Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 410: Đều tránh ra, bản hầu tự thân vì vương gia bắt heo!

Chương 410: Tránh hết ra, bản hầu đích thân đi bắt heo cho vương gia!
Hôm sau, tảo triều.
Nhất Cam mang theo hai cái ghế đẩu nhỏ cùng một cục thịt mập tròn hào hứng bừng bừng đi vào điện Kim Loan.
Vừa bước vào cửa đại điện, đã lớn tiếng gào lên: "Tiểu Dũng, Tiểu Dũng."
Kết quả mắt nhỏ ngó nửa ngày cũng không thấy Dũng Nghị Hầu đâu.
"Tứ Vô, Tiểu Dũng đâu rồi?" Nhất Cam mở to đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Tiêu Huyền.
Tiêu Huyền đáp: "Dũng Nghị Hầu cáo ốm ở nhà."
"Hả? Tiểu Dũng bị ốm sao?" Nhất Cam có chút buồn rầu gãi gãi tai.
Lúc này, chúng thần thấy Nhất Cam, lại nhìn cục thịt mập mạp Đại Bảo đang được Nhất Cam ôm trong lòng, liền vội vàng cúi người hành lễ nói: "Chúng thần bái kiến vương gia! Bái kiến Thần Uy Thiên Bảo đại tướng quân!"
Trong số bọn họ, có rất nhiều là khai quốc công thần, từng tận mắt chứng kiến thần uy của Đại Bảo cùng điển lễ phong tướng. Cũng có rất nhiều là tân quý trong triều, nhưng với tư cách là thánh thú hộ quốc, một trong những vật tổ quan trọng của Chu Tước hoàng triều, họ đương nhiên từng thấy chân dung của Đại Bảo.
Trong Bắc Uyển Lăng Yên các còn treo một ít chân dung khai quốc công thần mà.
"Miễn lễ!" Nhất Cam tay nhỏ nhẹ giơ lên, bưng cái bụng phệ đang cười ha ha.
"Lảm nhảm lảm nhảm..." Đại Bảo lảm nhảm vài tiếng, cũng không thèm để ý đám người này, ánh mắt vẫn luôn dán vào cục măng mập trong lòng.
"Còn có ta, còn có Cẩm Lý đại vương ta nữa, ta là Tứ Vô thân phong tụ bảo tiểu tướng quân!" Tiểu Bàn thấy dáng vẻ uy phong của Nhất Cam và Đại Bảo thì không khỏi ghen tị, không ngừng dậm đôi chân ngắn cũn và vung tay múa chân trước mặt chúng thần.
Chúng thần quan sát vị đế vương trẻ tuổi trên long ỷ, trong lòng dấy lên hàng loạt dấu chấm hỏi.
Tụ bảo tiểu tướng quân? Chu Tước hoàng triều ta có cái danh hiệu này sao?
Tiêu Huyền đón nhận ánh mắt mọi người, ánh mắt có chút ra hiệu.
Mọi người hiểu ra, lập tức khom người hô lớn: "Chúng thần bái kiến tụ bảo tiểu tướng quân! Tiểu tướng quân uy vũ hiển hách!"
"Ha ha ha ha....các khanh bình thân!" Tiểu Bàn đắc ý ưỡn cái bụng nhỏ, một tay bóp hông, một tay hư chỉ trỏ.
Các khanh? ? ?
Sau khi nghe xong, mí mắt của quần thần đều giật giật.
Chỉ là đợi đến khi thấy bệ hạ của bọn họ không nói gì, mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, rất nhiều tân quý trong triều đã sớm rỉ tai nhau.... Không đơn giản à không đơn giản, mấy cái tên nhóc này đều không đơn giản à.
"Tứ Vô, Tiểu Dũng hôm nay không đến sao?" Nhất Cam vỗ vỗ bụng nhỏ, có chút buồn rầu nói: "Heo nhà hắn ăn rất ngon, nga còn muốn hỏi hắn vài điều."
Tiêu Huyền thấy vậy liền lên tiếng: "Buổi chiều ngươi cứ đến nhà hắn, mang theo ngự y đi."
"Đúng nga." Nghe xong, mắt Nhất Cam liền sáng lên.
"Nga và Tiểu Dũng quan hệ tốt như vậy, hắn bị ốm, nga phải đến thăm hắn mới đúng."
"Tiểu Bàn, Hắc Thố, Đại Bảo, chúng ta đi, đi đến nhà Tiểu Dũng, Xung Áp." Nhất Cam ôm bụng phệ chạy ra ngoài điện.
"Kháo Sơn Vương, có cần trẫm tìm người dẫn đường cho ngươi không?"
"Không cần Tứ Vô, nga tìm được nhà Tiểu Dũng mà, nga trước đây thường xuyên đến đó."
----- Thanh Long đại đạo, phủ Dũng Nghị Hầu.
"Hầu gia, hầu gia, không hay rồi, Kháo Sơn Vương đến!"
"Nhanh nhanh nhanh, nói bản hầu không có ở nhà!"
"Không được a hầu gia, Kháo Sơn Vương mang cả ngự y bệ hạ ban cho đến để xem bệnh cho ngài đấy."
"Cái gì!" Sắc mặt Dũng Nghị Hầu trong nháy mắt xanh mét.
Hắn ban đầu vẫn khỏe mạnh, chỉ là chẳng biết vì sao, cái "chỗ kín" này đột nhiên có chút không thoải mái.
Hắn chắc chắn, đối phương đến là vì con heo nhà mình.
Chỉ là đối phương mang cả ngự y do bệ hạ ban cho đến, mình không muốn gặp cũng phải thấy thôi.
"Haiz.... được rồi, nhập gia tùy tục, ngươi cứ sắp xếp trước cho vương gia ra phòng khách ngồi đi."
"Không được a vương gia, phòng khách nhỏ quá, đoán chừng không đủ chỗ ngồi ạ."
"Hả?" Mặt Dũng Nghị Hầu cứng đờ, "Không đủ chỗ là sao? "
"Đối phương đến bao nhiêu người? Chẳng lẽ cả bệ hạ...?" Trái tim Dũng Nghị Hầu lập tức nhảy lên thình thịch.
"Không phải hầu gia, vương gia mang theo rất nhiều bạn bè đến, còn có cả một đám ngự y nữa."
"Ngự y, cả một đám?"
"Đúng vậy a, mấy trăm ngự y của Thái Y Viện, còn có hơn mười vị cung phụng của Đan Các đều bị Kháo Sơn Vương mang đến, nói là muốn khám bệnh cho ngài đấy ạ."
"Ách...." Khóe miệng Dũng Nghị Hầu giật giật.
Có chút không chắc chắn hỏi: "Đan Các cũng có người đến?"
"Vâng, hầu gia."
"Còn là hơn mười vị cung phụng đều tới?"
"Vâng, hầu gia."
"Sao có thể chứ, mấy tên Đan Các kia ai nấy đều tự cho mình là luyện đan sư cao quý, từ trước đến nay đều kiêu ngạo, nếu không có bệ hạ tự mình hạ lệnh, những người này còn chẳng thèm luyện đan cho ai, chứ đừng nói đến việc có một lúc đến hơn mười vị cung phụng, cả Đan Các có lẽ tổng cộng cũng chỉ có hơn mười vị có thể luyện ra đan dược cao cấp thôi mà!!! "
"Thì con không biết đó hầu gia, thuộc hạ nghe nói vương gia vừa vào Đan Các, mấy tên luyện đan sư kia tuy cung kính nhưng cũng không chịu cùng đám ngự y đến đây, chỉ là sau đó nghe nói vương gia trừng mắt một cái đã đập nát một cái Tử Kim Ly Hỏa Lô ngũ phẩm."
"Bọn họ bị vương gia dọa đến?"
"Ách.... thuộc hạ nghe nói thủ tịch Vân Đan Vương tức giận lắm, chạy đến trước mặt bệ hạ trách cứ vương gia đã đập nát chiếc đan lô đắt nhất của Đan Các, đòi bệ hạ làm chủ, bệ hạ không thèm để ý, sau đó Vân Đan Vương đã bị vương gia bóp cổ ôm đi luôn. Từ sau khi Vân Đan Vương bị ôm đi, mấy luyện đan sư kia tự nhiên cũng đi theo."
"........" Dũng Nghị Hầu vỗ vỗ đầu, cảm giác có chút mơ hồ.
Luyện đan sư cao quý cỡ nào, bệ hạ còn phải nhường nhịn, cho dù hắn là hầu gia cao quý, bình thường cũng không mời nổi vị Vân Đan Vương kia, thế mà cô nhóc béo mập kia.... lại trực tiếp bóp cổ người ta ôm đến.
Lại còn vì xem bệnh cho ta.
Nghe nè.... sao lại thấy cảm động thế này mới lạ chứ?
"Cũng được, bản hầu tự mình đi xem." Dũng Nghị Hầu chỉnh trang quần áo rồi đi ra ngoài đón.
--- Lúc này, bên ngoài cửa lớn phủ Dũng Nghị Hầu.
Nhất Cam túm lấy một luyện đan sư râu tóc bạc phơ, quát lớn: "Tiểu Vân, Tiểu Dũng là bạn tốt của nga, hắn đang bệnh, con phải giúp hắn chữa khỏi, biết chưa?"
"Hừ." Vân Đan Vương hừ lạnh một tiếng.
"Vương gia, ta cũng không phải là bị dọa sợ, lão phu là một Đan Vương ngũ phẩm đường đường chính chính, tuy ngươi là khác họ vương gia cao quý, sao lại có thể vô lễ với lão phu như thế!"
"Lão phu muốn đi cáo trạng với bệ hạ, việc này lão phu nhất định sẽ không bỏ qua." Vân Đan Vương rất phẫn nộ, hắn xuất thân từ An Lăng Vân thị, lại là luyện đan sư ngũ phẩm cao quý, cho dù là đại năng cảnh Động Hư đều phải nể nang mình ba phần, thế mà con nhóc mập này lại dựa vào thân phận Kháo Sơn Vương mà làm nhục mình như vậy, còn trong tình cảnh mình không tình nguyện mà túm cổ mình đến đây, chỉ để xem bệnh cho một hầu gia, đúng là tức chết lão phu rồi.
Vân Đan Vương tự nhận mình là luyện đan sư số một của vương triều, do chính bệ hạ mời đến, bệ hạ chắc chắn sẽ đứng về phía mình.
Hơn nữa về sau hắn có tiềm năng trở thành luyện đan sư lục giai, đến lúc đó tùy tiện luyện ra một viên Huyền Đan thôi cũng sẽ khiến đám đại năng Động Hư phải chạy theo như vịt.
Có thể nói, tiềm lực của mình tuyệt đối còn quý hơn cả một đội quân.
Bốp!
"Con rề rà luyên thuyên cái gì đó! "
"Nga kêu con đến xem bệnh cho Tiểu Dũng, con cứ xem bệnh là được, làm gì mà trừng mắt với nga."
Bốp! Bốp!
"Nói, con... con có phải ghét mắt con nhỏ không!" Nhất Cam nhíu mày, đôi mắt nhỏ phảng phất muốn phun lửa, mặt béo rung rinh.
"Ngươi... ngươi đánh mặt lão phu!" Vân Đan Vương nghẹn họng.
"Hỗn trướng, ngươi dám tát lão phu hả!!!"
"Quá đáng rồi, mọi người đều thấy đấy, ta phải đi cáo trạng bệ hạ!" Vân Đan Vương tức giận trừng mắt nhìn xung quanh.
Mấy luyện đan sư xung quanh thấy thế, đều rất ăn ý mà cúi đầu.
Không thấy, không thấy gì hết....
"Thái! Ngươi sủa cái gì đó!" Tiểu Bàn nhảy lên giáng cho một cú tiểu bỉ túi.
"Chi chi chi..... đúng là chó sủa!" Hắc Thố cũng giận dữ ưỡn bụng nhỏ, giơ chân nhỏ lên quạt mặt.
Tứ tiện khách Ô Quy Sơn, từ trước đến nay có vinh cùng vinh, đến lúc ra tay liền đồng loạt ra tay, đến lúc bắt nạt người ta thì cũng cùng nhau bắt nạt.
"Lảm nhảm lảm nhảm, lảm nhảm lảm nhảm." Cục cưng đến, cục cưng đến, cục cưng cũng muốn quạt quạt.
Đại Bảo lắc lắc cái mông to, hào hứng xô đám người rồi xông lên.
Pia! Pia! Pia!
Chỉ một lát sau, trên mặt già của Vân Đan Vương đã in đầy những dấu móng vuốt gấu trúc đỏ tươi.
"Ngươi... Các ngươi dám đánh thật!" Vân Đan Vương không thể tin nổi.
Hắn là ai chứ?
Đan Vương đấy!
Tuy danh xưng này có hơi tự nhận, bởi vì thông thường chỉ có luyện đan sư lục phẩm mới được gọi là Đan Vương, nhưng kỹ thuật luyện đan của hắn chính là độc nhất vô nhị ở Vân Châu, cho nên xưng Đan Vương một tiếng cũng không đủ.
Cũng chính vì cái danh hiệu này, mà bình thường ngay cả bệ hạ cũng phải nể mình ba phần.
Thế mà hôm nay, hắn lại bị một đám.... đồ chơi mập tròn tát tới tấp.
Còn là trước mặt đông đảo luyện đan sư Đan Các nữa.
Má nó chứ.... mất hết mặt mũi rồi.
"Ô ô ô, cầm thú, các ngươi thật là đồ cầm thú!"
"Ta là Đan Vương đó, lão phu là Đan Vương đấy, các ngươi dám đánh thật sao!"
"Hừ, ngươi còn dám sủa nữa! Để Cẩm Lý đại vương ta giã cho cái bao cát đồng dạng này, hô hô ha ha...." Tiểu Bàn cảm thấy mình chưa bao giờ dũng cảm như ngày hôm nay.
"Vương... Vương gia...."
Đằng sau Nhất Cam, một đám luyện đan sư vốn muốn nói gì đó, chỉ là khi bọn họ đối diện với cặp mắt nhỏ đáng yêu của Nhất Cam, chẳng biết vì sao, dường như thấy được một tia hung tàn từ trong đó, thế là ngay lập tức lại ngập ngừng, cuối cùng đành phải im lặng.
"Hỗn đản! Bản tọa muốn bắt ngươi con Lý Ngư Tinh hồn phách này đi luyện đan!"
"Thái! Nhất Cam, hắn muốn bắt ta đi luyện đan kìa!" Tiểu Bàn trợn tròn đôi mắt to nhìn về phía Nhất Cam, "Nhất Cam, ngươi xem Cẩm Lý đại vương ta đáng yêu thế này, cái đan dược luyện ra có khi nào cũng rất đáng yêu không?"
"Nga.... nga không biết nữa?" Nhất Cam gãi gãi tai.
Vân Đan Vương:...... Đây có phải là điều mà người bình thường có thể nói ra không???
"Hô, xem ra mấy tên nhóc này đều không phải người thường rồi, thảo nào mình bị đánh."
"Coi như cũng thấy dễ chịu trong lòng một chút." Vân Đan Vương chẳng hiểu vì sao, bỗng nhiên trong lòng thấy dễ chịu hẳn lên.
"Đây đây đây.... Vương gia, không được mà!" Dũng Nghị Hầu vừa ra khỏi cửa thì thấy mấy tên nhóc con đang thay nhau tát vào mặt một ông lão.
Mà ông lão kia hắn biết, chính là cung phụng thủ tịch Đan Các, Vân Đan Vương.
Dũng Nghị Hầu sợ hãi vội vàng tiến lên can ngăn, trong lòng cảm động đến rơi nước mắt.
Không ngờ rằng vì chữa bệnh cho ta, vương gia lại không tiếc nghiêm khắc với cả Vân Đan Vương.
Vương gia chí tình chí nghĩa, đúng là người tốt mà!
"Khà! Tiểu Dũng, Tiểu Dũng, nga đến nhà con chơi đây!" Nhất Cam nhìn thấy Dũng Nghị Hầu liền lập tức ném Vân Đan Vương, vui vẻ vẫy tay nhỏ.
Đại Bảo nhận lấy Vân Đan Vương đè xuống đó, để Tiểu Bàn và Hắc Thố tiếp tục quạt.
"Tướng quân, Thiên Bảo đại tướng quân, xin dừng tay đi ạ!" Dũng Nghị Hầu tim đập thình thịch.
Thôi rồi, Vân Đan Vương hôm nay ở chỗ này đã phải chịu nhục nhã như vậy, về sau chắc chắn sẽ giận lây sang mình mất.
Nhưng mà Đại Bảo căn bản không thèm để ý đến hắn.
Dũng Nghị Hầu sợ hãi đứng đờ tại chỗ.
Mấu chốt là hắn không dám động thủ ngăn cản.
Đùa gì chứ, đây là vị đại tướng quân khai quốc hàng đầu "Thần Uy Thiên Bảo" do chính bệ hạ phong đấy!
Hơn nữa theo như hắn biết, vị Thiên Bảo đại tướng quân này tính tình khó lường, không thích giao lưu với người, cũng không bao giờ chịu biến thành hình người, chắc là coi thường loài người mà.
Nhưng chiến lực của nó thì là thật đấy.
Nếu nói, một nửa cương thổ của đế quốc là do Sơn Vương cầm chùy nhỏ nện ra, thì một nửa còn lại là do Thiên Bảo đại tướng quân vung đôi tay nhỏ bé mà ra.
"Đại Bảo, con đừng đánh nữa, nga còn muốn nhờ hắn xem bệnh cho Tiểu Dũng đó." Nhất Cam lên tiếng, Đại Bảo lúc này mới không tình nguyện buông tay, trước khi buông còn cầm chân đạp đạp Vân Đan Vương.
Rắc rắc rắc, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên rất rõ ràng.
"Trời ơi đất hỡi ơi, Vân Đan Vương, lão không sao chứ?" Dũng Nghị Hầu vội vàng đỡ Vân Đan Vương dậy.
"Ta.... ta..." Vân Đan Vương muốn chửi bới, nhưng khi đối diện với cặp mắt nhỏ đáng yêu đang nhìn mình của tiểu mập mạp, cuối cùng lại đành nghe theo tiếng lòng mình.
"Lão phu nghe nói hầu gia bị bệnh, nên đặc biệt... đặc biệt đến xem cho hầu gia." Vân Đan Vương khó chịu đỏ mặt, ngượng ngùng chắp tay, sau đó liền cúi gầm mặt xuống.
"Đan Vương, Đan Vương, người đây khiến bản hầu mất hết mặt mũi, người đâu, mau mau mời Đan Vương lên trên ngồi!" Dũng Nghị Hầu hét to một tiếng, chỉ là chợt nhớ đến những vị khách hôm nay đến chơi, có cả người còn có thân phận tôn quý hơn, thế là lại lần nữa dặn dò: "Kia... trước hết mời vương gia lên ngồi trên."
"Lẩm bẩm lẩm bẩm."
"Chờ... Chờ chút, còn có Thần Uy Thiên Bảo tướng quân nữa cũng lên trên ngồi, cái này.... Đan Vương, bản hầu đích thân dìu ngươi lên trên ngồi vậy."
Trong đại sảnh, ngự y, luyện đan sư, và cả mười mấy con đại yêu Nhất Cam mang đến, người chen người, chen chật kín.
Dũng Nghị Hầu nhìn cảnh này, khóe miệng co giật.
"Ha ha ha, vương gia uống trà." Dũng Nghị Hầu bưng một ly linh trà hảo hạng, sảng khoái cười lớn: "Không biết hôm nay vương gia đến đây có việc gì không?"
"Tiểu Dũng, nga đến nhà con ăn heo, ngoài ra ăn xong nga còn muốn mang một ít về nữa." Nhất Cam nháy đôi mắt nhỏ nhìn Dũng Nghị Hầu.
Khóe miệng Dũng Nghị Hầu giật giật.... Mẹ nó, đúng là quá thẳng thắn!
"A.... ha ha ha, dễ nói, dễ nói, bản hầu hôm nay sẽ thiết yến heo nguyên con để chiêu đãi vương gia, nhất định để vương gia ăn mười.... bảy.... Ách..... nhất định để vương gia ăn no ba phần!"
Bốp!
Nhất Cam lập tức vỗ bàn, nhảy khỏi ghế đứng lên.
"Ý gì đây! Tiểu Dũng, con có ý gì!?"
"Nga đã cất công đến đây một chuyến, con lại chỉ cho nga ăn no có ba phần!"
"Thế này thì không phải vẫn là để nga đói bụng sao!" Nhất Cam bĩu môi giận dỗi.
"Đúng vậy, Tiểu Dũng, ngươi có ý gì, chúng ta đều là huynh đệ, trước đây con còn nói sau này đến nhà con thì ăn thoải mái mà, sao giờ lại bảo chúng ta chỉ ăn ba phần là đủ rồi?" Tiểu Bàn và Hắc Thố cũng giận dữ.
Dũng Nghị Hầu liếc mắt nhìn Đại Bảo ở một bên, thấy nó đang chuyên tâm gặm măng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nói nhầm, nói nhầm, ta nói là để vương gia ăn no chín phần."
"Vậy một phần còn lại thì sao?"
"Một phần còn lại là để lần sau vương gia đến ăn nữa ạ."
"Nga nga nga.... Tiểu Dũng, con tốt quá!" Nhất Cam nhoẻn miệng cười rồi vui vẻ ngồi lại ghế.
"Uống trà, uống trà, ha ha...." Nụ cười Dũng Nghị Hầu có chút gượng gạo.
Heo Thúy Linh khó nuôi, chỉ có khí hậu ở nông trường Thiên Sơn nhà hắn là thích hợp, linh khí lại nồng đậm, mặc dù giá thị trường mấy chục năm nay đã khá hơn, nhưng cũng không chịu nổi cái miệng của vị vương gia này.
Quan trọng hơn là, nàng còn muốn mang cả đống về nữa mà.
"Không uống, nga vẫn nên đi xem heo trước đã." Nhất Cam đã có chút nóng lòng, lách xuống khỏi ghế, hét lớn bảo đám huynh đệ cùng mình đi.
"Vương gia, đợi một chút, bản hầu cho người dẫn đường cho ngài."
"Không cần, chuồng heo nhà con nga quen thuộc, nga tự đi bắt heo được rồi." Nhất Cam chạy ra khỏi phòng, lại "lạch cạch" chạy trở lại, từ bên trong cái yếm lôi ra một nắm đan dược nhét vào tay Dũng Nghị Hầu.
"Tiểu Dũng, nga có nhiều kẹo dẻo lắm, ăn có sức lực lắm đó, nga cho con ăn một chút, mong con mau khỏi bệnh."
"Cảm ơn vương gia."
"Nga nga nga, không khách khí." Nhất Cam lại lần nữa chạy ra khỏi phòng.
Dũng Nghị Hầu cầm nắm đan dược trong tay đặt xuống bàn, ban đầu không để ý gì, dù sao kẹo dẻo trẻ con thì đường đường một hầu gia như hắn sao mà ăn.
"Đây là...."
Vân Đan Vương bỗng dưng liếc mắt nhìn đống đan dược trên bàn.
Dũng Nghị Hầu bị giọng nói của hắn hấp dẫn, cũng nhìn qua, cầm viên đan dược lên xem kỹ một lượt, đồng tử bỗng nhiên giãn to.
"Đây là đan dược!"
"Đây là Huyền Hỏa đan tứ phẩm! Đây là Băng Phách Đoạt Hồn đan tứ phẩm! Đây là Long Lực Đan ngũ phẩm! Còn cái này là......"
"Lục phẩm.... Thiên Linh đổi Nguyên đan!!!!"
"Tê!!! Đây là đan dược lục phẩm!!!!" Dũng Nghị Hầu choáng váng, ngơ ngác nhìn những viên đan dược trong tay.
Lúc này, không chỉ mình hắn, mà tất cả các luyện đan sư ở đó cũng đều choáng váng, mắt ai nấy đều rực lửa nhìn chằm chằm vào viên đan dược đen thùi to bằng quả nhãn trong tay Dũng Nghị Hầu.
Bọn họ là luyện đan sư, chỉ có bọn họ mới biết một viên đan dược lục phẩm có ý nghĩa như thế nào.
"Hầu.... Hầu gia, mấy viên đan dược trong tay ngươi có thể cho lão hủ xem một chút không?" Vân Đan Vương run rẩy chìa đôi tay già ra muốn cầm lấy viên đan dược trên tay Dũng Nghị Hầu.
Dũng Nghị Hầu không dấu vết nhét viên đan dược vào tay áo, đồng thời hô lớn ra ngoài: "Người đâu, nhanh nhanh nhanh, mau đi giúp vương gia bắt nhiều heo về....."
"Chậm chậm chậm, hay là bản hầu tự mình đi giúp vương gia bắt heo cho nhanh vậy." Vừa nói, vừa "vèo" một tiếng nhảy ra ngoài phòng....
Ta hôm nay mới xem kỹ lại đoạn ta trích dẫn từ "Chân Nhân giảng sách", cái đoạn mở đầu "Mau lớn lên đi Tiểu Tần Thú, mau mau lớn lên a", cái giọng nói ma mị đó làm ta cười chết mất, ha ha ha nga nga nga nga nga.
Bạn nào cảm thấy thú vị thì cứ nghe thử xem nó thế nào....
"Cà chua tiểu thuyết" và "Cà chua nghe thông" có lẽ đều có đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận