Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 321: U Minh Bạch Hổ nghênh đón cuộc đời mình bên trong trận đầu "Nhân vật chính" vở kịch. . .

Giữa trưa.
Chúng yêu đều ở lại trên đỉnh núi ăn cơm. Bởi vì Ôn Tình trở về, Nhất Cam rất vui vẻ, tự mình lao xuống núi, khiêng mấy con yêu thú về, bày đầy mỹ thực lên mấy bàn. Còn chạy đến trong vườn linh dược, tùy tiện nhổ rất nhiều linh thảo linh dược về, nấu thành một nồi thập toàn đại bổ thang, nói là sư tỷ đều gầy đi, muốn cho sư tỷ bồi bổ một chút.
"Sư tỷ mau ăn." Trên bàn cơm, Nhất Cam tay cầm đũa múa may, như từng đạo tàn ảnh, gắp từng khối thịt heo bỏ vào chén của Ôn Tình.
"Được rồi, Nhất Cam, sư tỷ đủ ăn rồi." Ôn Tình nhìn Nhất Cam đặc biệt vì mình bưng một cái chậu lớn, mà thịt trong chậu gần như xếp thành một ngọn núi nhỏ, một bên đưa tay ngăn lại, một bên cười nói: "Con tự mình ăn nhiều chút đi."
"Không muốn không muốn." Nhất Cam lắc lắc cái đầu nhỏ, mở to đôi mắt tròn nhìn Ôn Tình, nói: "Sư tỷ, con chợt phát hiện hôm nay con hình như không đói lắm, cho nên tỷ mau ăn nhiều chút, đừng khách khí, con ở trên núi, mỗi ngày đều có thịt ăn mà."
"Hả? Nhất Cam ngươi cũng có lúc không đói bụng à!" Ôn Tình cười, nhìn Nhất Cam khóe miệng không nhịn được nước miếng chảy ra, nói: "Được, ở đây có nhiều món ăn như vậy, đủ sư tỷ ăn rồi, con cũng ăn nhiều vào nhé."
"Ừm, vậy sư tỷ, con ăn cay." Nhất Cam đoạt lấy cái xương bổng lớn Chu Cáp vừa mới cầm được lên và bắt đầu gặm.
Chu Cáp nhìn tay mình trống trơn, không dám lên tiếng, đành ngậm ngùi uống canh hầm.
"Vân Yên, con cũng ăn nhiều chút." Ôn Tình ngồi cạnh Lạc Vân Yên, gắp một miếng thức ăn vào chén nàng.
Lạc Vân Yên thấy là Ôn Tình gắp, cô bé không từ chối, đôi mắt to chớp chớp gật đầu nhẹ, sau đó lặng lẽ ăn.
"Tiểu Tình Nhi, sự tình xử lý sao rồi?" Lúc này, Tần Thú đã dùng xong bữa thả bát đũa xuống, mở miệng hỏi.
"Bẩm sư phụ, liên quan đến sự kiện lần này của Lạc Thủy tông thì đa phần những kẻ chủ mưu cùng các thế lực có liên quan đều đã bị xử lý gần xong, chỉ có một vài kẻ, sớm biết được chút tin tức đã lẩn trốn, cũng có kẻ chạy trốn sang các châu khác, nhất thời khó mà bắt hết được." Ôn Tình giải thích: "Bất quá tiểu sư đệ đã phái người đi dò xét."
"Ừm, vậy thì tốt." Tần Thú gật đầu, "Đúng rồi, có gặp phải khó khăn nào khác không?"
"Ân..." Ôn Tình ngập ngừng, nói: "Có, trong đó có một tu sĩ Nguyên Anh, đến từ một thế lực siêu phàm ở Chi Dương châu, đồ nhi muốn giết hắn thì gặp một đại năng Động Hư ngăn cản, cũng đã cứu người này đi."
"Động Hư cảnh sao?" Tần Thú gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, ánh mắt nhìn về phía cô bé đang ngồi gần cửa, trong lòng bất chợt thở dài.
Việc Lạc Thủy tông bị diệt vong, chung quy là có chút nhân quả của mình ở bên trong.
"Có cần vi sư ra tay chém hắn?" Tần Thú nói.
"Sư phụ, từ trước đến nay người không muốn xuống núi, can thiệp vào nhân quả của thế gian, cho nên, chuyện này trước cứ để cho các đồ nhi tự mình xử lý ạ." Ôn Tình cười nói: "Tiểu sư đệ còn nói, đợi khi nào hắn vào Động Hư cảnh sẽ đích thân đi lấy đầu người này về dâng cho triều đình."
"Ha, tiểu sư đệ con tu hành cũng nhanh thật." Tần Thú khẽ cười một tiếng, Tiêu Huyền đã nói như vậy, vậy thì không phải vấn đề gì.
"Đúng vậy ạ, con cũng không ngờ, con đường tu hành của tiểu sư đệ vậy mà lại nhanh như vậy! Con mới biết, tiểu sư đệ có một thân tu vi, đã đạt đến tầng chín Hóa Thần cảnh giới, hơn nữa còn mấy tháng trước, ở trên huyết hải, đánh bại một ma tu Động Hư nhất tầng, thật sự làm con hết hồn." Ôn Tình cười nói: "Tuy đồ nhi chưa từng đến cái Trung Thổ thần châu mộng ảo được xưng là Tiên Thổ, nhưng con nghĩ, với thiên phú của tiểu sư đệ, cho dù đặt ở Trung Thổ thần châu nơi có yêu nghiệt như mây thì chỉ sợ cũng không hề thua kém so với những thánh tử, hoàng nữ đạo thống vô địch trong truyền thuyết đó đâu."
"Ừ." Tần Thú cũng gật đầu rồi nói: "Tiểu sư đệ con tuy nhìn có vẻ thoải mái không bị ràng buộc, nhưng trên con đường tu luyện, lại thật sự trải qua rất nhiều kiếp nạn, vượt qua vô số lần sinh tử tuyệt cảnh, lại thêm nhiều loại cơ duyên vào mình mới có được thành tựu như ngày hôm nay, điều đó cũng là chuyện thường thôi."
"Ha ha, thế nhân thường nói, gặp được minh sư, cả đời may mắn, chọn được đệ tử tốt, ba đời có phúc. Đồ nhi ngược lại chúc mừng sư tôn, có thể dạy dỗ ra được một đệ tử sáng chói như tiểu sư đệ." Ôn Tình ngước mắt mỉm cười.
Tần Thú lại quát lạnh một tiếng, "Hừ, trong số các đệ tử, chỉ có nó là làm cho vi sư không bớt lo, mắt thì cứ nhăm nhe chút vốn liếng của ta, trước đây còn hay lừa Tiểu Bàn ngu ngốc kia, quay lại nhổ sạch vốn liếng của ta."
"Ngu ngốc? Ai là ngu ngốc?" Tiểu Bàn đang ăn cơm ngơ ngác ngẩng đầu lên, lắc lư một cái, rồi cúi đầu, tiếp tục "A đỏ a đỏ" ăn ngấu nghiến.
"Sư phụ, nếu ngài không đồng ý, tiểu sư đệ hắn có nghĩ cách cũng không lấy đi được đâu ạ." Ôn Tình che miệng cười khẽ.
Nàng biết sư tôn mình miệng cứng lòng mềm, trong lòng vẫn vô cùng yêu thương tiểu sư đệ.
Nếu không thì cũng sẽ không có chuyện sư tôn không bao giờ xuống núi, giờ lại ra mặt khi tiểu sư đệ gặp nạn, giống như đã từng vì mình.
Nói đến, bọn họ những đồ nhi này, từ trước đến giờ vẫn sống trong sự che chở của sư tôn, mang đến cho sư tôn không ít phiền phức, nhưng chưa bao giờ thật sự cho sư tôn cái gì cả.
"Thôi, không nói đến hắn nữa, ăn cơm đi."
"Vâng."
...
Sau bữa trưa.
Nhất Cam lôi kéo chúng đại yêu trong sân tập vở kịch, nói muốn diễn cho sư tỷ thích nhất xem.
"Ngao ngao" U Minh Bạch Hổ hưng phấn gào lên, nói hắn muốn diễn vai nhân vật chính.
Nhất Cam từ chối.
U Minh Bạch Hổ đáng thương cầu xin.
Kết quả bị Nhất Cam đánh cho một trận.
Cuối cùng, U Minh Bạch Hổ đã có sự chuẩn bị, từ trong cái túi nhỏ của mình móc ra một đống lớn đồ ăn vặt và đồ chơi, mới có thể đổi được vai nhân vật chính đầu tiên trong đời.
Nội dung vở kịch là: Thất đại môn phái vây công Quang Minh đỉnh.
Chúng đại yêu đóng vai thất đại môn phái, U Minh Bạch Hổ đóng vai thiên chi kiêu tử Trương Vô Kỵ, một mình chiến thất đại môn phái, vô cùng oai phong, kết quả bị Kim Luân đại pháp vương (Nhất Cam) xuyên không đến dùng pháp luân thu phục.
U Minh Bạch Hổ hoảng hốt!
Trương Vô Kỵ, bất ngờ!
"Tiểu mập nữu ngươi vô lại!" U Minh Bạch Hổ gào lên, bất mãn kháng nghị nói: "Ta là nhân vật chính, nhân vật chính làm sao lại chết được chứ?"
"Nga... Nga không có vô lại!" Nhất Cam trừng mắt nhìn, lý lẽ nói: "Sư phụ nói, đây là tổng võ thế giới, nhân vật của từng thế giới đến cùng một chỗ, nga đi ngang qua thấy non một người đánh nhiều người quá chán, nên nga liền ra tay, dùng tiểu pháp luân bắt nộn thôi mà."
"Nói bậy, ngươi rõ ràng là vô lại, không tin ngươi hỏi bọn họ thử xem?" U Minh Bạch Hổ chỉ tay vào chúng đại yêu.
Chúng đại yêu thấy thế, nhao nhao lắc đầu, "Không có vô lại, tỷ Nhất Cam không có vô lại, kịch bản của chúng ta chính là như vậy, tỷ Nhất Cam có quyền sửa đổi kịch bản bất cứ lúc nào, đây là đặc quyền của tỷ Nhất Cam thân là lão đại mà."
Có thể tùy thời sửa đổi kịch bản!
Đôi mắt to của U Minh Bạch Hổ trong nháy mắt sáng lên, "Vậy làm thế nào để trở thành lão đại?"
"Ai nắm đấm cứng, người đó là lão đại." Chúng yêu nắm chặt nắm đấm.
"???" U Minh Bạch Hổ lập tức sững sờ.
Mình đánh không lại con mập nữu đó mà!
"Hô hô ha ha..."
Nhất Cam thấy thế, lập tức ha hả bóp eo cười lớn.
"Ngươi... ngươi trả đồ ăn vặt cho ta!" U Minh Bạch Hổ khó thở, đành giận dữ hét lên.
"Đồ ăn vặt nào!" Nhất Cam trừng mắt nhỏ, "Cái đó rõ ràng là con cho nga, con cho người khác đồ thì chính là của người khác, sao con còn có thể muốn lấy về được?"
Nhất Cam đi đến, dùng ngón tay nhỏ mập mạp chọc chọc đầu của U Minh Bạch Hổ nói: "Con có biết chút lễ phép nào không vậy, nga đã cho con đóng vai chính, vậy mà... Con còn hỏi xin đồ ăn vặt của nga sao?"
"Con... con thật là quá đáng!" Nhất Cam nhíu hàng lông mày nhỏ thưa thớt lại, vẻ mặt hơi bĩu môi.
"Ừ, quá đáng quá đáng." Chúng đại yêu đồng loạt gật đầu.
"Hừ, ngươi... các ngươi đều là chó săn của con mập nữu này, đại gia ta không thèm chơi với các ngươi nữa." U Minh Bạch Hổ giận dữ chỉ vào tất cả mọi người và đám yêu, "Các ngươi chờ đó, đại gia ta sẽ đi mách Tiểu Ôn!"
...
Bên sườn núi, biển mây cuồn cuộn.
Lạc Vân Yên cũng như mọi khi, sau khi dọn dẹp sạch sẽ chén nhỏ của mình, liền một mình đi đến bờ sườn núi ngồi, đu đưa đôi chân nhỏ, ngước cái đầu nhỏ lên nhìn mây trôi trên trời.
Trong tay nàng còn nắm một chiếc chuông nhỏ màu vàng, thỉnh thoảng lại rung nhẹ hai tiếng, lúc thì lại phát ra âm thanh "đinh đinh đương đương" thánh thót.
Khi còn nhỏ, mỗi khi nàng khóc nhè, mẫu thân liền sẽ rung chiếc chuông nhỏ này lên, sau đó nàng sẽ nín khóc.
Trong lòng nàng, đó chính là âm thanh của sự tưởng nhớ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận