Liên Sơn Quy Tàng tục》 đã ủng hộ, càng nghĩ, vẫn là khắc phục sự lười biếng, gõ chữ tăng thêm chương này. Tung hoa! *★°*:. ☆( ̄▽ ̄)/$:*. °★* .
Bạn cần đăng nhập để bình luận