Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 205: Ô Quy sơn bên trên giang hồ phân tranh. . .

"Chương 205: Giang hồ phân tranh trên núi Ô Quy..." "Đồ nhi cáo lui." Sau khi Tiêu Huyền rời đi, Tần Thú đứng trên lầu Đăng Tiên suy nghĩ xuất thần. Bạch Vân phương xa thong dong trôi, mênh mang xa xôi, khiến trong lòng Tần Thú thêm nhiều cảm khái. Thực tế, hắn không tán đồng con đường của Tiêu Huyền, nhưng hắn biết, mỗi người có quyền lựa chọn cách sống của mình, giống như bản thân hắn, chỉ cầu trường sinh. Loong coong! Một lát sau, trên đỉnh lầu các, có tiên nhân dưới tàng cây đánh đàn, tiếng đàn uyển chuyển trầm bổng, như thơ như họa, dẫn đến giữa trời đất vạn điểu triều bái, xoay quanh trên biển mây đỉnh lầu Đăng Tiên rất lâu không tan. "Hạc nhi đến." Tần Thú vẫy tay. Khúc nhạc kết thúc, tiên nhân cưỡi hạc mà đi, chỉ còn tiếng đàn phiêu đãng trên biển mây, vương vấn ba ngày không dứt. "Phu quân, chàng đang nhìn gì vậy?" Bên trong cung Vị Ương, dưới một gốc cây Hải Đường, Tiêu Huyền đứng thẳng người lên, kinh ngạc ngắm nhìn hướng lầu Đăng Tiên, phía sau hắn, Yêu Nguyệt mặc bộ phượng bào dát vàng chậm rãi đến, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Tiêu Huyền. "Sư tôn hắn… Đi rồi." Tiêu Huyền mang theo chút thở dài nói. Yêu Nguyệt chớp mắt, có chút không hiểu, "Sư tôn của chàng, chẳng phải vẫn hay đi sao?" Tiêu Huyền lắc đầu, "Nàng không hiểu đâu, có lẽ chuyến đi này, sư tôn sẽ không muốn bước vào tòa hoàng thành này nữa." "Vì sao?" Đôi mắt đẹp của Yêu Nguyệt lấp lánh, đầy nghi hoặc, "Phu quân nếu muốn nhớ, có thể mời sư tôn đến mà, dù gì, chàng cũng có thể trở về thăm người, dù sao núi ở đó, sư tôn cũng không chạy được." "Đúng vậy, núi ở chỗ này, sư tôn cũng biết nó vẫn ở đó…" Tiêu Huyền ngẩng đầu, những bông hoa hải đường trên đỉnh đầu đang nở rộ, thời tiết rất đẹp. "Ái thê?" "Ân?" "Chúng ta cố gắng một chút, sinh nhanh một đứa bé đi, chờ sau này, mang theo con về núi, hỏi sư tôn đòi tiền mừng tuổi." "Vậy phu quân, chúng ta có nên sinh nhiều mấy đứa không nha?" "Ha ha ha, người hiểu ta, phu nhân." Tiêu Huyền bế ngang Yêu Nguyệt. Đêm đó, hoa hải đường không xấu hổ, nghe gió thì thầm. . . . Trên núi Ô Quy, thời gian tĩnh mịch. "Hàn Giang cô ảnh, giang hồ cố nhân, gặp lại làm gì như đã từng quen biết, nga chính là tam đệ tử dưới trướng sơn chủ Ô Quy sơn Tần Thú, Nhất Cam đây." Trong viện có một ụ đá cao hơn ba mét, trên ụ đá đứng một tiểu mập mạp, tiểu mập mạp đầu đội một chiếc mũ vành màu vàng phân, vành mũ che khuất khuôn mặt béo mũm mĩm, bên hông đeo một thanh kiếm gỗ, hai tay ôm không kín, chỉ có thể giống học sinh tiểu học ngồi thẳng gấp lại trước ngực, làm bộ ôm vào nhau, sau lưng lại khoác một tấm áo choàng màu xám. Một cơn gió mát thổi qua, tấm áo choàng màu xám như một bao tải thô ráp phồng lên. Nhất Cam đứng im bất động, mặt mày nghiêm túc, cực giống một vị hiệp khách giang hồ. "Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, nơi nào có giang hồ, nơi đó tất có phân tranh, ta chính là đao khách thứ nhất trên núi Thỏ Thỏ, Hắc Thỏ Con đây." Trên hàng rào trong sân, đứng một tiểu Hắc bàn tử, cũng chắp hai tay trước ngực, đầu đội mũ vành, bên hông đeo một thanh đại đao bằng trúc chạm khắc, sau lưng khoác một chiếc áo choàng màu trắng, tương phản với màu da của hắn. Hắc Thỏ kim kê độc lập, bụng ngẩng cao, khinh thường nhìn về phía Nhất Cam. "Còn có ta." Dưới gốc dâu gần đó, trong một cái ao cá, trên một đóa hoa sen vàng, Tiểu Bàn mặc yếm đỏ, sau lưng khoác áo choàng đỏ, "Ê a" một tiếng nhảy cao, thân thể trên không trung xoay 360 độ, ngẩng đầu cắn một quả dâu da, rồi lại xoay 360 độ hoa lệ, thân hình vững vàng trở lại trên hoa sen, đầu như muốn ngửa lên trời, kiêu hừ hừ nói: "Ta chính là Cẩm Lý đại vương gọi hồ cá đây." Ba người đứng riêng ba hướng, hình thành thế chân vạc. Và ở giữa bọn họ trên mặt đất trong sân, cắm hai thanh binh khí, một thanh bảo đao, một thanh bảo kiếm. "Võ lâm chí tôn, bảo đao đồ long, Ỷ Thiên không ra, ai dám tranh phong!" "Hôm nay Ỷ Thiên bảo kiếm này, ta nhất định phải có được." "Thỏ thỏ sơn Hắc Thỏ con, Cẩm Lý đại vương gọi hồ cá, lũ nhóc ai dám cùng ta tranh đoạt, ta đánh nát mông lũ nhóc!!" Nhất Cam gầm lên giận dữ, đôi lông mày nhỏ thưa thớt nhíu lại, ánh mắt tràn đầy sát ý ngang tàng. "Hừ, từ xưa bảo vật có người tài mới có, ta là đao khách thứ nhất của núi Thỏ Thỏ, thì sợ gì ngươi!" Hắc Thỏ mắt to trừng lên, đối chọi gay gắt. "Còn có ta, Đồ Long bảo đao và Ỷ Thiên bảo kiếm ta đều phải, ta là Cẩm Lý đại vương, ta vô địch thiên hạ!" Tiểu Bàn đấm vào bụng nhỏ ngao ngao kêu lớn, cứ như ai tiếng to, thì người đó lợi hại hơn vậy. "Ha ha ha… ha ha ha…" Nhất Cam ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, giọng lạnh lùng nói: "Nếu vậy, thì để chúng ta ở đây, trên đỉnh Hoa Sơn, phân cao thấp vậy." "Xung Áp!" Nhất Cam dồn khí xuống đan điền, nhảy lên, rút kiếm gỗ bên hông, như tia chớp bay nhào về phía Hắc Thỏ. "Hừ, nhìn ta vô địch thỏ thỏ trảm!" Hắc Thỏ cũng không chịu thua kém, chân trái giậm chân phải, phi thân lên, rút đại đao bằng trúc bên hông chém về phía Nhất Cam. Binh binh bang bang! Hai người trong nháy mắt đã giao thủ, múa may ra vẻ mấy chục chiêu, sau đó cùng lúc rơi xuống đất, đao kiếm chống đỡ vào nhau, vừa trừng to mắt đấu sức lẫn nhau, vừa quay vòng quanh bãi phân trong sân. "Hắc Thỏ con, ngươi mau nhận thua đi, ngươi đánh không lại ta đâu." "Hừ, Nhất Cam, ta Hắc Thỏ con không phải là hư danh, ta ba tuổi luyện kiếm, bốn tuổi kiếm đạo đại thành, năm tuổi lĩnh ngộ kiếm ý, chính là thiên tài vạn người không có được, làm sao ngươi có thể đánh bại được." "Tốt, đã vậy, thì để chúng ta phân tài cao thấp lần nữa." Nhất Cam "Oa oa" kêu lớn giơ kiếm lung tung chém về phía Hắc Thỏ, còn Hắc Thỏ bị đánh chỉ có thể liên tục lui về phòng thủ. Bất đắc dĩ, Hắc Thỏ cầu cứu Tiểu Bàn. "Cẩm Lý đại vương, ngươi mau đến giúp ta, chúng ta cùng đánh bại cái tên mập mạp phách lối này, chia đều Đồ Long bảo đao và Ỷ Thiên bảo kiếm." "Tốt." Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bàn nghiêm lại, giơ nắm tay nhỏ về phía Nhất Cam đánh tới. "Nha, xem ta Manh Manh quyền!" Phanh! Tiểu Bàn một quyền nện vào bụng nhỏ của Nhất Cam, Nhất Cam kinh hô một tiếng, "Ngươi dám đánh lén ta." Rồi liên tục lui về phía sau mấy bước, quỳ một chân xuống đất, thở dốc nặng nề. "Hừ, cổ nhân có câu, binh bất yếm trá, đây là kế của ta." Tiểu Bàn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng. "Không sai, đây là kế." Hắc Thỏ cười lớn: "Ha ha ha, Nhất Cam, ngươi nhận thua đi, hôm nay ta đao khách mạnh nhất núi Thỏ Thỏ, cùng Cẩm Lý đại vương gọi hồ cá liên thủ, ngươi sẽ có mạng đi mất mạng về." "Tốt, vậy hôm nay chúng ta liền quyết cao thấp, chia sinh tử." "Ê a nha nha ——" Nhất Cam đột nhiên hét lớn một tiếng, lúc này thi triển tuyệt học thất truyền từ lâu chuồn chuồn lướt nước, một bước ba nhảy xông về phía Hắc Thỏ và Tiểu Bàn, một địch hai, nhất thời uy phong lẫm liệt. "Ha ha ha. . . . ." Tần Thú nằm dưới mái hiên, nhàn nhã uống trà, nhìn Tam Tiểu Chích đánh nhau hăng say quên cả trời đất trong sân, không khỏi bật cười. Đây là thoại bản ngắn hắn viết, mấy năm qua, trở thành hạng mục giải trí chính của mấy người Nhất Cam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận