Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 343: Thấy Vân Thư hà quyển, thấy mặt trời lặn Dung Kim, gặp người ở giữa chói lọi. . . . .

Chương 343: Ngắm mây như thư họa, thấy ráng chiều tan chảy tựa vàng, gặp người tỏa sáng giữa đời. . . . .Một buổi chiều.Đánh ba trận đấu bóng rổ.Hai trận đầu đều kết thúc với tỷ số 11-0, chỉ có trận cuối cùng, Hắc Thố quá phấn khích nên ném sai bóng, bóng bay thẳng vào rổ nhà, thành 11-1.Cứ như vậy, tên ngốc con đó vui sướng cả buổi, còn chế giễu Hắc Thố là đến cả rổ cũng nhận lầm.Tần Thú không muốn nói gì thêm với Nhất Cam nữa.Cái loại này mà đặt vào thế hệ đầu, một là thành bá chủ sân bóng, hai là bị người đánh cho tàn phế."Đi thôi, đi rửa mặt đi, hôm nay vận động đến đây thôi." Tần Thú phất phất tay.Mấy nhóc kia vui vẻ chạy đến bên ao rửa mặt.(Linh trì bên trong linh khí có khả năng tự động thanh lọc, rửa chân xong còn có thể uống trực tiếp)Bùm!Nguyên Bảo chổng mông rửa mặt, cả đầu chìm nghỉm trong hồ."Cha, Nguyên Bảo rớt xuống nước rồi." Tiểu Nguyên Bảo la hét, một giây sau đã thấy nó bơi ếch trong hồ."Nhưng mà Nguyên Bảo biết bơi mà, ăng ăng ăng..." Nó vừa bơi vừa ngửa mặt lên trời chơi đùa.Đây chính là tuyệt chiêu của Tiểu Bàn.Nhất Cam và mấy đứa thấy vậy, mắt cũng chớp chớp, "Bùm", "Bùm" nhảy xuống hồ, bắt đầu nghịch nước.May mà ao đủ lớn, chiều ngang chiều dọc cũng phải mấy chục mét.Chơi đến mệt lử, từng đứa bụng phình ra như trái bóng da trôi nổi trên mặt nước.Bọn chúng nói chuyện phiếm về việc ai ăn nhiều vào buổi trưa, buổi tối định ăn gì, ngày mai muốn ăn gì...Cuối cùng——Chà, bọn chúng còn nói về lý tưởng.Lý tưởng của Nhất Cam là mỗi ngày đều được ăn thịt.Lý tưởng của Hắc Thố là ăn thịt xong còn có cà rốt ăn.Lý tưởng của Tiểu Bàn là ngày càng đáng yêu.Lý tưởng của Nguyên Bảo là theo lý tưởng của sư cô nhỏ... . . .Bờ sườn núi mây cuộn trào.Mặt trời lặn ở Tây Sơn, cả Đại Hoang được nhuộm thành một màu cam rực.Cô bé hai bím tóc ngồi ở sườn núi, đung đưa đôi chân nhỏ, chiếc lục lạc chuông trong tay thỉnh thoảng phát ra những âm thanh trong trẻo, dễ nghe.Từng tiếng nhớ nhung, vang vọng trên đỉnh núi."Vân Yên, sao con không đi chơi cùng Đại Mỹ?" Ôn Tình ngồi xuống bên sườn núi.Thấy cô bé quen thuộc với vẻ trầm mặc, nàng liền xoa đầu cô bé, dịu dàng nói:"Vân Yên, mấy ngày nữa, dì Ôn sẽ phải trở về.""Dì muốn hỏi con, con có bằng lòng theo dì về Linh Châu sinh sống không?"Lạc Vân Yên ngẩng đầu, nhìn vào mắt Ôn Tình.Sau một hồi do dự.Cô bé lại lắc đầu."Được rồi, vậy con cứ ở lại trên đỉnh núi này, sống cùng sư tôn của dì nhé." Ôn Tình nhìn cô bé, ánh mắt lộ ra vẻ trìu mến.Nàng duỗi bàn tay lớn ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô bé.Trong giới tu tiên hỗn loạn, đầy rẫy bất trắc, thực ra cô bé này ở lại trên đỉnh núi, có sư tôn chăm sóc, nàng càng yên tâm hơn.Lạc Vân Yên cảm nhận được hơi ấm từ tay của Ôn Tình, tay nhỏ cũng siết chặt hơn một chút.Cô cảm nhận được, dì Ôn là người tốt với mình.Buổi chiều.Mưa bụi lất phất.Ôn Tình và Tần Thú đứng dưới mái hiên, bàn giao chuyện của cô bé cho sư tôn.Tần Thú gật đầu cười nói:"Cô cứ yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho con bé, còn về tương lai của con bé thì cứ để tự nó lựa chọn, ta sẽ không can thiệp quá nhiều.""Ừm." Ôn Tình gật đầu.Vài ngày sau, Ôn Tình cáo biệt.Nhất Cam vừa tuần sơn về nhìn thấy cảnh này, liền chạy tới ôm lấy bắp đùi sư tỷ, không cho nàng đi.Bụng nhỏ còn lăn lộn trên đất."Nhất Cam, sư tỷ còn có rất nhiều việc phải về giải quyết. . . . . ""Không phải sư phụ đã nói rồi sao, chờ con đột phá đến Động Hư cảnh, sẽ có thể đến nơi hoàng triều quan trọng tìm sư tỷ chơi, đến lúc đó, sư tỷ sẽ bày đầy ngự hoa viên toàn đồ ăn ngon. . . . ""Nhất Cam, khi sư tỷ không có ở đây, con phải chơi ngoan với Tiểu Vân Khói, không được bắt nạt em ấy. . . . ""À mà. . . . "Ôn Tình luyên thuyên dặn dò một hồi, cuối cùng mới dỗ được Nhất Cam buông tay.Tiểu béo núc ních đứng trên đỉnh núi, nhìn theo bóng lưng sư tỷ rời đi.Bàn tay mũm mĩm lau vội khóe mắt đang rưng rưng."Sư phụ, ăng sao lại khóc?"Nhất Cam hiếu kỳ ngẩng đầu."Con không có khóc, con chỉ là không nỡ sư tỷ thôi." Tần Thú cười xoa đầu Nhất Cam.Đằng sau mọi người, cô bé mặc bộ váy màu vàng nhạt tiễn biệt Ôn Tình, rồi lại cầm lục lạc chuông ngồi xuống bên sườn núi, vẫn cứ đung đưa, ngẩn người.Nhất Cam "Tộp tộp tộp" chạy đến bên sườn núi, ngồi phịch xuống bên cạnh cô bé, nhấc lên một trận gió."Tiểu Linh Đang, sư tỷ nói để ăng và non chơi ngoan mà.""Non yên tâm, ăng sẽ không bắt nạt non, nếu có ai bắt nạt non, non cứ nói cho ăng, ăng giúp non đánh hắn.""Tiểu Linh Đang, non thích sư tỷ của ăng không?""Ăng ăng ăng, ăng cũng thích sư tỷ của ăng đó.""Tiểu Linh Đang, sao non lại không nói gì vậy, hay là ăng kể chuyện cười cho non nghe nhé.""Hồi xưa có hai con rắn, một hôm, rắn nhỏ hỏi rắn lớn: "Anh ơi, tụi mình có độc không vậy?" Rắn lớn hỏi lại: "Em hỏi cái này làm gì?" Rắn nhỏ khóc lóc, "Oa oa oa, anh ơi, em vừa không cẩn thận cắn trúng lưỡi mình rồi".Ăng ăng ăng....non thấy rắn nhỏ ngốc nghếch không, có thể tự cắn trúng lưỡi mình được luôn ấy..."Nhất Cam kể xong chuyện cười, cô bé không cười, nhưng nó thì lại phá ra cười ngặt nghẽo... . .Buổi tối ráng chiều lại rất đẹp.Tiếc là Ôn Tình đi sớm mất một ngày.Nàng thích ngắm ráng chiều nhất."Ăng ăng ăng, Tứ Vô, con bay nhanh lên một chút nữa, cao một chút nữa!" Nhất Cam cười lớn, cưỡi trên cổ Tiêu Huyền, dang rộng hai tay, bay lượn trong những đám mây ngũ sắc.Mấy Tiểu Bàn Đôn còn lại xếp hàng ngay ngắn trên đỉnh núi, tay nhỏ đặt trên trán, kiễng chân quan sát Nhất Cam, miệng không ngừng kêu, "Đến lượt con, đến lượt con, Nhất Cam con chơi lâu quá rồi.""Cha, cha, đến Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cũng muốn chơi." Tiểu Nguyên Bảo cũng nhảy cà tưng.Trường Sinh cười, dặn dò Nguyên Bảo chậm chút, đừng có lăn từ trên núi xuống.Kết quả Nguyên Bảo quay đầu, đòi đại sư bá Trường Sinh cõng mình bay.Trường Sinh lập tức suy sụp.... Luyện Khí cảnh sao lại làm khó Luyện Khí cảnh chứ."Ha ha ha...."Tần Thú ngồi trên sườn núi, bật cười.Hắn ngước mắt nhìn mây cuốn như tranh vẽ, nhìn ráng chiều tan chảy như vàng, thấy những con người tỏa sáng giữa đất trời...."Tiểu Vân Khói, từ ngày mai, ta sẽ bắt đầu dạy con tu luyện, rất tốt đấy." Tần Thú nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé.Mấy tháng nay, Tần Thú thấy ngoài lúc ngẩn người ra thì cô bé này rất chăm chỉ tu luyện.Cũng bởi vậy, hắn biết được, cô bé này là muốn tu luyện.Tần Thú tôn trọng ý nguyện của cô bé, cũng sẽ tận tình dạy bảo.Vài ngày sau.Tiêu Huyền cũng cáo biệt Tần Thú.Còn Lạc Binh Thư thì ở lại trên đỉnh núi tu luyện.Hắn dựng một căn nhà tranh ở một nơi thanh tịnh trên sườn núi sau.Ban đầu khi thấy khắp núi trúc Hỗn Độn, hắn đã định bẻ vài cây để dựng phòng, vì vậy, còn cố ý hỏi ý kiến Tần Thú một lần, Tần Thú chỉ trả lời hai chữ, "Tùy ý." Lạc Binh Thư nghe xong còn thấy vị tiền bối này thật hào phóng.Nhưng mà, khi hắn vác Đại Bảo kiếm vào rừng trúc, bị Đại Bảo dạy cho một trận, còn bị quăng ra ngoài rừng trúc Hỗn Độn.Lạc Binh Thư ngơ ngác, hắn không ngờ, mình đường đường là một thiên kiêu, lại đánh không lại một tên mập ú.Điều khiến hắn kinh ngạc hơn là, hắn vậy mà không nhìn thấu được con yêu thú đi theo hầu đó.Giống như là một loại chủng loại chưa từng xuất hiện....Vài ngày sau.Tiêu Huyền mệt mỏi trở về Chu Tước hoàng triều.Việc đầu tiên khi trở lại hoàng triều, không phải là lên triều sớm, cũng không phải tìm hiểu xem trong thời gian hắn không có ở đây quốc gia đã xảy ra chuyện gì lớn, mà là chạy thẳng vào hậu cung, ôm lấy hoàng hậu gặm một trận, rồi bảo muốn sinh thêm mấy đứa nữa.Hôm sau quốc vương không lên triều sớm.Hết tháng chống tường đi ra, người gầy hơn cả hoa cúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận