Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 448: Nga... Nga đây là mập giả tạo

Chương 448: Ơ... Ơ đây là mập giả tạo.
Nửa năm sau. Tiêu Huyền và mọi người cuối cùng cũng trở về Vân Châu. Trên phi thuyền, Nhất Chanh trợn tròn đôi mắt nhỏ nhìn Tiêu Huyền nói: “Bốn không, lát nữa về nhà, tuyệt đối không được nói ngỗng ở bên ngoài ăn ngon uống say, nếu không Tiểu Bàn và Thỏ Đen nghe thấy sẽ bảo ngỗng không coi trọng tình nghĩa đâu.” “Yên tâm đi sư tỷ nhỏ, ta sẽ không nói đâu.” Tiêu Huyền vỗ ngực đảm bảo.
Lúc này. Trong ngự hoa viên của hoàng cung Chu Tước. Tiểu Bàn và Thỏ Đen vừa ăn cơm xong, nằm trên một thảm cỏ xanh mướt phơi nắng, mấy năm trôi qua, hai cái bụng nhỏ của hai người đã mềm mại hơn một chút.
“Thỏ Đen, hôm nay ngươi ăn no chưa?” Tiểu Bàn hỏi han như thường lệ.
“Chi chi.” Thỏ Đen no căng bụng không còn sức nói chuyện.
“Thỏ Đen, Nhất Chanh ra ngoài đánh nhau lâu như vậy rồi, ở bên ngoài chắc chắn không được ăn ngon như chúng ta đâu, nói không chừng còn bị đói gầy đi đấy.” Tiểu Bàn vỗ cái bụng nhỏ phình ra nói, “Cho nên chờ hắn trở về, ngươi tuyệt đối không được nói với hắn mấy năm nay chúng ta mỗi ngày đều ăn no nê căng bụng đâu đấy, nếu không hắn sẽ nói chúng ta không coi trọng tình nghĩa, nói không chừng lần sau còn sẽ cướp đồ ăn của chúng ta nữa.” “Chi chi, Tiểu Bàn, chúng ta làm vậy có phải là không coi trọng tình nghĩa lắm không?” Thỏ Đen gãi gãi đầu, “Chúng ta trước kia đã nói là có họa cùng nhau chịu, có cơm cùng nhau ăn mà.” “Cái này…” Tiểu Bàn nhíu đôi mày nhỏ nhắn, mắt to đảo quanh, rơi vào giằng xé giữa lương tâm và đồ ăn. Cuối cùng, đồ ăn đã chiến thắng lương tâm.
“Thỏ Đen, tình nghĩa và đồ ăn ngươi chọn cái nào?” “Ừm...Tình nghĩa đi.” Thỏ Đen nghĩ nghĩ, tràn đầy chính nghĩa nói “Chúng ta làm yêu thì không thể không coi trọng tình nghĩa được!” “Vậy tình nghĩa với thịt thì sao?” “Thịt.” Hai người nằm trên bãi cỏ nghiêng đầu nhìn nhau.
“Hắc hắc hắc…” “Hắc hắc hắc…” “Tiểu Bàn, Thỏ Đen, ngỗng về rồi!” Phi thuyền vừa đến trên bầu trời hoàng thành, Nhất Chanh liền không thể chờ đợi được mà nhảy xuống. Móng vuốt nhỏ nhún nhảy, cả người giống một con bướm mập hoạt bát lao về phía Tiểu Bàn và Thỏ Đen.
“Nhất Chanh! Là Nhất Chanh trở về!” Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tiểu Bàn và Thỏ Đen lập tức giật mình ngồi dậy, mắt to mừng rỡ nhìn xung quanh, sau đó liền thấy Nhất Chanh đang lao về phía mình.
“Ha! Thật là Nhất Chanh trở về!” Tiểu Bàn và Thỏ Đen vui vẻ nhảy cẫng lên, chạy về phía Nhất Chanh. Sau đó cả hai ưỡn cái bụng nhỏ ra, va vào nhau đứng lên.
“Ha ha ha, hoan nghênh Nhất Chanh về nhà!” “Chi chi, hoan nghênh hoan nghênh!” “Lẩm bẩm lẩm bẩm.” Bảo bảo cũng về rồi! Bảo bảo cũng về rồi! Đại Bảo uốn éo cái mông tham gia vào đoàn chiến. Cứ như vậy, bốn cái bụng nhỏ trên bãi cỏ nhảy nhảy nhót nhót, vui vẻ không thôi.
“Ơ? Nhất Chanh, bụng của ngươi hình như lớn hơn một vòng?” Tiểu Bàn chợt ồ lên ngạc nhiên, “Nhất Chanh, có phải ngươi ở bên ngoài ăn vụng đồ không?” “Ngỗng… Ngỗng không có.” Nhất Chanh mắt nhỏ hoảng hốt, lập tức lấy lại tinh thần phủ nhận: “Ngỗng đây là mập giả tạo thôi.” “Đúng đấy, là mập giả tạo thôi, ngỗng ở bên ngoài đói muốn chết còn đang nhớ non bọn ta gầy đi cơ.” “Nhất Chanh, bọn ta cũng nhớ ngươi lắm nha, ha ha ha.” Mấy người lại lần nữa nắm tay nhau xoay vòng tròn.
Nhất Chanh cười ha hả nhìn Tiểu Bàn và Thỏ Đen, mắt nhỏ lập tức trừng một cái, “Ơ? Thỏ Đen, Tiểu Bàn, sao ngỗng lại cảm giác bụng nhỏ của non bọn ngươi càng ngày càng căng ra vậy, có phải non bọn ngươi ở nhà ăn trộm nhiều đồ ngon lắm không đấy?” “Không có… Không có. Ta... bọn ta đây cũng là mập giả tạo thôi. Đúng không Thỏ Đen?” “Chi chi, mập giả tạo. Nhất Chanh, ta và Tiểu Bàn đều nhớ ngươi gầy đi.” “Oa ~ ngỗng cảm động quá đi. Tiểu Bàn, Thỏ Đen, ôm một cái nào!” Nhất Chanh muốn ôm hai người, nhưng sao, mấy người đều tay chân ngắn ngủn, bụng thì to, cùng nhau va tới va lui mãi mà không ôm được vào nhau.
“Ai……” Mấy người nhỏ đồng thời thở dài.
Nhất Chanh lên tiếng an ủi: “Bất quá Tiểu Bàn, Thỏ Đen, ngỗng bây giờ về rồi, sau này non bọn ngươi cũng không cần đói bụng nữa, bởi vì ngỗng đã kiếm được cho non bọn ngươi 10.000 ngọn núi bánh bao thịt lớn như thế này về rồi!” Nhất Chanh dang tay khoa trương.
“Ồ —— Cỏ! (☆▽☆)” “10.000 ngọn núi—— nhiều bánh bao thế cơ à!!!” “Chẳng phải chúng ta sẽ ăn không hết hay sao!” Tiểu Bàn và Thỏ Đen đều kinh ngạc há hốc mồm.
“Nhất Chanh, ngươi lợi hại quá đi!” Lúc này, Tiểu Bàn và Thỏ Đen bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy, bọn hắn vừa nãy còn lừa Nhất Chanh cơ mà. Thực ra mấy năm nay, Tiểu Nguyệt mỗi ngày đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho bọn hắn.
“Nga nga nga… Đương nhiên rồi.” Nhất Chanh đắc ý ngẩng cao bụng lớn.
Sau đó cầm một cái gậy gỗ nhỏ, múa may trước mặt mọi người.
“Ngỗng kể cho non bọn ngươi nghe, lần này ngỗng đi ra ngoài đánh nhau, không ai là đối thủ của ngỗng…” Nhất Chanh kể sinh động như thật chuyện mà mình đã trải qua, chỉ là mỗi khi kể đến đoạn người khác mời mình ăn cơm thì nàng đều lược đi, mỹ thực biến thành bánh bao, linh quy nhân sâm tổ yến canh biến thành nước đun sôi để nguội...
Bộp! Bộp! Bộp! Thỏ Đen và Tiểu Bàn vỗ tay vang dội. Hai người đối với Nhất Chanh uy phong hiển hách là vô cùng sùng bái.
“Nhất Chanh, ngươi lợi hại quá, ngươi nói xem ngươi sao lại có thể biến to ra được thế!” “Hừ hừ, đó là, ngỗng vừa ra tay, ai dám tranh giành!” Ba ba ba ba……Vỗ tay vui vẻ không thôi.
Lúc này Tiểu Bàn dò hỏi: “Nhất Chanh ngươi nói ngươi kiếm 10.000 ngọn núi nhiều bánh bao như thế cơ mà, bánh bao đâu? Mau lấy ra cho bọn ta xem thử đi?” “Bốn không, Bốn không, bánh bao của ngỗng đâu?” Nhất Chanh gào thét.
Tiêu Huyền ngay khi Nhất Chanh vừa nhắc đến bánh bao đã chạy mất dép. 10.000 ngọn núi bánh bao cao như vậy, nhất thời ta biết đi đâu tìm chứ. Ai…Càng làm hắn đau đầu hơn là, hắn không ngờ rằng sư tỷ nhỏ còn nhớ rõ chuyện này. Cũng đúng, chỉ cần liên quan đến ăn thì sư tỷ nhỏ chưa bao giờ quên được. Những cái tên món ăn lung tung rối loạn kia, người khác chỉ cần nói một lần, dù phức tạp đến đâu nàng đều có thể nhớ rõ.
Tiêu Huyền trốn chui trốn nhủi ba ngày. Cuối cùng bị Nguyên Bảo tố giác, bị Nhất Chanh tóm được lôi ra đánh cho một trận, đánh cho sưng mặt sưng mũi.
Ngày hôm sau, Tiêu Huyền hạ lệnh, toàn quốc làm bánh bao, hoàng thất thu mua với giá gấp đôi. Cho dù vậy, không có mấy năm cũng không thể gom đủ nhiều bánh bao như vậy. Cũng may Tiêu Huyền biết Nhất Chanh không biết đếm, đến lúc đó chỉ cần dùng trí thông minh thêm chút là được, hắc hắc….
“Tam sư cô, con báo cáo, cha con bắt nạt cô ngốc nghếch.” “Mấy ngày nay ông ta làm tổng cộng hơn ba vạn cái bánh bao, còn không có được một ngọn núi cao như vậy, ông ta lừa cô nói có 200 ngọn núi cơ, hơn nữa, cái bánh bao nhân bánh kia, ông ta giả, nguyên liệu là thịt heo bình thường, loại cô không thích ăn nhất, thịt mỡ ấy, chỉ là đem băm rồi chiên lên nên không dễ nhận ra. Còn nữa…” Nguyên Bảo bày ra chứng cứ đã bí mật ghi chép được mấy tháng nay, thao thao bất tuyệt kể một hồi.
Ngày hôm đó. Trên điện Kim Loan, Tiêu Huyền suýt chút nữa bị bốn cái cục thịt mập ú đánh chết.
“Bốn không, ngươi sao vậy, sao ngươi dám nói Nhất Chanh ngốc hả?” “Chi chi, đúng đó, Nhất Chanh ngốc, vậy thì bọn ta là cái gì chứ?” “Lẩm bẩm lẩm bẩm.” Ngươi ngốc ngươi ngốc.
“Hừ hừ, Bốn không ngươi có thể nói ngỗng ngốc, nhưng mà ngươi không thể gạt bánh bao của ngỗng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận