Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 536: Hoài nghi nhân sinh Tiêu Thiên phía dưới

Chương 536: Tiêu Thiên Hạ hoài nghi nhân sinh.
Tiêu Thiên Hạ từ sau khi tỉnh lại, liền một mực ngồi ở đỉnh núi không nhúc nhích, vẫn còn đang ở trong trạng thái mộng bức. Hắn không nghĩ ra, một người huynh trưởng luôn dung túng và vô dụng, làm sao lại bỗng nhiên biến thành một cái tên mập mạp bạo lực đến kinh khủng như vậy! Điều hắn càng nghĩ không thông chính là, một người huynh trưởng từ trước đến nay không có tiếng tăm gì làm sao lại có được thực lực như thế! Phải biết rằng, mình thế nhưng được vinh dự là thiên kiêu số một đương thời, trong cùng thế hệ chưa từng bại qua, vậy mà bây giờ lại thua thảm dưới tay huynh trưởng của mình. Phụ hoàng có phải chăng đã sớm biết thực lực của đại ca, cho nên mới có thể đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn ......
“Tiểu Thiên Hạ, chúng ta cùng chơi trốn tìm đi!” Trong không gian liên hoa, Hắc Thỏ rèn luyện cơ bắp kết thúc, cùng Tiểu Bàn đi đến trước người Tiêu Thiên Hạ đang ngẩn người, nhiệt tình mời hắn cùng chơi đùa. Nhưng Tiêu Thiên Hạ không thèm để ý đến nàng.
“Tiểu Thiên Hạ, có phải ngươi không muốn chơi trốn tìm không?” Tiểu Bàn trừng đôi mắt to, cầm ngón tay nhỏ chọc chọc vào cánh tay Tiêu Thiên Hạ, nói, “vậy chúng ta cưỡi ngựa nha, ngươi làm ngựa, ta và Hắc Thỏ sẽ cưỡi ngươi.”
“Chi chi—— cưỡi ngựa!” Hắc Thỏ giơ hai tay lên đồng ý, “ngươi chở chúng ta bay trên đám mây, giống như Bốn Không trước kia, cái này gọi là...... Cái này gọi là......”
“Thừa kế sự nghiệp cha.” Tiểu Bàn nhắc nhở nói.
“Ừ, thừa kế sự nghiệp cha, trước kia khi chúng ta chơi với Nhất Chanh ở dưới chân núi, gặp phải mấy tên lỗ mãng là thừa kế sự nghiệp cha, bọn họ cả nhà đời đời móc phân ngựa, những kẻ móc phân ngựa rất nhanh, so với Nhất Chanh còn nhanh hơn đó! Hắn nói cái này kêu là thừa kế sự nghiệp cha, bây giờ ngươi cũng thừa kế nghiệp của Bốn Không chơi với chúng ta đi, có được không?”
Cái gì vậy trời?? Tiêu Thiên Hạ nhíu mày, rất khó chịu liếc nhìn Hắc Thỏ và Tiểu Bàn, quát lớn: “Hai người các ngươi là tiểu yêu tinh, có thể an tĩnh chút được không, đi chỗ khác chơi đi, đừng đến làm phiền ta!”
Đối mặt với tiếng quát lớn của Tiêu Thiên Hạ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bàn đỏ bừng lên, đối vào đầu Tiêu Thiên Hạ chính là một cái bạo lật. “Sao ngươi dám nói như vậy! A~! Ta là Tiểu Bàn, ngươi phải gọi ta là Tiểu Bàn dì!”
“Chi chi——” Hắc Thỏ cũng nhảy đến sau đầu Tiêu Thiên Hạ cũng là một cái bạo lật. “Gọi ta là Hắc Thỏ thúc!”
“..........”
Két! Tiêu Thiên Hạ nghiến chặt nắm đấm, tay áo đột nhiên vung lên, Tiểu Bàn và Hắc Thỏ lập tức “ai nha” một tiếng bay ra ngoài thật xa, nện xuống một ngọn núi còn lăn lộn mấy chục vòng.
“Ui da~” Tiểu Bàn và Hắc Thỏ lắc lắc đầu ngồi dậy. Hai tiểu bàn đôn nhìn nhau, lập tức oa oa khóc lớn rồi chạy ra khỏi không gian liên hoa........
Lúc này. Trong tiểu viện ở đỉnh núi. Tần Thú và Tống Ninh Sinh đang uống trà lạc tử dưới cây đào.
“Ha ha, Tống huynh, ván này ngươi lại thua rồi, kỳ nghệ của ngươi càng ngày càng kém rồi.” Tần Thú cười lớn một tiếng.
Bảy năm trước, dưới kiếp diệt thế, Thiên Huyền Đại Lục tan nát không chịu nổi, Tống Ninh Sinh lựa chọn từ bỏ nhục thân, đem một thân chân linh dung hợp với Quan Thần Thư, hợp đạo với Thiên Huyền Đại Lục, trở thành "địa linh" của đại lục này, bảo vệ giang sơn không bị sao. Bây giờ, hắn cũng được coi là thành tiên theo một kiểu khác, bất quá đại lục này tựa như là một cái thể xác, cũng vĩnh viễn giam giữ chân linh của hắn, khiến cho hắn mất đi cả nhục thân và tự do.
“Ha ha, vào tiên cảnh, sức tính toán tự nhiên là tăng lên rất nhiều.” Tống Ninh Sinh cũng cười theo một tiếng, hắn rất thản nhiên. Tần Thú đã từng hỏi hắn có từng hối hận hay không, Tống Ninh Sinh đáp: “chúng ta tu sĩ, vốn dĩ là tự nguyện mà làm, nói gì đến hối hận cùng dứt khoát.”
“Đến, Tống huynh, ta mời ngươi một chén.” Tần Thú gạt chén trà qua, đổi thành rượu ngon.
“Rượu ngon!” Tống Ninh Sinh uống một ngụm liền khen lớn.
“Ha ha, đó là đương nhiên, đây là rượu Tân Thành, chôn ở dưới đất chừng một ngàn năm đó.” Tần Thú chép miệng vào khóe miệng, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, hòa thượng kia lại không uống được loại rượu ngon như vậy.”
“Bất quá hòa thượng kia đúng là một người đàn ông thật sự!” Tần Thú từ đáy lòng tán thưởng một câu. Một thân đạo quả nói bỏ qua liền bỏ, lần này quá vô tư, Tần Thú tự nhận là không làm được, cũng không muốn đi làm, nhưng không cản trở hắn khâm phục người như vậy.
“Sau khi hắn đi, cây này rốt cuộc không kết quả nữa.” Tống Ninh Sinh có vẻ như có chút tiếc nuối, ngước mắt nhìn về phía cây dâu già đang lay động trong gió, “hắn nói, hắn chỉ là đi phó trận theo Luân Hồi.”
“Đợi đến khi cây này lần nữa nở hoa kết trái, chính là lúc hắn trùng sinh, ha ha......” Tống Ninh Sinh cười một tiếng, trong nụ cười có chút hiu quạnh cùng hoài niệm.
“Vạn vật có linh, tự có duyên phận.” Cây dâu già trước mắt chính là như vậy, hòa thượng kia ngồi dưới tán cây ngộ đạo, cây cối phàm trần này cũng bị lây nhiễm rất nhiều Phật tính, sẽ có một ngày, duyên đến thì sẽ có thể thoát phàm hóa linh.
“Ai......” Đúng lúc Tần Thú đang cảm khái thì từ xa Tiểu Bàn và Hắc Thỏ liền chạy đến, từng người đầy căm phẫn, thêm mắm dặm muối lên án: “Chủ nhân, tiểu Thiên Hạ đánh ta!”
“Chi chi, hắn còn đánh ta vào mặt làm ta quạt mấy trăm cái, còn đạp vào bụng nhỏ của Tiểu Bàn mấy ngàn cái.”
“Ừ, hắn còn nói ta xấu, ta nói chủ nhân đều nói ta đáng yêu, hắn nói chủ nhân của ngươi cũng xấu......”
“Chi chi, hắn còn mắng Nhất Chanh, nói Nhất Chanh vừa mập vừa béo, còn ngốc nữa......”
“Oa ô ~~ chủ nhân, tiểu Thiên Hạ bắt nạt ta, hắn không gọi ta Tiểu Bàn dì làm ta đau lòng, ta muốn đi tìm tỷ tỷ, ô ô~~”
“Chi chi, tìm Nhất Chanh, ta muốn tìm Nhất Chanh, ở trên núi này Thỏ Đại Gia ta một ngày cũng không ở được nữa rồi.”
“...........”
Tần Thú lẳng lặng nhìn hai tiểu gia hỏa biểu diễn. Đến khi bọn chúng biểu diễn xong, Tần Thú bỗng nhiên vỗ đùi, trợn mắt trừng trừng nói: “Đơn giản là không thể chấp nhận được! Hắn lại dám khi dễ trưởng bối của mình như vậy, đúng là mắt không có lễ pháp!”
“Ừ, chủ nhân, đánh hắn! Đánh hắn!” Tiểu Bàn đỏ hoe mắt nhỏ, giơ nắm tay nhỏ oa oa hét lớn: “đánh cha hắn cũng không nhận ra hắn.”
“Chi chi! Ta cũng ủng hộ đánh hắn! Trẻ con nên được giáo dục từ nhỏ! Nếu không sau này lớn lên hắn sẽ đánh chủ nhân ngươi đó!”
“Hắc Thỏ nói có đạo lý, chủ nhân ngươi mau đi đánh hắn!” Tiểu Bàn chạy đến sau lưng Tần Thú, đẩy eo hắn giục hắn nhanh lên.
“Tốt, đánh hắn nha.” Tần Thú vỗ bàn một cái, lập tức đưa ra một bàn tay lớn tóm lấy Tiêu Thiên Hạ từ trong không gian liên hoa lôi ra.
Tiêu Thiên Hạ có chút mộng. Hắn đang ngồi trên một ngọn núi hóng gió ngẩn người suy nghĩ, tại sao đột nhiên lại bị bắt ra.
“Nghe nói ngươi đánh Tiểu Bàn dì và Hắc Thỏ thúc của ngươi!” Tần Thú phong bế tu vi của Tiêu Thiên Hạ, lấy ra Khốn Tiên Thằng quấn quanh người hắn, treo hắn ở trên cây, sau đó cởi giày ra, “bộp bộp” một trận loạn đánh.
“Thật sự là không lớn không nhỏ.”
Bộp! Bộp! Bộp! Hắc Thỏ và Tiểu Bàn đứng ở một bên vỗ tay, đồng thanh hét: “Đáng!”
Tiêu Thiên Hạ: .............
Ta chỉ vung tay áo một chút cái này hai tiểu yêu sủng, sư công lão nhân gia ông ta liền đem ta treo ngược lên, dùng phương thức khuất nhục như vậy đánh ta một trận...... Ta thật không có địa vị như vậy sao???
Bộp! Tiểu Bàn thấy thế, lại lập tức nhảy đến gõ “phanh phanh phanh” vào đầu Tiêu Thiên Hạ mấy chục cái.
“Hắc Thỏ, đến lượt ngươi.”
“Chi chi, chờ ta một chút.” Hắc Thỏ chạy vào phòng bếp, tìm một cái nồi sắt lớn bị rỉ sét, trước khi đánh còn hỏi Tần Thú có đánh hư đầu của tiểu Thiên Hạ hay không. Sau khi được Tần Thú trả lời “sẽ không” thì Hắc Thỏ “nha nha” kêu rồi bổ vào sọ não Tiêu Thiên Hạ một trận “DuangDuangDuang” bạo lực.
Cuối cùng, hai tiểu bàn đôn lại tạo thành một loại ăn ý, “ngươi một chút ta một chút, đánh đến thiên hoang địa lão”.
Két...... Két...... Tiêu Thiên Hạ mộng, không phải sọ não bị gõ cho mộng, mà là tinh thần bị mộng. Hôm nay hắn bị hai tiểu yêu đánh sao...... Hình như là vậy...... Nhưng hắn lại không thể hoàn thủ. Thử hỏi hắn đường đường là hoàng tử Chu Tước Đế Quốc, chiến công hiển hách, Thiên Võ Vương, chưa từng chịu qua sự vũ nhục như vậy......
Đốt hết nửa nén nhang.
Tiểu Bàn đắc ý bóp cái eo nhỏ nhắn, ngẩng đầu nhỏ trừng mắt Tiêu Thiên Hạ nói: “Ngươi có phục không?”
Duang! Tiêu Thiên Hạ còn chưa lên tiếng, Hắc Thỏ đã tiến lên cho một nồi bạo lật. “Tiểu Bàn, hắn nói hắn không phục!”
Tiêu Thiên Hạ: ......
“Tốt lắm, ngươi đánh ta còn dám lý sự. Ta cho ngươi biết, ngay cả Nhất Chanh cũng không dám tùy tiện đánh ta!” Tiểu Bàn tức giận thật sự rồi. Hôm nay nàng bị ủy khuất quá rồi. Bình thường Nhất Chanh đều nhường nhịn nàng bảy tám phần, chút tình mọn, Bốn Không cũng không dám đánh nàng, vậy mà hôm nay đứa con trai yêu của Bốn Không lại dám đánh mình, hôm nay nếu mình không hảo hảo dạy dỗ hắn một trận, về sau biết đâu hắn còn dám đánh tỷ tỷ mình.
“A a a~~ ta là cá chép đại vương nổi giận rồi, nhìn đây Đại Lực Thần Quyền!” Tiểu Bàn lúc này sử xuất tuyệt kỹ bạo lực mà Nhất Chanh truyền dạy, dùng một quyền có thể nện nát cả núi lớn, giáng xuống một trận vào bụng Tiêu Thiên Hạ, thẳng đến khi Tiêu Thiên Hạ miệng sùi bọt mép.
Ba ba ba ——
“Tiểu Bàn Ngưu bức, hắn nôn kìa!” Hắc Thỏ ở một bên ủng hộ cho hảo huynh đệ.
Lúc này, Tiêu Hàn Nguyệt theo Tần Thú lên núi, ngồi ở dưới mái hiên, chớp mắt to nhìn một màn này. Khi mới lên núi, nàng đã cảm thấy hai đại yêu này không hề đơn giản, bởi vì bọn chúng dám cãi nhau với sư công, cho nên, mấy ngày này, nàng đều chọn cách an tĩnh chờ đợi, quan sát, rồi âm thầm tu luyện theo sư công. Nhưng nàng không ngờ, thiên phú vô địch, có thể đè ép một thời đại thiên kiêu Tiêu Thiên Hạ khi đến ngọn núi này, sẽ bị đối xử như thế......
“A ~~~”
Phanh phanh phanh ——
“Ngươi có phục không? Có phục không? Có phục không!!!!!”
Xương cốt của Tiêu Thiên Hạ quả thực rất cứng rắn, cho dù bị hai tiểu yêu đánh nửa ngày trời mà vẫn không rên một tiếng nào. Nhưng nội tâm của hắn lại vô cùng tức giận. Hắn cũng vô cùng bất mãn với danh nghĩa sư công Tần Thú này. Nhưng Tần Thú lại mặc kệ hắn, tùy ý Tiểu Bàn và Hắc Thỏ phát huy, bản thân thì ngồi dưới tán cây, tiếp tục cùng Tống Ninh Sinh ván cờ còn chưa hoàn thành. Dù sao thì ý nghĩ của Tần Thú là yên lặng theo dõi kỳ biến, những thứ còn lại hãy giao cho thời gian, đến khi cái tên này tự mình ngộ ra rồi mới cho xuống núi, nếu không thì cứ ở lại đây.
“Hắc Thỏ, ngươi đánh thoải mái không?”
“Thoải mái!”
“Ha ha ha, ngươi mau đi rừng trúc gọi Đại Bảo ra, chúng ta ba tiểu tiện khách có phúc cùng hưởng, có người cùng nhau bị đánh!”
“Chi chi, ta đi ngay.”
Tiêu Thiên Hạ: ............
Bạn cần đăng nhập để bình luận