Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 479: Ấm áp

Sau khi Lạc Vân Yên rời đi, trên núi lại khôi phục vẻ yên tĩnh. Mọi người đều ngầm hiểu ý nhau cố gắng tu luyện. Kể cả quả quýt béo dưới gốc cây kia, mỗi ngày cũng đều hô hấp thổ nạp. Hai mươi năm sau. Tần Thú đột phá đến hợp thể tầng tám. Các loại kiếm ý đều đạt đến đại viên mãn cảnh giới kiếm ý hóa hình. Nghe nói cảnh giới thứ ba của kiếm đạo, chỉ có đến cảnh giới tiên nhân mới có tư cách cảm ngộ. Điều đáng nói là, cho đến hiện tại, Tần Thú đã lĩnh ngộ được hai mươi mấy loại đạo thuật tuyệt thế từ trong đạo tàng không gian. Ngoài ra, chẳng biết vì sao, Tần Thú luôn có cảm giác quen thuộc, ý hợp tâm đầu khi tu luyện đạo thuật, mà cảm giác này lại càng thêm rõ rệt khi sự cảm ngộ đạo thuật của hắn dần sâu sắc hơn. Đạo kiếm song tuyệt, Tần Thú cảm thấy chiến lực của mình rất mạnh, nhưng vẫn thấy tu vi còn quá kém, nên cần phải cố gắng tu luyện hơn nữa mới được. Trong núi không có khái niệm thời gian, trứng muối không để dành làm rượu, nước suối cũng chẳng dùng pha trà, chỉ có tu luyện rồi lại tu luyện. Chớp mắt, lại mười năm trôi qua như nước chảy qua kẽ tay. "Anh..." Một ngày nọ, sự yên bình trên núi bị tiếng khóc nỉ non của trẻ con đánh vỡ. "Ông!" Bên trong pháp tắc chi hải, bản thể đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt. Chư thiên pháp tắc cộng hưởng, thân thể Tần Thú giống như một cái vực sâu, tham lam hấp thụ năng lượng trong thiên địa, hắn đưa tay nắm chặt viên linh lung tiên tâm đang lơ lửng trên đỉnh đầu, luyện hóa nốt tia lực lượng cuối cùng bên trong. Giờ khắc này, khí tức trên người hắn liên tục tăng lên, mãi đến khi đạt tới hợp thể tầng chín đại viên mãn mới khó khăn lắm dừng lại. Sau hơn mười năm ngủ say, vết thương đã khỏi hẳn, nhân họa đắc phúc. Xoát— Ngay sau đó, Tần Thú bước một bước, thân hình xuất hiện ở trong phòng trúc. Mái tóc bạc trắng của Thiên Thanh Vân Lãng không gió mà bay, khuôn mặt tiên nhân, càng lộ vẻ thanh lãnh tuyệt sắc. Giờ phút này, đôi mắt đen láy của hắn lặng lẽ nhìn đứa bé con đang nằm trong "tiểu thế giới", không ngừng giang tay giang chân khóc nỉ non. Chừng nửa nén nhang. "Tiểu thế giới" vỡ tan. Một luồng khí tức nguyên thủy tràn ngập giữa thiên địa, theo từng đợt tiếng khóc oe oe của trẻ con truyền khắp tứ hải Bát Hoang. Tần Thú phất tay áo, bố trí xuống trùng điệp đại trận ngăn cách dị tượng và thanh âm. Mãi đến mấy canh giờ sau. Tất cả dị tượng và thanh âm mới dần tiêu tán. Tần Thú cẩn thận từng chút một ôm đứa bé đẩy cửa phòng ra ngoài. Giờ phút này, mọi người trên đỉnh núi đều đã tụ tập đông đủ. Bọn họ trông thấy Tần Thú ôm đứa bé đi ra, tất cả đều chen chúc tiến lên, không thể chờ đợi muốn nhìn một chút. "Ha ha ha, hài tử của sư muội, để ta xem trước một chút." Trường Sinh run run rẩy rẩy chen chúc tới, khuôn mặt rạng rỡ còn hơn cả ánh nắng mặt trời. "U, sao mà em bé của sư muội vừa mới sinh ra đã đáng yêu thế này." Trường Sinh vươn tay muốn chạm vào, nhưng lại lo tay mình thô ráp quá sẽ làm bị thương đứa bé, nên lại ngượng ngùng thu tay về. "Ta xem một chút, ta xem một chút." Đại Mỹ cũng nhón chân lên quan sát đứa bé trong lòng Tần Thú. Chỉ thấy đứa bé da dẻ trắng nõn nà, không hề có dáng vẻ nhăn nheo của những đứa trẻ mới sinh bình thường, ngược lại lại trông trơn bóng mượt mà, giống như những viên trân châu màu trắng hồng vô cùng quý giá. Đôi môi nhỏ xinh, đôi mắt to lại càng linh động, chớp chớp nhìn mọi người, không khóc cũng không quấy, rất ngoan ngoãn. "Oa! Con của Ôn tỷ tỷ thật đáng yêu nha." Đại Mỹ không nhịn được, duỗi bàn tay xanh nhạt, cẩn thận từng li từng tí chạm vào khuôn mặt trắng nõn của đứa bé. "Ba ~" Đứa bé cắn ngón tay, đôi mày nhỏ hơi nhướn lên, nhìn Đại Mỹ, trêu cho Đại Mỹ cười "ha ha ha" không ngừng. "Thật sao! Đáng yêu đến mức nào?" Tiểu Bàn liều mạng nhón chân mà vẫn không nhìn thấy, liền ôm lấy đùi của Đại Mỹ lay lay nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta cũng muốn nhìn, tỷ mau ôm ta lên xem với." "Được thôi, muội muội." Đại Mỹ xoay người ôm Tiểu Bàn vào lòng. Tiểu Bàn nhìn đứa bé trong lòng Tần Thú, hỏi Đại Mỹ: "Tỷ tỷ, là ta đáng yêu hơn, hay là con của Ôn tỷ tỷ đáng yêu hơn nha?" "Đều đáng yêu, đều đáng yêu." "Chi chi, Tiểu Bàn ngươi xuống đi, Thỏ Đại Gia ta cũng phải nhìn một cái." Hắc Thỏ ở ngoài mặt mày ủ rũ một bên phấn khởi vẫy lưỡi, một bên mắt to liều mạng ngó. "Sư phụ, đặt tên cho hài tử của sư muội đi." Trường Sinh nhìn đứa bé trong lòng Tần Thú đề nghị. Đặt tên? Tần Thú trong lòng đau xót, trong đầu lại không tự chủ hiện lên câu nói kia. 【 Sang năm xuân về hoa nở thời khắc, đồ nhi thành kính mời sư tôn đến hoàng thành một lần, đồ nhi có tin vui muốn báo.....Việc vui muốn báo.......】Tần Thú ngẩng đầu. Lúc này đang là mùa đông, trong viện còn có tuyết rơi. "Ngươi đáng lẽ phải được sinh ra vào một mùa xuân hoa nở... Cho nên, con tên là Ấm Áp đi." "Noãn Noãn, Noãn Noãn...." Tần Thú ôm đứa bé trong ngực nhỏ giọng gọi. "Ha ha.. Hì hì...." Đứa bé trong ngực tay chân khua loạn, dường như đang đáp lại tiếng gọi của Tần Thú. "Ấm Áp. Tên hay nha sư phụ!" Trường Sinh giơ ngón cái lên đúng lúc nịnh nọt. "Hừ, cần ngươi nói." Tần Thú kiêu ngạo hếch cổ lên. "Chủ nhân, chủ nhân, Noãn Noãn ra đời, chúng ta có nên tổ chức tiệc rượu không?" Tiểu Bàn ngẩng cái đầu nhỏ lên một mặt mong đợi nói: "Trước đây ta và Nhất Chanh xuống núi thấy có người sinh em bé đều sẽ tổ chức tiệc rượu. Lần đó ta còn cùng Nhất Chanh đi ăn chực. Nhà chủ đó rất hiếu khách, lúc về còn đưa chúng ta mấy quả trứng gà luộc đỏ đấy." "Tổ chức." Tần Thú không hề suy nghĩ trả lời. "Úc a!" Tiểu Bàn vui vẻ nhảy cẫng lên. "Chủ nhân kia, Nhất Chanh khi nào về nha, hay là chúng ta đợi nàng trở về rồi cùng nhau tổ chức tiệc rượu nha?" "Nhất Chanh à.... Ta đi đón nàng về." Tần Thú mỉm cười nói một câu, đem đứa bé trong lòng đưa cho Trường Sinh, sau đó thân hình biến mất tại đỉnh núi. "A! A! Nhất Chanh sắp trở về rồi!" Tiểu Bàn và Hắc Thỏ vui vẻ chạy qua chạy lại trong sân. "Trường Sinh ca ca, cho ta ôm Tiểu Noãn một cái." Đại Mỹ từ trong lòng Trường Sinh nhận lấy Ấm Áp, dịu dàng dỗ dành. "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta cũng muốn ôm một cái." Tiểu Bàn chạy tới cũng muốn ôm Tiểu Noãn chơi, nhưng lại bị Đại Mỹ từ chối. "Muội muội, muội còn nhỏ, nhỡ ngã thì làm sao. Ngoan, nghe lời, đợi Tiểu Noãn lớn hơn một chút nữa cho muội ôm nha." "Ta không chịu đâu, tỷ tỷ, ta cũng muốn ôm con của Ôn tỷ tỷ, ngày xưa khi Nguyên Bảo còn bé ta vẫn hay ôm cậu ta chơi mà." Tiểu Bàn bĩu môi. Đại Mỹ trợn mắt. "Nguyên Bảo bị các ngươi ôm ngã bao nhiêu lần, trong lòng các ngươi không có đếm sao?" "Ta...Ta....Đều là do Hắc Thỏ ôm ngã." Tiểu Bàn ngắc ngứ, trực tiếp bắt đầu đổ lỗi. "Chi chi——! Tiểu Bàn ngươi nói xấu ta! Ngươi không cho ăn cá!" "Ta... Ta không có nói xấu ngươi, chính là ngươi và Nhất Chanh ôm mới ngã." "Chi chi——chi chi——" Tình bạn nhỏ bé nói lật liền lật, hai người giận dỗi ba ngày liền không thèm nói chuyện với nhau.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận