Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 414: Cất cánh

Chương 414: Cất cánh
“Nện không nhúc nhích rồi, nện không nhúc nhích rồi, ô ô ô.” Man Kim khóc. Mình vừa đấm ba quyền, thậm chí cả bụng đối phương cũng không rung chuyển nổi, chứ đừng nói đến so tài. Man Kim cả đời lần đầu tiên nhận phải đả kích lớn đến như vậy.
“Tê!” Tiêu Huyền thấy thế, trong lòng không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Cũng may, cũng may, ta không có xúc động. Bất quá…Thật sự là hiếu kỳ, ta vô địch thế cùng tiểu sư tỷ ai mạnh ai yếu?
“Úc! Úc!”
“Nhất Cam uy vũ!” Tiểu Bàn giơ nắm tay nhỏ hưng phấn reo lên. Cái kia bộ dáng nhỏ kích động phảng phất là chính nàng đánh thắng vậy.
“Hô hô ha ha…” Nhất Cam ngửa mặt lên trời cười to. Sau đó cúi đầu nhìn Man Kim, giơ thẳng hai ngón tay nhỏ nói: “Non đã đánh nga hai chiêu!”
???? Đám người một trận trầm mặc.
“Cam lão đại, là đã ba chiêu.” Chu Cáp nhỏ giọng nói thầm, nhưng không dám nói quá lớn tiếng.
“Hai chiêu! Hai chiêu! Còn một chiêu!” Tiểu Bàn vung tay hô to.
“….” Man Kim mờ mịt ngẩng đầu, bờ môi mím chặt, chợt cũng không nhịn được nữa, “Oa” một tiếng, khóc lớn.
“Bắt nạt người, các ngươi quá bắt nạt người!”
“A a a, hống hống hống…” Man Kim gầm thét, rốt cuộc không khống chế nổi bi phẫn trong lòng. Cả người như trâu rừng, không ngừng “Ầm ầm” nện vào bụng lớn Nhất Cam, những đấm đá của Man Kim đã điên rồi.
“Đại ca, ta đây tới giúp ngươi.” Rất Sắt thấy Man Kim điên rồi, mình cũng xông lên giúp đại ca một chút sức lực.
Oanh— Đông đông đông đông thùng thùng!
Man Thần thiết quyền to lớn nện vào bụng bự kim thân Nhất Cam, phảng phất giống như từng đợt chuông lớn hồng lữ âm thanh nổ tung vang lên. Thanh âm to vang, trên cả bầu trời đế đô cũng truyền trùng trùng điệp điệp.
“Tiểu…Tiểu Bàn, bọn họ có phải là đánh nga rất nhiều chiêu?” Nhất Cam gãi gãi lỗ tai, một mặt ngốc nghếch nhìn về phía Tiểu Bàn.
“Ừ, bọn họ nện chào ngươi rất nhiều chiêu.” Tiểu Bàn ngang nhiên gật đầu.
“A nha, non nhóm sao nói không giữ lời lặc.” Nhất Cam lông mày nhỏ thưa thớt nhíu lại, phảng phất có biểu cảm hoảng hốt mở ra.
“Đã nói để non nhóm ba chiêu đó là ba chiêu, non nhóm đây là không giữ chữ tín.” Nhất Cam thở phì phì đột nhiên quát một tiếng.
Đôi chân nhỏ ngắn như cột chống trời đột nhiên dậm một cái.
Bành——Đài chiến đấu dưới chân trong nháy mắt nổ tung, từng khối cự thạch bị bắn ngược lên giữa không trung.
Ong ong ong! Theo sát đó, pháp trận được khắc sâu xung quanh đài chiến đấu không ngừng nhấp nháy, kịch liệt kêu vù vù, lập tức “Răng rắc” một tiếng, ầm vang vỡ tan.
“Ổ ổ ổ———ổ thảo! ! !” Tiêu Huyền hoảng hốt. Đài chiến đấu có thể chống đỡ mọi công kích của Động Hư cảnh...Nát! Điều này có ý nghĩa gì. . . Mang ý nghĩa tiểu sư tỷ tùy tiện một cước liền bạo phát ra lực lượng siêu việt Động Hư cảnh! ! !
Bá bá bá——Lúc này, xung quanh hoàng cung Chu Tước, từng đạo khí tức cường đại trong nháy mắt lao tới, đứng thẳng giữa đất trời. Khoảng chừng 26 vị cường giả Động Hư cảnh.
“Thật là nhục thân cường đại! Lực lượng thật là cuồng bạo!” Đám người hoặc là thì thầm, hoặc kinh hô. Bọn họ vừa tới đây liền nhìn thấy hai anh em Man tộc đang không ngừng va đập vào một bụng lớn múp míp. Càng đụng thì bọn họ càng khóc!
“Động thủ.” Có người lên tiếng, đám người gật đầu, đồng thời phóng ra từng đạo lực lượng pháp tắc, gia cố pháp trận của đài chiến đấu. Nhưng mà hiệu quả cũng không lớn. Cú đạp kia của Nhất Cam, lực lượng phảng phất liên tục không ngừng, “Tạch tạch tạch” làm vỡ nát từng đạo lực lượng pháp tắc. Dư âm từ dưới chân nàng càng khiến cho cả tòa đế đô uy nghiêm rộng lớn rung chuyển.
“Ngọa tào!”
“Xảy ra chuyện gì!”
“Đây là động đất sao!”
“Hay là có địch nhân cường đại tấn công vào đế đô? ? ?”
Bách tính và quân đội trong hoàng thành trong nháy mắt sợ hãi.
“Là dựa vào Sơn Vương!”
“Vị pháp tướng này là pháp tướng dựa vào Sơn Vương!”
“Ta đã từng lên chiến trường, thấy tận mắt tư thế Kháo Sơn Vương dũng mãnh như thần!”
“Chư vị không cần kinh hoảng, có chỗ dựa Vương ở đây thì không có chuyện gì đâu.”
“Vậy nên chúng ta nên làm gì thì cứ làm cái đó đi thôi.”
Bách tính sợ hãi vì một câu nói kia mà trong nháy mắt tiêu tan, nên mua đồ ăn thì mua đồ ăn, nên uống trà thì uống trà. Ngay cả con chó bên đường đang sủa cũng đều nằm xuống ngủ tiếp.
“Bệ hạ, chúng ta ngăn không được!” Có người hô to một tiếng. Tiêu Huyền cau mày.
Ông! Lúc này, hư không rung động, từ đó xuất hiện một đạo thân ảnh mông lung, toàn thân hắn được hào quang bao phủ, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy hắn đưa tay ra, một cổ vĩ lực vô cùng bao trùm xuống, đem tất cả lực lượng bị phá vỡ một lần nữa tập hợp.
“Chúng ta đã gặp Huyền Đô tiền bối!” Đám người khom người hành lễ.
“Ừ.” Người đến gật đầu. Lập tức nhìn về phía Tiêu Huyền nói: “Người này đó là tiểu sư tỷ đồng môn của ngươi?”
“Đúng.” Đối mặt với người này, ngữ khí Tiêu Huyền cũng cung kính hơn. Người này là hắn mời đến thay mình trấn áp hoàng đô, đại năng Hợp Thể cảnh hàng thật giá thật, hơn nữa còn là loại ở bên trong Hợp Thể cảnh đã đi rất xa. Nếu không phải có chút duyên phận, chỉ dựa vào thực lực hiện tại của Tiêu Huyền thì thật sự là không mời nổi sự tồn tại như vậy.
“Thú vị!” “Thể phách như vậy, hiếm thấy trên đời!” Đại năng có tôn hiệu Huyền Đô âm thầm khẽ gật đầu, không hề keo kiệt nói ra lời tán dương như vậy.
“Ngày khác đạo có thành tựu, nghĩ đến lại là một tồn tại lực có thể khai thiên vô song.”
“A a, tiểu sư tỷ của ta rất lợi hại.” Tiêu Huyền cười một tiếng, dù sao đây chính là người đã từng có nhân quả với vị tuyệt đại nữ đế kia.
“Vịt đen!” Lúc này giữa sân, Nhất Cam gầm lên một tiếng, duỗi ra hai bàn tay lớn nắm chặt hai cánh tay Man Kim và Rất Sắt, sau đó hai bàn chân lần nữa đột nhiên dậm một cái, cả người giống con quay khổng lồ màu vàng, đột nhiên xoay tròn.
Ầm ầm! Thiên địa chấn động, đài chiến đấu vừa mới gom tụ lại lần nữa nổ tung, vô số cơn bão năng lượng lấy Nhất Cam làm trung tâm bắt đầu ngưng tụ, thanh thế càng lớn hơn, cuối cùng hình thành một vòi rồng cao vạn trượng thông thiên triệt địa ở trên đế đô.
“Đây….” Đại năng Huyền Đô mày giật mình. Đánh giá thấp rồi, mình đã đánh giá thấp cô bé mập này.
“Hô hô ha ha…” Thiên địa buông thả, tiếng cười to của Nhất Cam quét sạch tứ phương.
Xoay xoay, Nhất Cam đột nhiên ném hai người trong tay ra ngoài.
“Cất cánh!”
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, hai người kia thuận tiện giống hai thiên thạch lớn bị quăng ra ngoài. Bởi vì tốc độ nhanh đến mức tu sĩ bình thường không thể thấy, kim thân ma sát với không khí đột nhiên bùng lên một tầng lửa hừng hực, trực tiếp đâm nát đại trận phía trên ầm vang bay đi.
“Ta triệt thảo thảo thảo =͟͟͞͞(●⁰ꈊ⁰● ||| !“ Con ngươi Man Kim và Rất Sắt bỗng nhiên phóng lớn, nhưng là bọn hắn không thể nào ngăn lại lực lượng gia trì trên người mình của cô bé phì nộn kia, chỉ có thể mặc cho mình vượt qua núi sông đại hải, rồi vượt qua nửa châu lục, bay về châu khác.
“Oa!” “Bọn họ bay xa quá!” Tiểu Bàn nâng tay nhỏ che trên lông mày nhìn theo, nhưng rất nhanh liền không nhìn thấy bóng dáng hai người kia.
“Hô hô ha ha….”
Bạn cần đăng nhập để bình luận