Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 21: Có thể nghe thấy cá chép nói chuyện

"Tốt, đừng khóc nữa, sư bá ở đây rồi." Tần Thú ôn nhu vỗ về lưng tiểu nha đầu, nhẹ giọng an ủi.
Từ Linh Châu đến đây cách xa mấy trăm vạn dặm, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ cảnh, muốn tìm được nơi này, e rằng cũng phải mất mấy năm.
Hơn nữa trên đường đi còn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, có người, cũng có yêu thú.
Có thể tưởng tượng, tiểu nha đầu này trên đường đi đã chịu bao nhiêu khổ sở.
Toàn thân trên dưới cứ như là một kẻ ăn mày vậy.
Chỉ có đôi mắt kia, sáng trong lấp lánh, cực kỳ giống sư tỷ!
Sau đó, Tần Thú chuẩn bị một thùng nước nóng, để tiểu nha đầu tắm rửa sạch sẽ.
Ước chừng nửa nén hương.
Ôn Tình thanh tú động lòng người đứng trong sân, Tần Thú cầm khăn mặt, nhẹ nhàng lau tóc cho nàng.
Tần Thú nhớ lại, khi còn bé sư tỷ gội đầu xong, luôn sai bảo mình đi lau tóc cho nàng.
Nếu không với tới, liền đứng lên một cái ghế băng.
"Tiểu sư bá, người là tu sĩ sao?"
"Phải."
"Tiểu sư bá, ta vừa ở dưới chân núi thấy lôi kiếp, là người đang Độ Kiếp sao?"
"Phải."
"Vậy tiểu sư bá, bây giờ tu vi của người là gì ạ?"
"Kim Đan."
"Oa! Tiểu sư bá, người thật lợi hại!"
Sau khi lau khô tóc cho tiểu nha đầu, Tần Thú dẫn nàng đến phòng của sư phụ, trên đó thờ hai cái bài vị.
Là sư tôn của Tần Thú và đại sư huynh.
"Đây là sư gia và đại sư bá của con, con thay mẫu thân con bái lạy một cái đi." Tần Thú nói rồi đưa mấy nén hương qua.
"Vâng ạ." Ôn Tình tiếp nhận, nghiêm túc quỳ xuống vái lạy.
Linh vị tông chủ Kháo Sơn tông Trương Thúy Sơn;
Linh vị đại sư huynh Kháo Sơn tông Hách Chính Nghĩa.
"Đây chính là sư gia và đại sư bá mà mẫu thân tâm tâm niệm niệm sao." Ôn Tình trong lòng buồn bã.
Nàng biết trong lòng mẫu thân có một nút thắt, đó là đến chết vẫn không thể báo thù cho sư gia và đại sư bá.
Mẫu thân từng nói, mạng của nàng là do sư gia cứu, sư gia dạy nàng biết chữ tu luyện, cho nàng cảm giác ấm áp của gia đình mà nàng chưa từng có, giống như là cha nàng vậy.
Mà đại sư bá cũng đối đãi với nàng như muội muội ruột thịt, hết mực che chở.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần mẫu thân muốn đồ vật gì, sư gia và đại sư bá đều tìm cách làm ra cho nàng, tìm mọi cách để mẫu thân vui vẻ.
Thế nhưng sau này bọn họ chết.
Bị một gia tộc cường đại giết chết.
Chấp niệm cả đời của mẫu thân đó là kết thành Kim Đan, báo thù rửa hận cho sư gia và sư bá, nhưng đến khi chết, nàng cũng không thể toại nguyện...
"Đến, Tiểu Tình Nhi, sư bá giới thiệu cho con một chút, đây là đại đồ đệ của sư bá Trường Sinh." Sau khi thắp hương xong, Tần Thú dẫn Ôn Tình giới thiệu Trường Sinh.
"Trường Sinh sư huynh, chào huynh." Ôn Tình thanh tú động lòng người nói.
"Tiểu sư muội tốt." Trường Sinh ngượng ngùng gãi đầu, "Tiểu sư muội, con dung mạo thật là dễ nhìn."
"Thật cảm ơn sư huynh khen ngợi." Ôn Tình mắt to híp lại thành hình vành trăng khuyết.
Tần Thú thấy vậy, sắc mặt bất thiện.
Mẹ kiếp! Tên trâu ngốc này chẳng lẽ muốn trộm cải trắng nhà mình sao!
"Trường Sinh à, con phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, cải trắng của sư gia không thể tùy tiện ăn trộm đấy." Tần Thú vỗ vai Trường Sinh, ý vị thâm trường nói.
Ánh mắt kia muốn ăn thịt người, thực sự cực kỳ giống một vị lão phụ thân.
"A, sư tôn, con không có ăn trộm cải trắng ạ."
"Ngài đợi một chút, con đi vườn rau xem thử, có phải là thỏ đen ăn trộm không." Trường Sinh vô cùng lo lắng chạy về phía vườn rau.
Tần Thú: "... . . ."
"Đến, Tiểu Tình Nhi, sư bá giới thiệu cho con một chút về nơi mà mẫu thân con từng sống."
"Đây là cây dâu, mẹ con thích ăn quả dâu nhất, cho nên sư gia con cố ý mang một cây non từ dưới núi lên trồng." Tần Thú hái một quả dâu, dùng tay áo lau rồi đưa cho Ôn Tình.
Ôn Tình ăn một quả, trong mắt không khỏi tràn lệ.
"Ngọt quá!"
"Sao lại rơi lệ?" Tần Thú hỏi thăm.
"Không có gì đâu tiểu sư bá." Ôn Tình lắc đầu, "Ta chỉ nhớ, trước nhà ta cũng có một cây dâu, là cha ta tự tay trồng, từ lúc ta bắt đầu biết chuyện, cha ta liền mỗi ngày tưới nước cho nó."
"À, vậy cha con, hẳn là thật sự rất thương sư tỷ.". . .
"Đúng rồi, đây là cá chép mà sư bá nuôi." Tần Thú chỉ vào hai con cá chép nhỏ đang vui vẻ bơi lội trong linh trì.
"Oa! Tiểu sư bá, con cá chép này thật xinh đẹp a!"
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này khen ta xinh đẹp kìa (。◕ˇ∀ˇ◕ )" Trong linh trì, Tiểu Bàn vui vẻ bơi về phía Đại Mỹ.
Đại Mỹ: "Muội muội, có khi nào nàng ấy đang khen ta không?"
Tiểu Bàn bĩu môi: "Tỷ tỷ, không có đâu, nàng ấy chắc chắn là đang khen ta đẹp mắt, tỷ chịu thua đi, hừ hừ."
"A, tiểu sư bá, con cá chép này béo thật a, nhưng mà vẫn rất đáng yêu, hi hi."
"Ngươi mới béo, cả nhà ngươi đều béo, ta đều gầy đói rồi."
"Ô ô ô, tỷ tỷ, nàng ta nói ta béo." Tiểu Bàn ở trong linh trì quấn quít làm nũng.
Đại Mỹ: "Người ta có nói ngươi xấu đâu mà ngươi sợ?"
"Đúng ha." Tiểu Bàn mắt to chớp động, chậm rãi bơi tới gần bờ linh trì.
"Tiểu sư bá, người xem, con cá chép béo này đang bơi về phía ta kìa." Ôn Tình vui vẻ đưa tay ra, muốn chạm vào con cá Tiểu Bàn kia.
Ai ngờ, Tiểu Bàn vừa bơi đến trước mặt thì đột nhiên vẩy đuôi.
"Lạch tạch!"
Một làn sóng nước lớn lập tức ập tới, dội về phía Ôn Tình.
"Ái nha." Ôn Tình kêu lên một tiếng, bị ướt sũng hết cả người.
"Tiểu sư bá, con cá Tiểu Bàn này thật đáng ghét, nó lại còn hắt nước vào ta!" Ôn Tình xoa eo, giận dữ nói.
"Không sao." Tần Thú ôn hòa cười cười, ống tay áo khẽ phất, một luồng linh lực tràn ra, trong nháy mắt làm khô quần áo của Ôn Tình.
Đồng thời, trong lòng Tần Thú khẽ động.
Hắn có thể nghe thấy tiếng nói của hai con cá chép nhỏ.
Có phải do khi đạt đến Kim Đan cảnh, thần niệm đã lột xác thành thần thức?
Hay là do chỗ kỳ diệu của "Hỗn Độn Kim Đan"?
Tóm lại, Tần Thú cảm thấy khả năng nắm bắt tinh thần lực của mình càng thêm mạnh mẽ.
"Nha! Con cá chép béo này thật là đáng ghét."
"Tiểu Tình Nhi, hay là tiểu sư bá bắt nó làm canh cá cho con uống nhé, nghe nói thịt cá chép rất ngon lại bổ dưỡng nữa." Khóe miệng Tần Thú nhếch lên một tia ý cười, hắn đột nhiên muốn trêu chọc hai con cá chép này một chút.
Quả nhiên, nghe được Tần Thú nói, đám cá chép béo trong linh trì trong nháy mắt nhốn nháo.
"Oa 。゚(゚´(00 )゚ )゚。"
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cái tên xấu xa này muốn ăn ta."
"Ô ô, đừng ăn ta, ta béo giả đấy, không ăn được, không có dinh dưỡng đâu." Tiểu Bàn trực tiếp bị dọa cho khóc, những giọt nước mắt to như hạt đậu của cá chép rơi "tùm tum".
Càng là hung hăng nhảy lên núp sau lưng Đại Mỹ, không dám thò đầu ra.
"Đúng vậy đúng vậy, muội muội ta không ăn được, người đừng ăn muội muội ta, người muốn ăn thì ăn ta đi." Đại Mỹ căng thẳng đứng chắn trước người Tiểu Bàn, không ngừng phun bọt khí.
"Ô ô ô, tỷ tỷ, tỷ tốt quá, hu hu." Tiểu Bàn bơi đến trước mặt Đại Mỹ, dùng cái đầu mập mạp cọ cọ đầu Đại Mỹ.
Sau đó kêu gào với Tần Thú: "Tỷ tỷ của ta nói đúng, ta không ăn được, tỷ tỷ của ta ngon."
Đại Mỹ: "......."
Tần Thú nhìn thấy một màn này, không khỏi bật cười.
Lúc này, tiểu nha đầu bên cạnh bỗng nhiên che miệng nhỏ, kêu lớn lên.
"A a a, linh thạch!"
"Tiểu sư bá, ở đây có nhiều linh thạch quá!"
"Trời ơi, tất cả đều là linh thạch cực phẩm! ! !"
Ôn Tình kinh ngây người, miệng há ra thành chữ "O".
Nàng nhìn thấy linh thạch trắng bóng dưới đáy ao, nước miếng đều sắp chảy ra.
Nàng vượt qua mấy trăm vạn dặm mà đến, trên người chỉ có mười khối linh thạch dùng làm lộ phí, hơn nữa đều là linh thạch hạ phẩm.
Vậy mà trên đỉnh núi của tiểu sư bá, lại có nhiều linh thạch như vậy!
"Đây. . . . . . đây. . . . . đây. . . . Chỉ sợ cũng phải có mấy ngàn khối linh thạch cực phẩm đi! ! !"
"Úi, linh thạch à, mấy loại đá này sư bá có đầy, Tiểu Tình Nhi con muốn bao nhiêu, cứ nói với sư bá. Đúng rồi, mấy hôm nữa, sư bá sẽ dùng linh thạch chế tạo cho con một chiếc giường bằng linh thạch, để mỗi ngày con ngủ ở trên đó nhé."
"Thật sao, sư bá, người giàu có vậy sao?" Ôn Tình tràn đầy sùng bái, đôi mắt to sáng ngời long lanh.
Tiểu sư bá của mình, thật là vừa soái vừa có tiền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận