Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 220: Cho sư tỷ mang lễ vật!

Chương 220: Mang quà cho sư tỷ!
"Cái gì! Sư muội muốn kết hôn!" Trường Sinh sững sờ một chút.
Hắn suy nghĩ có một thoáng như đã qua mấy đời vậy.
Khoảng cách sư muội lần thứ hai xuống núi, hình như đã hơn năm mươi năm rồi.
Sư phụ nói, nàng chỉ xuống núi giải sầu một chút, sao có thể ham chơi mà đi lâu như vậy.
Bây giờ, nghe lại tin tức của sư muội, không ngờ là nàng muốn kết hôn.
"Sư phụ, chúng ta muốn cùng đi gặp sư muội sao?" Trường Sinh mừng rỡ nói.
Sư phụ từ nhỏ đã dặn hắn, dưới núi nhiều nguy hiểm, mà sư muội lại quanh năm đi lại dưới chân núi, thực tế, trong lòng hắn mỗi khi nghĩ đến đều có chút lo lắng.
Hiện tại nghe được tin tức này, trong lòng mừng vui khôn xiết.
Tần Thú dừng lại một lát, thong thả cười nói: "Vi sư có lẽ muốn bế quan một thời gian, không đi cùng các ngươi, để Tứ Vô dẫn ngươi cùng Nhất Cam và mấy người các nàng đi dự tiệc cưới vậy."
"A." Nghe sư tôn không đi, Trường Sinh trong lòng có chút không hiểu, cũng hơi cô đơn.
Hắn luôn cảm thấy giữa sư tôn và sư muội, dường như có chuyện gì không thoải mái.
"Được rồi, thân là đại sư huynh, đi dự hôn lễ của sư muội, dù sao cũng phải mang chút quà chứ."
"Đây là vò ngộ đạo rượu, con mang đi đi." Tần Thú lấy ra một vò ngộ đạo rượu đưa cho Trường Sinh.
Trường Sinh nhận lấy, có chút lo lắng nói: "Sư tôn, dưới núi nhiều nguy hiểm, mà con lại yếu như vậy, liệu có đi không trở lại, không còn được gặp ngài nữa không?"
"Không hổ là đệ tử của vi sư, con lo lắng có lý, cho nên vi sư lại phái Đại Bảo làm cận vệ cho con." Tần Thú mỉm cười nói, "Bất quá phải cảnh cáo trước, Đại Bảo IQ không cao, mặc dù bây giờ ta bảo nó ra ngoài bảo hộ con thì nó có chút gật gù đồng ý, nhưng vừa ra khỏi ngọn núi này, đoán chừng nó chỉ biết đi theo Nhất Cam mà lang thang thôi, cho nên sau khi xuống núi, con cứ theo sát Tiểu sư muội, đừng để nàng chạy lung tung là được rồi."
"Biết, sư tôn." Trường Sinh gật đầu đáp ứng.
Hắn sợ chết, hắn không thích xuống núi, là vì hắn đã quen với cuộc sống yên bình như thế này.
Bởi vì chỉ khi đã trải qua đói khát, ôn dịch, t‌ử v‌o‌ng, ngươi mới biết cuộc sống như thế này thực ra trân quý đến nhường nào.
Bất quá sư muội muốn kết hôn ư?
Đại sư huynh này sao có thể vắng mặt được chứ.
"Lạp lạp lạp, ta là một chú chim nhỏ khoái hoạt. . ."
Trường Sinh nhảy nhót trở về phòng, thu dọn hành lý.
Tần Thú nhìn Trường Sinh tóc hoa râm, lúc này như một đứa trẻ con, không khỏi thấy buồn cười, lại hơi xót xa.
"Thời gian thấm thoắt, năm tháng trôi đi."
"Nuôi lớn con rồi, cuối cùng cũng phải xuất giá." Tần Thú nhìn trời mây trắng, thong dong cảm khái một tiếng.
Giờ phút này, trong đầu hắn nhớ lại, vẫn là dáng vẻ của tiểu nha đầu mười mấy tuổi lần đầu lên núi.
Tần Thú nhớ rõ, lần đầu nhìn thấy nàng, hắn đã cảm thấy gương mặt ấy rất quen, rất quen thuộc. . . .
Trong núi gió thổi nhẹ.
Tiên nhân bước qua con đường đá phủ đầy hoa bụi, chậm rãi dạo bước về phía trước núi.
Giữa đường, hắn thấy mấy tiểu chỉ một người vác một cái bao tải to, nhô mông nhỏ lên đào dược thảo trong linh điền.
"Nhất Cam, các ngươi đang làm gì?" Tần Thú từ xa gọi một tiếng.
"Sư phụ, Tứ Vô nói, muốn cho sư tỷ mang lễ vật, nên bảo con đào thêm chút linh thảo linh dược, như vậy, sư tỷ sẽ càng vui hơn." Nhất Cam quay đầu chớp mắt nhỏ đáp.
"À, vậy con cứ đào nhiều vào. Nếu bao tải không đựng nổi thì dùng nhẫn trữ vật mà đựng. Trong linh bảo sư phụ cho con chẳng phải cũng có không gian sao?"
"Dạ sư phụ."
. . . .
Trước núi.
Tiêu Huyền dán mình vào thân cây đào lắc lư.
Tần Thú đi tới, hiếu kỳ hỏi: "Ai treo con trên cây đào vậy?"
Tiêu Huyền đáp lại: "Tự con thôi mà! Sư phụ ngài không cần để ý đến con, con chỉ là muốn tìm lại cảm giác lúc trước ở trên núi thôi."
Tần Thú: . . . .
Cũng hay, hắn không hề biết đồ nhi này của mình còn có khuynh hướng thích bị h·ành h·ạ.
"Đi, đừng nghịch nữa, xuống uống với sư phụ vài chén." Tần Thú từ dưới cây đào ra một vò đào hoa t‌ử‌u.
Mở nắp, mùi rượu thơm lừng.
"Vâng sư phụ." Tiêu Huyền từ trên cây nhảy xuống, sư đồ hai người như trước kia nhâm nhi rượu ngon, kể chuyện thường ngày.
"Hôn kỳ của sư tỷ con là ngày nào?"
"Mùng bảy tháng mười."
"À." Tần Thú đáp lời, trong mắt không biết đang suy tư điều gì.
"Sư tôn, ngài muốn cùng con đi không?"
"Không được, đến lúc đó sư huynh Trường Sinh của con sẽ thay vi sư đến mừng cưới, con nhớ kỹ, phải bảo vệ tốt đại sư huynh con đó."
"Yên tâm sư tôn, con nhất định sẽ mang đại sư huynh đến nơi an toàn, về nhà cũng an toàn." Tiêu Huyền vỗ ng‌ự‌c đảm bảo nói.
"Ừ." Tần Thú khẽ gật đầu, sau đó lấy ra mấy chiếc nhẫn trữ vật giao cho Tiêu Huyền.
"Đây là đồ cưới ta chuẩn bị cho Tiểu Tình Nhi, con thay vi sư mang đi nhé."
"Vâng sư tôn." Tiêu Huyền nhận nhẫn trữ vật, thần thức quét một lượt, lúc này thì chua lè.
Bĩu môi, mắt to long lanh giả vờ ngây thơ nháy mắt nói: "Sư tôn, con kết hôn thì ngài còn chưa cho con đồ cưới đâu, hay là bây giờ chúng ta bù cho con?"
"Bù cái gì? Roi da nhỏ hả?"
"Ách. . . . Vậy thôi vậy." Tiêu Huyền uống chén rượu an ủi.
. . . . .
Lúc chạng vạng tối.
Nhất Cam và mấy người gánh từng túi linh dược chất đầy trong sân.
Mấy người toàn thân dính đầy đất cát.
Rõ ràng, vì quà cho nhị sư tỷ, Nhất Cam đã rất cố gắng.
"Sư phụ, con có thể đào thêm chút linh t‌ử‌u không?" Nhất Cam "cộc cộc cộc" chạy đến trước mặt Tần Thú, chớp mắt hỏi.
"Được thôi." Tần Thú trả lời một tiếng, vỗ vỗ bụng nhỏ của Nhất Cam dính đầy bụi, dặn dò: "Nhưng phải đào cẩn thận, đừng làm vỡ bình rượu, lãng phí linh t‌ử‌u ngon."
"Yên tâm đi sư phụ, giờ con đào linh t‌ử‌u siêu lắm rồi." Nhất Cam giơ cái cuốc nhỏ, hô to với mấy tiểu chỉ "Oa oa" rồi xông ra ngoài, đào bới khắp các đỉnh núi.
Một lần đào đó kéo dài hai ngày hai đêm.
Trong sân chất đầy mấy ngàn vò linh t‌ử‌u.
"Còn muốn chuẩn bị gì cho sư tỷ nữa nhỉ?" Nhất Cam ngồi trên chồng vò rượu, gãi đầu nhỏ trầm tư.
"Đủ rồi, tiểu sư tỷ à, thật ra chỉ cần con đi thì nhị sư tỷ đã vui lắm rồi!" Tiêu Huyền ở dưới gào lên nói.
Hắn sợ, sợ Nhất Cam đào nữa thì cả ngọn núi đều thành rỗng mất.
"Hả! Thật sao!"
"Sư tỷ thấy con, sẽ còn vui hơn thấy những món quà này sao?" Nhất Cam vọt xuống, ngước nhìn Tiêu Huyền hỏi.
"Đương nhiên, trên đời này, con mới là món quà tốt nhất trong lòng nhị sư tỷ." Tiêu Huyền s‌ờ đầu Nhất Cam cười nói.
"Ôi chao chao, thì ra con mới là món quà tốt nhất của sư tỷ nha." Nhất Cam khoái hoạt xoay vòng.
Vừa nghĩ đến việc được gặp sư tỷ, Nhất Cam liền rất vui vẻ.
Đến lúc đó, nàng muốn ngủ chung với sư tỷ, để sư tỷ kể chuyện xưa cho nàng nghe, giọng sư tỷ vừa dịu dàng, vừa hay hơn giọng sư phụ nữa.
"Tứ Vô, khi nào thì chúng ta đi vậy? Con muốn nhanh nhanh gặp sư tỷ."
"Chờ một chút."
"Vâng." Nhất Cam gật đầu, sau đó chạy về phía phòng luyện đan của Tần Thú.
"Tứ Vô non non ơi, con vào phòng sư phụ lấy chút kẹo dẻo ăn dọc đường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận