Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 277: Chu Phi Tuyên

"Mút chỉ, thật là một cô nương xinh đẹp!" Tần Thú vừa thấy nữ tử, hai mắt không khỏi sáng lên. Chỉ là đợi hệ thống kiểm tra xong—— "Ngọa Tào! Hóa ra là chị dâu của ta!" « Chu Phi Tuyên: em gái ruột của tông chủ Thần Kiếm Tông ở Bắc Câu Lô Châu, phong chủ Ngọc Kiếm Phong, cô của Chu Hiển Thánh, tu vi Hợp Thể cảnh tầng ba, thể tu, kiếm tu, chiến lực cực kỳ đáng sợ, tính tình nóng nảy... Bị Vân An Nhiên dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt lên giường, hết lòng yêu thương hắn, về sau Vân An Nhiên ăn xong lau sạch rồi chạy, nói mình là nam nhân muốn thành tiên, mà nữ nhân chỉ làm ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của hắn... Chu Phi Tuyên vô cùng phẫn nộ, về sau một đường truy tìm Vân An Nhiên tới tận đây » Mà người bị hắn xách trong tay kia là tông chủ Huyền Thiên Kiếm Tông, sư đệ của Vân An Nhiên—— Phong Bắc Huyền. Lúc trước, Chu Phi Tuyên đi vào Vân Châu, đầu tiên là tìm đến tông môn của Vân An Nhiên để đòi người. Huyền Thiên Kiếm Tông là cái gì? Đó là một thế lực bá chủ ở Vân Châu, tự nhiên không phải ai muốn đến đòi người cũng được. Cho nên về sau tông môn bị phá hủy, tông chủ bị đánh.... "Tiền bối, cứu ta!" "Cô cô, cứu con với, hu hu hu!" Phong Bắc Huyền cùng Chu Hiển Thánh đồng thời phát ra một tiếng rên rỉ, hai người đồng thanh kêu la nói: "Nữ nhân này không phải người, sư huynh con nợ tình của hắn thì hắn đánh con." "Tên cẩu tặc này không phải người, hắn lột quần áo của ta làm nhục ta!" "Nàng còn nói, nếu ta không dẫn hắn đi tìm sư huynh ta, thì sẽ thiến hết đám nam đinh trong tông môn ta, với lại sẽ bắt đầu từ ta trước." "Hắn không chỉ lột quần áo của ta làm nhục ta, còn muốn dùng cỏ đuôi chó... kia... Hu hu hu..." "Tiền bối, bất đắc dĩ ta mới dẫn nàng lại đây." "Cô cô, cuối cùng con cũng đợi được ngài." "Tiền bối à, ngài là đại ca kết bái của sư huynh con, hắn nói nếu có việc gì nhất định phải tìm ngài, bằng giao tình của hai người, ngài nhất định sẽ cứu con." "Ô ô, cô cô, ngài là cô ruột của con mà, mau tới cứu cháu đi, con sắp bị làm nhục thương tích đầy mình." "Tiền bối..." "Cô cô..." "Tiền bối à..." "Cô cô à..." Hai người đều là thiên kiêu đỉnh cấp của một châu, mà giờ khắc này lại khóc như trẻ con. "Ngươi có thể đừng nói nữa không, để ta kể hết với tiền bối đã!" Phong Bắc Huyền không chịu nổi, quay đầu gào về phía một cái đầu heo khác cách đó không xa. Chu Hiển Thánh nghe xong, lập tức cảm xúc càng kích động. "Hỗn đản, ngươi chỉ là một con sâu ở nơi biên giới mà cũng dám nói chuyện với bản quân như vậy!" "Hừ, còn không phải bị tiền bối đánh cho thành đầu heo rồi." Phong Bắc Huyền hừ lạnh một tiếng. "Thảo! Đầu heo chết tiệt, có gan thì ngươi tới đây." Chu Hiển Thánh giơ chân lên, giãy giụa đến mức cả giá đỡ sau lưng cũng lắc lư. "..." Tần Thú nhìn về phía Phong Bắc Huyền. Nếu không có hệ thống nhắc nhở, chỉ với bộ dạng "Đầu heo" này của hắn giờ phút này, Tần Thú chắc chắn sẽ không nhận ra. "Ngươi là... Thánh Nhi?" Chu Phi Tuyên cũng có chút không xác định nhìn về phía cái người ở đằng xa, toàn thân trên dưới sưng giống như một tảng thịt đầu heo là Chu Hiển Thánh. "Đúng vậy cô cô, con là Thánh con đây." Chu Hiển Thánh lập tức kích động rơi nước mắt đầy mặt. Chu Phi Tuyên nhíu mày, ống tay áo khẽ phất, giá chữ thập gỗ sau lưng Chu Hiển Thánh, cùng với ngọn đồi dưới chân hắn đều hóa thành bột mịn, theo một làn gió mát thổi qua, tan biến trong trời đất. "Thánh nhi, sao con lại ở chỗ này?" Chu Phi Tuyên vẫy tay, thân hình Chu Hiển Thánh lơ lửng đến trước mặt mình. Bất quá rất nhanh, nàng lại lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì nàng phát hiện, mình không giải được dây thừng trói trên người Chu Hiển Thánh. "Dị bảo!?" Chu Phi Tuyên nỉ non. "Ô ô ô, cô cô, cháu ủy khuất quá..." Chu Hiển Thánh rên rỉ. Trên cái đầu heo tím xanh đầy những giọt nước mắt hối hận. "Nói cho cô biết, sao con lại ở đây? Sao lại thành ra cái bộ dạng này?" Khuôn mặt tuyệt mỹ của Chu Phi Tuyên lộ ra một chút đau lòng. Dù sao trước mắt cái thằng nhóc này cũng coi như là do một tay nàng nuôi nấng. Khi còn bé cứ mở miệng là một tiếng "Cô cô" rồi lẽo đẽo đi theo sau nàng kêu to. "Ô ô, cô cô, con với cô phụ đi truy sát cái tên cẩu tặc Vân An Nhiên kia..." Bốp! Chu Hiển Thánh còn chưa nói hết câu, trên khuôn mặt nhỏ đã bị đánh một cái bạt tai. "Cái gì cẩu tặc, đó là cô phụ của con?" Chu Phi Tuyên tức giận nói. "Cô cô..." Chu Hiển Thánh lập tức im bặt, mím môi, nước mắt ủy khuất "ào ào" rơi xuống. "Hắn... hắn ức hiếp ngài, lại còn không chịu trách nhiệm, cháu... cháu chỉ là muốn giúp ngài báo thù thôi mà." Giờ phút này, Chu Hiển Thánh trong lòng sớm đã mắng Vân An Nhiên một vạn lần. Đều tại tên cẩu tặc này, khiến cho người luôn thương yêu ta nhất là cô cô cũng đánh ta, mặc dù trước kia cô cô đôi khi tâm tình không tốt, cũng sẽ đánh ta một trận chơi đùa.... "Nói tiếp." Giọng nói của Chu Phi Tuyên trầm xuống. Tiểu tâm can đang ủy khuất của Chu Hiển Thánh lập tức không kìm nén được. "Nào ngờ bọn con gặp một tên cầm thú, hắn đem cô phụ của con thu vào một kiện bảo vật, sau đó lại trói chặt con lại, đoạt linh bảo cùng rất nhiều tài sản, còn lột quần áo làm nhục con." "Dừng! Cái gì cô phụ? Vân An Nhiên bị bắt rồi?" Chu Phi Tuyên nhíu đôi mày tinh xảo. "Không phải ạ," Chu Hiển Thánh lắc đầu, "Là thần an cô phụ ạ." Bốp! Trên đầu Chu Hiển Thánh lại lập tức bị đánh thêm một cái nữa. "Lạc Thần An khi nào thì thành dượng của ngươi? Hả!" Chu Phi Tuyên ôm eo, tức giận mắng: "Ý ngươi là cô cô ta lăng nhăng, đồng thời tìm cho ngươi hai người cô phụ sao?" Nhìn thấy ánh mắt dữ dằn của cô cô mình, Chu Hiển Thánh lập tức rụt cái đầu heo lại, không dám nói nữa. Bốp! Bốp! "Nói đi chứ? Sao giờ cô hỏi ngươi mà ngươi cũng không muốn phản ứng?" "Không... Không phải mà cô cô, ô ô ô" Giờ khắc này, Chu Hiển Thánh cảm thấy cả thế giới đối với mình đều là ác ý. Trước kia, mình là tuyệt thế thiên kiêu, được tông môn kính yêu, cô cô thương tiếc, cô phụ thưởng thức, nhưng từ khi cái tên cẩu tặc Vân An Nhiên kia xuất hiện, tất cả đều thay đổi.... Cái tên rác rưởi này, còn muốn ăn cơm chùa của cô cô ta, không thể nhịn. "Ngươi vừa nói cùng Lạc Thần An cùng nhau đi tìm Vân cục cưng gây sự, mà tìm nhầm người khác à?" Chu Phi Tuyên dò hỏi. "Vân cục cưng?" Chu Hiển Thánh bối rối, há mồm thật to, nước mắt lưng tròng. A a a, tên cẩu tặc Vân An Nhiên kia, Lão tử mà không giết được ngươi thề không làm người!!!! "Không có mà cô cô." Chu Hiển Thánh mang theo giọng nghẹn ngào lắc đầu nói. "Vậy Lạc Thần An đâu?" "Cô... Lạc thúc bị tên cẩu tặc ở phía dưới kia bắt rồi." Chu Hiển Thánh tức giận chỉ tay xuống phía cái thân ảnh dưới cây đào kia, chỉ là đợi khi Tần Thú nhìn qua, Chu Hiển Thánh lập tức bản năng rụt tay lại, rụt cổ vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận