Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi
Chương 420: Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ
Chương 420: Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ
Dòng sông thời gian bởi vì một câu nói kia mà lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Bất quá chỉ trong một ý niệm, Tần Thú đã ở trong lòng mắng một vạn câu "Ngươi tê liệt", "Đồ đại sát bút", "Đồ hai cánh tay đồ chơi", "Đây là muốn hại chết ta a".
Soạt ——
Bọt nước trên dòng sông xoay tròn, sương mù mông lung cuối cùng hiển hóa ra một bóng người cao lớn, hắn quay lưng về phía dòng sông thời gian mà đứng, toàn thân bọt nước xoay tròn, sức mạnh thời gian quấn quanh, lộ ra vẻ hư vô mờ mịt mà cuồn cuộn uy nghiêm.
Quay lưng về phía chúng sinh sao?
Quả nhiên, đại lão đều thích kiểu trang bức vô hình này mà.
Tần Thú nhếch miệng, trong lòng oán thầm không thôi, còn đang ghi hận việc mới nãy bị tên đại ngốc này đùa bỡn.
"Ngươi... rất không tệ."
Sinh linh ở thượng nguồn dòng sông thời gian mở miệng.
"Trong trăm ngàn kỷ nguyên, ngươi là người thứ ba lần đầu tiên tới nơi này, liền có thể đi ra 99 bước."
A.
Lại đi thêm hai bước nữa ta cũng được thôi.
Tần Thú ngước mắt, thần sắc cung kính nói: "Xin hỏi tiền bối... là vị đại lão nào? Nơi đây rốt cuộc là nơi nào?"
"Vị đại lão nào sao?"
"A, tiểu gia hỏa này ngươi nói chuyện ngược lại có chút thú vị đấy." Sinh linh ở thượng du chậm rãi nói một tiếng, âm thanh cũng nhiều hơn vài phần cảm xúc của người bình thường.
"Quá xa xưa, xa xưa đến mức ta đã quên tên của mình khi bắt đầu xuất hiện giữa thiên địa, bất quá ta nhớ tiên cổ thời kỳ, ta tên là «không có»."
"A, đúng rồi, bọn hắn trả lại cho ta một cái danh hiệu khác: Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ."
Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ!
Trong lòng Tần Thú kinh hãi.
Nghe thật có cảm giác trâu bò.
"Tiền bối là người Trường Sinh!?" Tần Thú không kịp chờ đợi dò hỏi.
"Ta tèo rồi."
"... ..."
Mẹ nó!
Tần Thú nhếch miệng, thầm nghĩ: "Nguyên lai không phải Tiên Đế à."
"Tiên Đế? A!" Sinh linh thượng du khẽ cười một tiếng.
Tần Thú lập tức vểnh tai lên.
"Ta từng giết."
Oanh!
Trong nháy mắt, đầu Tần Thú như nổ tung, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hắn nói cái gì?
Hắn nói hắn đã từng giết Tiên Đế! ! !
"Tiền bối hẳn là đang nói đùa?" Tần Thú sắc mặt chưa từng có nghiêm túc như vậy, hoặc có thể nói, là có chút khó coi.
Bởi vì theo những gì hắn biết, Tiên Đế đó là tồn tại vô địch, là Trường Sinh, là vĩnh hằng, là bất hủ tồn tại.
Nhưng trước mắt, đột nhiên có người nói cho hắn biết, Tiên Đế cũng có thể chết, mà người đó từng giết qua! Điều này...điều này... Thật là tan nát cả mộng mà!
"Chỉ là Tiên Đế, không có gì để đùa cả." Sinh linh thượng du khinh thường nói một tiếng.
Trong lòng Tần Thú rối loạn, vội vàng hỏi: "Xin hỏi tiền bối, khi còn sống là cảnh giới gì?"
"Ta quên rồi, hình như là Tiên Đế đi, hoặc là cảnh giới khác?"
"... "
Tần Thú... Ngươi lại đặt câu hỏi ngược lại cho ta à?
"Vậy xin hỏi tiền bối, Tiên Đế cũng sẽ chết sao? Cũng không thể đạt được trường sinh sao?"
"Hừ, ngươi nhóc con này, ta đây là người nào, mà ngươi cũng dám vô lễ như vậy, liên tục hỏi ta!" Sinh linh thượng du quát lạnh một tiếng.
Tần Thú lại từ đó nghe ra được một chút xíu điểm ngạo kiều, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.
"Ngài là người nào, ngài cũng chỉ là một kẻ sớm đã tèo rồi mà thôi." Tần Thú thầm thì một tiếng, "Một chút lực ép bức cũng không có, còn đại lão á, á...thôi."
Lời nói rơi vào tai sinh linh thượng du, lập tức khiến y trầm mặc.
"Hừ, ta thấy tiềm lực của ngươi phi phàm, vốn định chỉ điểm cho ngươi một chút, nhưng tiểu gia hỏa ngươi quá đáng ghét, thôi mau cút đi." Nói rồi, chỉ nghe soạt một tiếng, bọt nước dòng sông xoay tròn, Tần Thú bị bọt nước cuốn lui khỏi thế giới này.
——
"Người nào vậy, thật là, nói đuổi là đuổi, đó cũng đâu phải nhà ngươi, lão tử là bằng bản lĩnh đi vào được biết bao nhiêu chứ hả?" Tần Thú thần hồn từ dòng sông thời gian rơi xuống mà ra, dung hợp với nhục thân, sau khi tỉnh lại từ trên đỉnh núi liền hùng hùng hổ hổ nói.
"Ngươi..."
Ở phía xa chờ đợi đã lâu, Tống Ninh Sinh thấy Tần Thú tỉnh lại, không nhịn được muốn tiến lên dò hỏi.
Ầm ầm!
Ai ngờ lúc này, thân thể Tần Thú chấn động, trong cơ thể một luồng kiếm ý vô cùng vô tận bùng nổ ra.
Kiếm ý xuất hiện có luân hồi, làm rung động cả quá khứ, hiện tại và tương lai.
Giờ khắc này, toàn bộ đại lục Thiên Huyền, tất cả kiếm tu, bội kiếm trong tay đều nhao nhao run lên, tự chủ xuất vỏ, bay lên trên không trung xoay tròn phát ra tiếng kêu.
Cho dù là đại năng Hợp Thể cảnh, cũng suýt chút nữa không áp chế được bản mệnh phi kiếm của mình.
"Đây là cái gì!"
"Vạn kiếm cộng tôn!"
"Trong trăm ngàn vạn năm, đại lục Thiên Huyền của ta vậy mà xuất hiện một loại kiếm ý có thể trấn áp cả cổ kim vô thượng kiếm ý! ! ! !"
"Điều này sao có thể! Rốt cuộc là kiếm ý gì vậy! ! !"
"Vân Châu! Là phương hướng Vân Châu!"
"Nữ đế! Chẳng lẽ có liên quan tới nữ đế? ? ?"
"Nữ đế nàng...chẳng lẽ thật sự muốn tái thế ư....! ! !"
Giờ khắc này, cả đại lục Thiên Huyền đều náo loạn.
Bởi vì tin tức này thật sự là quá đáng sợ... Lẽ nào ngay cả Tiên Thần cũng không thể triệt để giết chết nữ đế sao? ? ?
Còn có nữa.
Vạn kiếm cộng tôn.
Đây là khái niệm gì!
Đây là truyền thuyết có thể chạy suốt Tiên Tôn cảnh vô thượng kiếm ý a.
Tiên Tôn lại là một tồn tại như thế nào, đó là trải qua vạn kiếp không sụp đổ, trong một ý niệm có thể hủy diệt ức vạn tiểu thế giới, thậm chí có cơ hội chứng đạo Tiên Đế, là tồn tại thiên cổ khó diệt a.
"FYM, chủ quan."
Nhìn động tĩnh bất thình lình, Tần Thú nghiến răng nghiến lợi.
Phải giữ bí mật, giữ bí mật a.
Hệ thống cẩu, vì sao mỗi lần lĩnh ngộ kiếm ý đều phải làm ra trận chiến lớn như vậy!
"Đây là... Luân hồi kiếm ý! ! ! !" Tống Ninh Sinh bối rối, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống đất, bái phục Tần Thú.
"Cầm thú a! Đây người thật sự là cầm thú a!"
"Thương thiên ơi, đại địa ơi, tổ sư ơi, thử hỏi vì sao một tên cầm thú như vậy, có thể lĩnh ngộ được bậc vô thượng kiếm ý bỏ tuyệt cả cổ kim vậy!" Trước kia, Tống Ninh Sinh tự xưng là thiên kiêu tuyệt thế, nhưng từ sau khi gặp Tần Thú, liên tục phải chịu đả kích, ngoại trừ Tần Thú có thiên phú ra, còn có một phần do việc "nghiên cứu" sở thích riêng của "thú" mà ra.
Thế nhưng là giờ khắc này, Tống Ninh Sinh đã phục.
Hắn phát thề, về sau mình tuyệt đối không xưng thiên kiêu nữa.
Dù đánh chết hắn cũng không nghĩ tới, một bậc đại tuyệt vạn cổ kiếm ý vậy mà có thể bị một thổ dân ở tiểu hạ giới này lĩnh ngộ, đây là thiên phú đến cỡ nào! Đây quả thật là quá mức ngọa tào!
"Cho ta thu liễm!" Tần Thú tức giận, liều mạng thu liễm kiếm ý tràn lan của bản thân.
Phải mất trọn vẹn một phút sau, kiếm ý mới hoàn toàn thu lại.
Nhưng Tần Thú lại có chút cúi đầu rầu rĩ.
Xong đời, xong đời rồi, lần này thật sự xong rồi, một động tĩnh lớn như vậy, nơi Đại Hoang khẳng định sẽ bị bại lộ trong mắt người đời.
Chuyển nhà!
Đúng vậy, chuyển nhà, nhất định phải chuyển nhà trong đêm.
"Trường Sinh, Trường Sinh, mau lên thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị chuyển nhà." Tần Thú hướng về phía hậu sơn kêu lên một tiếng, rồi bàn tay kết ấn, dự định trước khi người đời kịp phản ứng, thi triển đại thần thông, đem cả tòa núi dời đi.
"? ? ? ? " Tống Ninh Sinh nhìn nam nhân vẻ mặt tan nát, lại hành động nhanh nhẹn kia, không khỏi cạn lời.
"Ngươi yên tâm, bây giờ không có nơi nào an toàn hơn nơi này đâu." Tống Ninh Sinh mở miệng khuyên lơn.
"Ý ngươi là sao?" Tần Thú quay đầu lại.
Tống Ninh Sinh tiếp tục nói: "Ba mươi năm trước, tàn hồn của nữ đế hiện thế, thế gian chấn động, nhưng ngươi đã thấy có đại năng Hợp Thể cảnh nào từng đặt chân đến mảnh đất này chưa?"
"? ? ?" Tần Thú gật đầu, "Hình như là không có, ít nhất thì ta chưa từng cảm thấy qua." Với tu vi hiện tại của Tần Thú, thần niệm đủ để bao phủ một châu, chỉ cần tu vi thấp hơn mình hoặc không chênh lệch lắm, nếu không có bí bảo đặc thù che giấu thiên cơ, thì Tần Thú vẫn dễ dàng có thể cảm giác được.
"Đó là bởi vì khi nữ đế hiện thế, trên không trung Vân Châu từ bốn phương tám hướng hội tụ vô số đạo thần niệm của Hợp Thể cảnh và Động Hư cảnh, nhưng khí tức của nữ đế không phải thứ mà bọn hắn có thể chịu đựng được, cho nên ngày đó có rất nhiều đại năng đang nhìn trộm đã bị thần niệm phản phệ, ta hoài nghi, thậm chí có không ít người đã lẳng lặng tọa hóa, cho nên khiến những đại năng tuyệt đỉnh kia không dám đặt chân tới nơi này."
"Dù sao thì, tu luyện đến cảnh giới cỡ này, tâm nguyện lớn nhất chẳng qua là hai chữ "Trường Sinh", ai lại nguyện ý đánh đổi tính mạng vì một chút lòng hiếu kỳ chứ."
"Hơn nữa, luồng vô thượng kiếm ý có một không hai kia mới vừa xuất hiện, bọn hắn rất dễ dàng sẽ liên tưởng đến việc này có liên quan tới nữ đế."
"Nữ đế à, không phải ta nói, khi xưa, danh xưng cấm khu tuy đáng sợ, nhưng đối với những sinh linh sinh ra từ trong cấm khu mà nói, nữ đế mới chính là điều cấm kỵ của bọn họ."
"Cho nên, Vân Châu chi địa, ngược lại lại là nơi an toàn nhất." Tống Ninh Sinh cười giải thích.
Tần Thú nghe xong, liên tục gật đầu đáp lời, "Là đạo lý này, là đạo lý này, ngọa tào, quả nhiên ta rất thông minh a!"
Tống Ninh Sinh: ...
"Tiểu Tống, ngươi nói ta vừa nãy phân tích đúng hay không?"
Tống Ninh Sinh: ? ? ? ? ? "Đúng đúng đúng, đối với ngươi cái gì cũng đúng hết!"
"Ngươi vừa lĩnh ngộ được thứ mà người đời gọi là kiếm ý cấp thần thoại trong truyền thuyết: Luân Hồi kiếm ý à?" Mặc dù trong lòng đã đại khái xác định, nhưng Tống Ninh Sinh vẫn không nhịn được hỏi thêm một lần.
"A! Tiểu Tống, mắt tinh thật đấy!" Sau đó, Tần Thú kể lại hết những gì mình vừa trải qua.
Đối với Tống Ninh Sinh, hắn đã tuyệt đối tin tưởng.
Hai người đã ở chung hơn hai trăm năm, cũng coi là tâm đầu ý hợp.
Huống hồ, hắn cũng chỉ còn lại chấp niệm này, cho dù muốn chạy cũng chạy không được.
"Cái gì! Ngươi nói cái gì! Ngươi bước vào một dòng sông thời gian! Ở nơi đó gặp được một sinh linh tự xưng là Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ!" Tống Ninh Sinh liên tục kinh hô mấy tiếng.
"Đúng vậy, dòng sông kia rất kỳ lạ, bên trong dường như ẩn chứa vô số kiếm ý, cũng có thể nói, dòng sông đó dường như là do kiếm ý biến thành.
Ta ở bên trong giẫm lên dòng sông thời gian, có thể mượn kiếm ý rèn luyện thần hồn, cảm ngộ vô vàn áo nghĩa kiếm đạo. A, đúng, ta ở trong đó chờ đợi bao lâu rồi? Ta cảm giác như đợi mấy chục năm, thậm chí lâu hơn nữa." Tần Thú không khỏi nhíu mày, thời gian ở đó trôi qua rất chậm, mỗi khi mình bước ra một bước liền phảng phất như đã qua vô số năm tháng vậy.
"Ngọa tào! Không ổn rồi!"
"Trường Sinh, Trường Sinh đâu rồi? Lẽ nào ta ở trong đó quá lâu, Trường Sinh đã tèo rồi sao? ? ?" Trong lòng Tần Thú bỗng nhiên hoảng loạn, vội vàng mở rộng thần niệm xem xét hậu sơn.
"Ngươi ở trong đó không đợi lâu đâu, ở ngoài mới qua có một canh giờ thôi." Tống Ninh Sinh an ủi trả lời.
"Cái gì! Mới có một canh giờ! ! !" Tần Thú kinh ngạc một phen, lúc này mới yên tâm lại.
"Vậy thì tốt."
"Dòng sông thời gian này thật sự là thần bí."
"Cũng không biết lai lịch của vị sinh linh kia rốt cuộc là gì."
"Ừm? Hình như hắn có nhắc tới một từ gì đó "Tiên cổ"?"
"Chẳng lẽ hắn là người cổ ở tiên cổ sao?"
Trong nháy mắt, trong lòng Tần Thú hiện lên trăm ngàn suy nghĩ, như gãi đúng chỗ ngứa nhưng lại không cào được, rất khó chịu.
"Tiểu Tống này, ngươi có biết trong lịch sử có ai mang tôn hiệu « Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ » không?" Tần Thú hỏi thăm, rồi lại nói thêm: "Ngươi biết không, lần đầu nghe cái tên này thôi ta đã thấy trâu bò hỗn hển rồi. Còn nữa, hắn nói từng giết Tiên Đế, ngươi thấy có thể tin không?"
"Ngươi chưa từng nghe nói qua Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ?" Tống Ninh Sinh lộ vẻ kinh ngạc to lớn.
"Ta đáng lẽ phải nghe qua sao?" Tần Thú ngơ ngác.
Tống Ninh Sinh gật đầu, rồi lại lắc đầu, nghẹn ngào cười nói: "Ngươi là kiếm tu, hơn nữa còn là một... tuy rất không muốn khen ngươi, nhưng ngươi quả thực trâu bò khiến ta cạn lời.
Đối với kiếm tu thiên hạ mà nói, Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ trong truyền thuyết, chính là người đứng đầu kiếm đạo, không ai thứ hai. Giống như Đạo Tổ là người đứng đầu đạo thuật thiên hạ, vì thế mà được tôn là « tổ ». Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ đối với những kẻ tu kiếm trong thiên hạ, thậm chí vạn tộc sinh linh mà nói, đều là một tồn tại chí cao vô thượng, đến nỗi hậu thế không ai dám gọi tên thật của ngài, sợ rằng từ nơi sâu xa có sự cảm ứng, ảnh hưởng đến việc tu hành đại đạo.
Đương nhiên, trên thế gian này không có ai biết được tên thật của ngài, ít nhất là trong sách sử không ghi chép lại."
Nghe Tống Ninh Sinh nói, Tần Thú không khỏi nhếch miệng.
Cũng phải thôi, ngay cả bản thân hắn còn không nhớ tên thật của mình.
"Ha ha, ta thật hâm mộ ngươi nha, vậy mà có thể lĩnh ngộ được Luân Hồi kiếm ý, còn gặp được Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ trong truyền thuyết nữa chứ." Câu nói này của Tống Ninh Sinh thể hiện sự chân thành.
Hỏi khắp thế gian có mấy người tu kiếm may mắn từng gặp Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ, ít nhất thì nhân gian đã trải qua trăm ngàn vạn kiếp, Tống Ninh Sinh chưa từng nghe có ai từng gặp kiếm chủ.
Tựa như tất cả những người tu đạo trên thế gian đều chưa từng gặp Đạo Tổ vậy.
Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ cùng với Đạo Tổ đều là tồn tại trong truyền thuyết, bọn họ tương tự như những nhân vật thần thoại, không thể thấy, không thể ngắm, không thể biết, không thể tỏ tường, nhưng lại thật sự tồn tại.
"Ta nghĩ là ngươi đã được Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ điểm qua rồi nhỉ." Tống Ninh Sinh chắp hai tay sau lưng, đầy ngưỡng mộ nói: "Có được những lời chỉ điểm của nhân vật như thế, còn hơn ngươi khổ tu trăm ngàn vạn năm nữa đấy."
"Ách...."
Tần Thú bĩu môi, tâm tình lập tức có chút buồn bực.
Chỉ điểm cái rắm á, hắn không trêu gần chết ta là may lắm rồi.
Bất quá nếu sớm biết vị này là một đại lão trâu bò hỗn hển như vậy, cho dù có phải quỳ liếm, mình cũng phải liếm được ngài chỉ điểm cho một... tám chín mươi cái.
Ai, được rồi, thế gian không có thuốc hối hận để mà ăn, nhưng lại có kiếm chủ để còn có cơ hội quay đầu lại mà liếm một chút đấy.
Lần này hệ thống đã có thể ban thưởng cho mình mảnh vỡ Luân Hồi kiếm ý, vậy thì lần sau chắc là cũng có phần thưởng, chỉ là không biết lần sau mình lại cảm ngộ mảnh vỡ Luân Hồi kiếm ý thì có còn tiến vào được vùng không gian kia hay không.
"Thôi được rồi, đừng nghĩ nữa, nhập gia tùy tục, lần sau có chuyện thì lần sau hãy bàn." Tần Thú lắc lắc đầu, chuẩn bị bế quan tu luyện, hảo hảo cảm ngộ kiếm ý mình vừa mới lĩnh ngộ.
"Sư phụ, sư phụ, con thu dọn xong rồi, chúng ta chạy đi đâu?" Lúc này, Trường Sinh cõng một khối bia đá, từ sau núi gió chạy tới.
Bên cạnh còn có một con trâu già và Quy tiên nhân đang theo sau.
Ba người phía sau cuốn theo một màn cát bụi mù mịt.
"Mu..."
Lão Ngưu rống lên một tiếng, thanh âm có chút vội vàng.
Nó còn đang ngủ trưa ngon giấc mà đã bị Trường Sinh nhổ sừng trâu lên mà lôi dậy.
Nhưng khi vừa nghe nói phải chạy trốn, Lão Ngưu lập tức căng thẳng thần sắc, lo lắng không yên.
Nếu mà chạy chậm thì sao được...
"... ...."
Tần Thú ngẩn người một chút, lập tức ho khan hai tiếng, phất phất tay nói: "Vi sư vừa chỉ diễn thử một chút thôi, không cần chạy đâu, ngươi nên làm gì thì làm cái đó đi."
Trường Sinh: ...
Dòng sông thời gian bởi vì một câu nói kia mà lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Bất quá chỉ trong một ý niệm, Tần Thú đã ở trong lòng mắng một vạn câu "Ngươi tê liệt", "Đồ đại sát bút", "Đồ hai cánh tay đồ chơi", "Đây là muốn hại chết ta a".
Soạt ——
Bọt nước trên dòng sông xoay tròn, sương mù mông lung cuối cùng hiển hóa ra một bóng người cao lớn, hắn quay lưng về phía dòng sông thời gian mà đứng, toàn thân bọt nước xoay tròn, sức mạnh thời gian quấn quanh, lộ ra vẻ hư vô mờ mịt mà cuồn cuộn uy nghiêm.
Quay lưng về phía chúng sinh sao?
Quả nhiên, đại lão đều thích kiểu trang bức vô hình này mà.
Tần Thú nhếch miệng, trong lòng oán thầm không thôi, còn đang ghi hận việc mới nãy bị tên đại ngốc này đùa bỡn.
"Ngươi... rất không tệ."
Sinh linh ở thượng nguồn dòng sông thời gian mở miệng.
"Trong trăm ngàn kỷ nguyên, ngươi là người thứ ba lần đầu tiên tới nơi này, liền có thể đi ra 99 bước."
A.
Lại đi thêm hai bước nữa ta cũng được thôi.
Tần Thú ngước mắt, thần sắc cung kính nói: "Xin hỏi tiền bối... là vị đại lão nào? Nơi đây rốt cuộc là nơi nào?"
"Vị đại lão nào sao?"
"A, tiểu gia hỏa này ngươi nói chuyện ngược lại có chút thú vị đấy." Sinh linh ở thượng du chậm rãi nói một tiếng, âm thanh cũng nhiều hơn vài phần cảm xúc của người bình thường.
"Quá xa xưa, xa xưa đến mức ta đã quên tên của mình khi bắt đầu xuất hiện giữa thiên địa, bất quá ta nhớ tiên cổ thời kỳ, ta tên là «không có»."
"A, đúng rồi, bọn hắn trả lại cho ta một cái danh hiệu khác: Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ."
Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ!
Trong lòng Tần Thú kinh hãi.
Nghe thật có cảm giác trâu bò.
"Tiền bối là người Trường Sinh!?" Tần Thú không kịp chờ đợi dò hỏi.
"Ta tèo rồi."
"... ..."
Mẹ nó!
Tần Thú nhếch miệng, thầm nghĩ: "Nguyên lai không phải Tiên Đế à."
"Tiên Đế? A!" Sinh linh thượng du khẽ cười một tiếng.
Tần Thú lập tức vểnh tai lên.
"Ta từng giết."
Oanh!
Trong nháy mắt, đầu Tần Thú như nổ tung, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hắn nói cái gì?
Hắn nói hắn đã từng giết Tiên Đế! ! !
"Tiền bối hẳn là đang nói đùa?" Tần Thú sắc mặt chưa từng có nghiêm túc như vậy, hoặc có thể nói, là có chút khó coi.
Bởi vì theo những gì hắn biết, Tiên Đế đó là tồn tại vô địch, là Trường Sinh, là vĩnh hằng, là bất hủ tồn tại.
Nhưng trước mắt, đột nhiên có người nói cho hắn biết, Tiên Đế cũng có thể chết, mà người đó từng giết qua! Điều này...điều này... Thật là tan nát cả mộng mà!
"Chỉ là Tiên Đế, không có gì để đùa cả." Sinh linh thượng du khinh thường nói một tiếng.
Trong lòng Tần Thú rối loạn, vội vàng hỏi: "Xin hỏi tiền bối, khi còn sống là cảnh giới gì?"
"Ta quên rồi, hình như là Tiên Đế đi, hoặc là cảnh giới khác?"
"... "
Tần Thú... Ngươi lại đặt câu hỏi ngược lại cho ta à?
"Vậy xin hỏi tiền bối, Tiên Đế cũng sẽ chết sao? Cũng không thể đạt được trường sinh sao?"
"Hừ, ngươi nhóc con này, ta đây là người nào, mà ngươi cũng dám vô lễ như vậy, liên tục hỏi ta!" Sinh linh thượng du quát lạnh một tiếng.
Tần Thú lại từ đó nghe ra được một chút xíu điểm ngạo kiều, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.
"Ngài là người nào, ngài cũng chỉ là một kẻ sớm đã tèo rồi mà thôi." Tần Thú thầm thì một tiếng, "Một chút lực ép bức cũng không có, còn đại lão á, á...thôi."
Lời nói rơi vào tai sinh linh thượng du, lập tức khiến y trầm mặc.
"Hừ, ta thấy tiềm lực của ngươi phi phàm, vốn định chỉ điểm cho ngươi một chút, nhưng tiểu gia hỏa ngươi quá đáng ghét, thôi mau cút đi." Nói rồi, chỉ nghe soạt một tiếng, bọt nước dòng sông xoay tròn, Tần Thú bị bọt nước cuốn lui khỏi thế giới này.
——
"Người nào vậy, thật là, nói đuổi là đuổi, đó cũng đâu phải nhà ngươi, lão tử là bằng bản lĩnh đi vào được biết bao nhiêu chứ hả?" Tần Thú thần hồn từ dòng sông thời gian rơi xuống mà ra, dung hợp với nhục thân, sau khi tỉnh lại từ trên đỉnh núi liền hùng hùng hổ hổ nói.
"Ngươi..."
Ở phía xa chờ đợi đã lâu, Tống Ninh Sinh thấy Tần Thú tỉnh lại, không nhịn được muốn tiến lên dò hỏi.
Ầm ầm!
Ai ngờ lúc này, thân thể Tần Thú chấn động, trong cơ thể một luồng kiếm ý vô cùng vô tận bùng nổ ra.
Kiếm ý xuất hiện có luân hồi, làm rung động cả quá khứ, hiện tại và tương lai.
Giờ khắc này, toàn bộ đại lục Thiên Huyền, tất cả kiếm tu, bội kiếm trong tay đều nhao nhao run lên, tự chủ xuất vỏ, bay lên trên không trung xoay tròn phát ra tiếng kêu.
Cho dù là đại năng Hợp Thể cảnh, cũng suýt chút nữa không áp chế được bản mệnh phi kiếm của mình.
"Đây là cái gì!"
"Vạn kiếm cộng tôn!"
"Trong trăm ngàn vạn năm, đại lục Thiên Huyền của ta vậy mà xuất hiện một loại kiếm ý có thể trấn áp cả cổ kim vô thượng kiếm ý! ! ! !"
"Điều này sao có thể! Rốt cuộc là kiếm ý gì vậy! ! !"
"Vân Châu! Là phương hướng Vân Châu!"
"Nữ đế! Chẳng lẽ có liên quan tới nữ đế? ? ?"
"Nữ đế nàng...chẳng lẽ thật sự muốn tái thế ư....! ! !"
Giờ khắc này, cả đại lục Thiên Huyền đều náo loạn.
Bởi vì tin tức này thật sự là quá đáng sợ... Lẽ nào ngay cả Tiên Thần cũng không thể triệt để giết chết nữ đế sao? ? ?
Còn có nữa.
Vạn kiếm cộng tôn.
Đây là khái niệm gì!
Đây là truyền thuyết có thể chạy suốt Tiên Tôn cảnh vô thượng kiếm ý a.
Tiên Tôn lại là một tồn tại như thế nào, đó là trải qua vạn kiếp không sụp đổ, trong một ý niệm có thể hủy diệt ức vạn tiểu thế giới, thậm chí có cơ hội chứng đạo Tiên Đế, là tồn tại thiên cổ khó diệt a.
"FYM, chủ quan."
Nhìn động tĩnh bất thình lình, Tần Thú nghiến răng nghiến lợi.
Phải giữ bí mật, giữ bí mật a.
Hệ thống cẩu, vì sao mỗi lần lĩnh ngộ kiếm ý đều phải làm ra trận chiến lớn như vậy!
"Đây là... Luân hồi kiếm ý! ! ! !" Tống Ninh Sinh bối rối, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống đất, bái phục Tần Thú.
"Cầm thú a! Đây người thật sự là cầm thú a!"
"Thương thiên ơi, đại địa ơi, tổ sư ơi, thử hỏi vì sao một tên cầm thú như vậy, có thể lĩnh ngộ được bậc vô thượng kiếm ý bỏ tuyệt cả cổ kim vậy!" Trước kia, Tống Ninh Sinh tự xưng là thiên kiêu tuyệt thế, nhưng từ sau khi gặp Tần Thú, liên tục phải chịu đả kích, ngoại trừ Tần Thú có thiên phú ra, còn có một phần do việc "nghiên cứu" sở thích riêng của "thú" mà ra.
Thế nhưng là giờ khắc này, Tống Ninh Sinh đã phục.
Hắn phát thề, về sau mình tuyệt đối không xưng thiên kiêu nữa.
Dù đánh chết hắn cũng không nghĩ tới, một bậc đại tuyệt vạn cổ kiếm ý vậy mà có thể bị một thổ dân ở tiểu hạ giới này lĩnh ngộ, đây là thiên phú đến cỡ nào! Đây quả thật là quá mức ngọa tào!
"Cho ta thu liễm!" Tần Thú tức giận, liều mạng thu liễm kiếm ý tràn lan của bản thân.
Phải mất trọn vẹn một phút sau, kiếm ý mới hoàn toàn thu lại.
Nhưng Tần Thú lại có chút cúi đầu rầu rĩ.
Xong đời, xong đời rồi, lần này thật sự xong rồi, một động tĩnh lớn như vậy, nơi Đại Hoang khẳng định sẽ bị bại lộ trong mắt người đời.
Chuyển nhà!
Đúng vậy, chuyển nhà, nhất định phải chuyển nhà trong đêm.
"Trường Sinh, Trường Sinh, mau lên thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị chuyển nhà." Tần Thú hướng về phía hậu sơn kêu lên một tiếng, rồi bàn tay kết ấn, dự định trước khi người đời kịp phản ứng, thi triển đại thần thông, đem cả tòa núi dời đi.
"? ? ? ? " Tống Ninh Sinh nhìn nam nhân vẻ mặt tan nát, lại hành động nhanh nhẹn kia, không khỏi cạn lời.
"Ngươi yên tâm, bây giờ không có nơi nào an toàn hơn nơi này đâu." Tống Ninh Sinh mở miệng khuyên lơn.
"Ý ngươi là sao?" Tần Thú quay đầu lại.
Tống Ninh Sinh tiếp tục nói: "Ba mươi năm trước, tàn hồn của nữ đế hiện thế, thế gian chấn động, nhưng ngươi đã thấy có đại năng Hợp Thể cảnh nào từng đặt chân đến mảnh đất này chưa?"
"? ? ?" Tần Thú gật đầu, "Hình như là không có, ít nhất thì ta chưa từng cảm thấy qua." Với tu vi hiện tại của Tần Thú, thần niệm đủ để bao phủ một châu, chỉ cần tu vi thấp hơn mình hoặc không chênh lệch lắm, nếu không có bí bảo đặc thù che giấu thiên cơ, thì Tần Thú vẫn dễ dàng có thể cảm giác được.
"Đó là bởi vì khi nữ đế hiện thế, trên không trung Vân Châu từ bốn phương tám hướng hội tụ vô số đạo thần niệm của Hợp Thể cảnh và Động Hư cảnh, nhưng khí tức của nữ đế không phải thứ mà bọn hắn có thể chịu đựng được, cho nên ngày đó có rất nhiều đại năng đang nhìn trộm đã bị thần niệm phản phệ, ta hoài nghi, thậm chí có không ít người đã lẳng lặng tọa hóa, cho nên khiến những đại năng tuyệt đỉnh kia không dám đặt chân tới nơi này."
"Dù sao thì, tu luyện đến cảnh giới cỡ này, tâm nguyện lớn nhất chẳng qua là hai chữ "Trường Sinh", ai lại nguyện ý đánh đổi tính mạng vì một chút lòng hiếu kỳ chứ."
"Hơn nữa, luồng vô thượng kiếm ý có một không hai kia mới vừa xuất hiện, bọn hắn rất dễ dàng sẽ liên tưởng đến việc này có liên quan tới nữ đế."
"Nữ đế à, không phải ta nói, khi xưa, danh xưng cấm khu tuy đáng sợ, nhưng đối với những sinh linh sinh ra từ trong cấm khu mà nói, nữ đế mới chính là điều cấm kỵ của bọn họ."
"Cho nên, Vân Châu chi địa, ngược lại lại là nơi an toàn nhất." Tống Ninh Sinh cười giải thích.
Tần Thú nghe xong, liên tục gật đầu đáp lời, "Là đạo lý này, là đạo lý này, ngọa tào, quả nhiên ta rất thông minh a!"
Tống Ninh Sinh: ...
"Tiểu Tống, ngươi nói ta vừa nãy phân tích đúng hay không?"
Tống Ninh Sinh: ? ? ? ? ? "Đúng đúng đúng, đối với ngươi cái gì cũng đúng hết!"
"Ngươi vừa lĩnh ngộ được thứ mà người đời gọi là kiếm ý cấp thần thoại trong truyền thuyết: Luân Hồi kiếm ý à?" Mặc dù trong lòng đã đại khái xác định, nhưng Tống Ninh Sinh vẫn không nhịn được hỏi thêm một lần.
"A! Tiểu Tống, mắt tinh thật đấy!" Sau đó, Tần Thú kể lại hết những gì mình vừa trải qua.
Đối với Tống Ninh Sinh, hắn đã tuyệt đối tin tưởng.
Hai người đã ở chung hơn hai trăm năm, cũng coi là tâm đầu ý hợp.
Huống hồ, hắn cũng chỉ còn lại chấp niệm này, cho dù muốn chạy cũng chạy không được.
"Cái gì! Ngươi nói cái gì! Ngươi bước vào một dòng sông thời gian! Ở nơi đó gặp được một sinh linh tự xưng là Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ!" Tống Ninh Sinh liên tục kinh hô mấy tiếng.
"Đúng vậy, dòng sông kia rất kỳ lạ, bên trong dường như ẩn chứa vô số kiếm ý, cũng có thể nói, dòng sông đó dường như là do kiếm ý biến thành.
Ta ở bên trong giẫm lên dòng sông thời gian, có thể mượn kiếm ý rèn luyện thần hồn, cảm ngộ vô vàn áo nghĩa kiếm đạo. A, đúng, ta ở trong đó chờ đợi bao lâu rồi? Ta cảm giác như đợi mấy chục năm, thậm chí lâu hơn nữa." Tần Thú không khỏi nhíu mày, thời gian ở đó trôi qua rất chậm, mỗi khi mình bước ra một bước liền phảng phất như đã qua vô số năm tháng vậy.
"Ngọa tào! Không ổn rồi!"
"Trường Sinh, Trường Sinh đâu rồi? Lẽ nào ta ở trong đó quá lâu, Trường Sinh đã tèo rồi sao? ? ?" Trong lòng Tần Thú bỗng nhiên hoảng loạn, vội vàng mở rộng thần niệm xem xét hậu sơn.
"Ngươi ở trong đó không đợi lâu đâu, ở ngoài mới qua có một canh giờ thôi." Tống Ninh Sinh an ủi trả lời.
"Cái gì! Mới có một canh giờ! ! !" Tần Thú kinh ngạc một phen, lúc này mới yên tâm lại.
"Vậy thì tốt."
"Dòng sông thời gian này thật sự là thần bí."
"Cũng không biết lai lịch của vị sinh linh kia rốt cuộc là gì."
"Ừm? Hình như hắn có nhắc tới một từ gì đó "Tiên cổ"?"
"Chẳng lẽ hắn là người cổ ở tiên cổ sao?"
Trong nháy mắt, trong lòng Tần Thú hiện lên trăm ngàn suy nghĩ, như gãi đúng chỗ ngứa nhưng lại không cào được, rất khó chịu.
"Tiểu Tống này, ngươi có biết trong lịch sử có ai mang tôn hiệu « Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ » không?" Tần Thú hỏi thăm, rồi lại nói thêm: "Ngươi biết không, lần đầu nghe cái tên này thôi ta đã thấy trâu bò hỗn hển rồi. Còn nữa, hắn nói từng giết Tiên Đế, ngươi thấy có thể tin không?"
"Ngươi chưa từng nghe nói qua Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ?" Tống Ninh Sinh lộ vẻ kinh ngạc to lớn.
"Ta đáng lẽ phải nghe qua sao?" Tần Thú ngơ ngác.
Tống Ninh Sinh gật đầu, rồi lại lắc đầu, nghẹn ngào cười nói: "Ngươi là kiếm tu, hơn nữa còn là một... tuy rất không muốn khen ngươi, nhưng ngươi quả thực trâu bò khiến ta cạn lời.
Đối với kiếm tu thiên hạ mà nói, Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ trong truyền thuyết, chính là người đứng đầu kiếm đạo, không ai thứ hai. Giống như Đạo Tổ là người đứng đầu đạo thuật thiên hạ, vì thế mà được tôn là « tổ ». Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ đối với những kẻ tu kiếm trong thiên hạ, thậm chí vạn tộc sinh linh mà nói, đều là một tồn tại chí cao vô thượng, đến nỗi hậu thế không ai dám gọi tên thật của ngài, sợ rằng từ nơi sâu xa có sự cảm ứng, ảnh hưởng đến việc tu hành đại đạo.
Đương nhiên, trên thế gian này không có ai biết được tên thật của ngài, ít nhất là trong sách sử không ghi chép lại."
Nghe Tống Ninh Sinh nói, Tần Thú không khỏi nhếch miệng.
Cũng phải thôi, ngay cả bản thân hắn còn không nhớ tên thật của mình.
"Ha ha, ta thật hâm mộ ngươi nha, vậy mà có thể lĩnh ngộ được Luân Hồi kiếm ý, còn gặp được Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ trong truyền thuyết nữa chứ." Câu nói này của Tống Ninh Sinh thể hiện sự chân thành.
Hỏi khắp thế gian có mấy người tu kiếm may mắn từng gặp Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ, ít nhất thì nhân gian đã trải qua trăm ngàn vạn kiếp, Tống Ninh Sinh chưa từng nghe có ai từng gặp kiếm chủ.
Tựa như tất cả những người tu đạo trên thế gian đều chưa từng gặp Đạo Tổ vậy.
Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ cùng với Đạo Tổ đều là tồn tại trong truyền thuyết, bọn họ tương tự như những nhân vật thần thoại, không thể thấy, không thể ngắm, không thể biết, không thể tỏ tường, nhưng lại thật sự tồn tại.
"Ta nghĩ là ngươi đã được Vạn Cổ kiếm đạo tổng chủ điểm qua rồi nhỉ." Tống Ninh Sinh chắp hai tay sau lưng, đầy ngưỡng mộ nói: "Có được những lời chỉ điểm của nhân vật như thế, còn hơn ngươi khổ tu trăm ngàn vạn năm nữa đấy."
"Ách...."
Tần Thú bĩu môi, tâm tình lập tức có chút buồn bực.
Chỉ điểm cái rắm á, hắn không trêu gần chết ta là may lắm rồi.
Bất quá nếu sớm biết vị này là một đại lão trâu bò hỗn hển như vậy, cho dù có phải quỳ liếm, mình cũng phải liếm được ngài chỉ điểm cho một... tám chín mươi cái.
Ai, được rồi, thế gian không có thuốc hối hận để mà ăn, nhưng lại có kiếm chủ để còn có cơ hội quay đầu lại mà liếm một chút đấy.
Lần này hệ thống đã có thể ban thưởng cho mình mảnh vỡ Luân Hồi kiếm ý, vậy thì lần sau chắc là cũng có phần thưởng, chỉ là không biết lần sau mình lại cảm ngộ mảnh vỡ Luân Hồi kiếm ý thì có còn tiến vào được vùng không gian kia hay không.
"Thôi được rồi, đừng nghĩ nữa, nhập gia tùy tục, lần sau có chuyện thì lần sau hãy bàn." Tần Thú lắc lắc đầu, chuẩn bị bế quan tu luyện, hảo hảo cảm ngộ kiếm ý mình vừa mới lĩnh ngộ.
"Sư phụ, sư phụ, con thu dọn xong rồi, chúng ta chạy đi đâu?" Lúc này, Trường Sinh cõng một khối bia đá, từ sau núi gió chạy tới.
Bên cạnh còn có một con trâu già và Quy tiên nhân đang theo sau.
Ba người phía sau cuốn theo một màn cát bụi mù mịt.
"Mu..."
Lão Ngưu rống lên một tiếng, thanh âm có chút vội vàng.
Nó còn đang ngủ trưa ngon giấc mà đã bị Trường Sinh nhổ sừng trâu lên mà lôi dậy.
Nhưng khi vừa nghe nói phải chạy trốn, Lão Ngưu lập tức căng thẳng thần sắc, lo lắng không yên.
Nếu mà chạy chậm thì sao được...
"... ...."
Tần Thú ngẩn người một chút, lập tức ho khan hai tiếng, phất phất tay nói: "Vi sư vừa chỉ diễn thử một chút thôi, không cần chạy đâu, ngươi nên làm gì thì làm cái đó đi."
Trường Sinh: ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận