Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 373: Lập xuống thiên đạo thệ ngôn, một trăm lần a một trăm lần

"Chương 373: Lập xuống thiên đạo thệ ngôn, một trăm lần a một trăm lần "A di đà phật, Tần thí chủ không cần đối với bần tăng sinh lòng sát ý." Phổ Hiền Thánh Phật lòng bàn tay chắp tay trước ngực, trên mặt không vui không buồn. Nhưng mà lời hắn nói cũng không khiến Tần Thú bớt lo lắng, ngược lại càng thêm ngưng trọng. Nếu lúc trước chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, thì giờ phút này sát cơ thật sự đã từ trong người hiện ra. Thiên địa bao la, kẻ có ý đồ xấu thì nhiều vô kể, hắn không dám đánh cược. "Ta nên làm thế nào?" Tần Thú hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm lão hòa thượng trước mặt, hắn đang hỏi đối phương, nhưng cũng là tự hỏi chính mình. Nếu có thể, hắn cũng không muốn có hành động "vong ân phụ nghĩa" này. Nhưng việc liên quan đến nữ đế, việc này rất lớn, chỉ cần sai một li, mình cùng rất nhiều đồ nhi sợ là khó thoát kiếp nạn. "A di đà phật, bần tăng đã là người sắp chết, còn cần gì Tần thí chủ động thủ chứ?" Lão hòa thượng mặt mày hiền lành, toàn thân được bao phủ bởi một vầng phật quang nhàn nhạt, chỉ là so với lúc trước thì ảm đạm và không còn ánh sáng, thân thể hắn cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán khi phát ra tiếng phật hiệu này. "Bần tăng đã lỡ nhìn tiên nhan, gặp phải nhân quả phản phệ, phật quả một thân tan biến, mà tàn hồn này cũng chỉ như ngọn nến trước gió, chỉ dựa vào chút hơi tàn mà thôi." "Bần tăng chỉ muốn trước khi tiêu tán, trở về phật sơn, báo lại chút hậu sự, giải quyết xong nhân quả đời này." Lão hòa thượng nói đến đây, thân thể đang ngồi xếp bằng đã dần tiêu tán một nửa, ngay tiếp sau nửa thân trên cũng trở nên dần trong suốt, chỉ còn lại một hạt phật quang cỡ hạt gạo tại mi tâm tỏa ra ánh sáng yếu ớt. "Ai..." Tần Thú thở dài, trong mắt như có vẻ bất đắc dĩ. "Lần này có đại sư tương trợ, đồ nhi của ta mới có thể gọi được tàn hồn về, nhưng suy cho cùng, chúng ta cũng chỉ là trao đổi lợi ích, nếu có lựa chọn, ta cũng không muốn bình sinh sinh sát cơ. Có điều, đại sư chắc cũng hiểu, việc của nữ đế, quan hệ trọng đại, không chỉ sinh linh giới này, nếu để Tiên Thần thượng giới biết, sợ rằng sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể tưởng tượng nổi đối với ức vạn sinh linh thế giới này." "Cho nên..." Tần Thú ngước mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm lão hòa thượng trước mắt, "Ngươi phải làm thế nào để ta tin tưởng rằng ngươi trở về phật sơn, sẽ không tiết lộ bí mật về đồ nhi của ta chứ?" Hô Trong viện trở nên yên tĩnh trong một thoáng, chợt có gió nhẹ lướt qua, cuốn theo một mảnh cánh hoa rơi giữa hai người. Nhưng những cánh hoa rơi xuống đó, lại phảng phất chạm vào một luồng lực vô hình, trong nháy mắt hóa thành một mảnh bột mịn, tan biến giữa không trung. "Cái kia... Lão phu chợt nhớ ra trong nhà có việc, xin về trước giải quyết một chút, lần sau lại đến làm khách. Tống đại ca, chúng ta hôm nào gặp lại nha." Lạc Hi Hòa thấy bầu không khí có chút vi diệu liền muốn chuồn, nhưng thân hình vừa muốn bật lên thì đại trận hộ sơn bao phủ đỉnh núi đột ngột vận chuyển, giáng xuống một lực lượng vô hình, giam Lạc Hi Hòa tại chỗ, ngay cả Lạc Thần An vừa rụt chân lùi lại phía sau hai bước cũng bị giữ lại, chân vừa nhấc đã rơi vào khoảng không trung. "Lạc hoàng chủ đường xa mà đến, bản sơn chủ còn chưa kịp chiêu đãi tử tế, không vội đi đâu, ở lại dùng cơm rồi hãy tính." Tần Thú nhàn nhạt nói. Khóe miệng Lạc Hi Hòa kéo ra một nụ cười gượng ép, "Cái kia... Bản hoàng chủ từ trước đến nay không ăn cơm, cho nên..." "Đồ ăn trên đỉnh núi của ta rất ngon, ngươi sẽ thích." "Ta không thích." "Sẽ thích." "Ta thật sự không thích." "Thật không thích?" Tần Thú nhíu mày nhìn về phía hắn. "Thật không thích." Lạc Hi Hòa quả quyết lắc đầu, bộ râu hoa râm cũng run rẩy một cái. "Được thôi." Tần Thú cúi đầu, đại trận phía trên bỗng nhiên hiển hóa ra một Thanh Long, cự thú gầm thét, xoay quanh trên đầu Lạc Thần An. "Nếu ngươi thật sự không thích, vậy ta cũng chỉ có thể giết hắn trước vậy." "??????" Lạc Thần An đứng yên tại chỗ, chuyện này liên quan gì đến ta vậy? Ta lại có nói không thích đâu! ! !.... Đương nhiên, thật sự là ta không thích, nhưng mà ngươi lại ép ở lại nói, ta vẫn có thể thích một chút. "Nếu đánh chết hắn có thể thả ta đi sao?" Lạc Hi Hòa cẩn thận từng chút một dò hỏi. "..." Lạc Thần An mở to mắt nhìn. Hắn không thể tin nổi những lời này lại bay ra từ miệng lão tổ của mình. Đây là cái lão tổ hay trêu đùa mình, lúc nào cũng mang theo mình tu luyện hiền hòa dễ gần ư... ? 36 độ trong miệng của hắn làm sao có thể nói ra những lời lạnh lẽo như vậy? Tần Thú ngừng một chút, nhìn về phía Lạc Thần An, "Ngươi thấy thế nào?" Lạc Thần An: "Ta cảm thấy lão tổ của ta sẽ không bỏ mặc ta đâu." "Ừ." Tần Thú gật đầu, trả lời Lạc Hi Hòa, "Không thể." "Tốt thôi, vậy lão phu có lẽ vẫn rất thích cơm nhà ngươi, nghe nói nhất định là rất thơm đấy." Lạc Hi Hòa buông tay, hắn nhận mệnh. Bởi vì hắn không có cách nào mà. Nếu đối phương chỉ là tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, mình có lẽ có thể liều mạng tự tổn 1 vạn thủ đoạn, còn có thể trốn thoát, nhưng đối phương thì không, hắn vừa mới rõ ràng cảm nhận được sức mạnh vượt quá cả Độ Kiếp cảnh. "Đại sư?" Tần Thú lại đem ánh mắt nhìn về phía Phổ Hiền Thánh Phật. Nếu đối phương không đưa ra được một đáp án, mình chỉ có thể lưu hắn lại trên đỉnh núi này cho đến khi "kết thúc cuộc đời". "A di đà phật, bần tăng nguyện tại đây lập xuống thiên đạo thệ ngôn, tuyệt không đem chuyện hôm nay tiết lộ ra ngoài nửa chữ nửa câu, nếu trái lời thề, thần phật vứt bỏ, hồn tán phách diệt, vĩnh viễn không thể luân hồi." Phổ Hiền Thánh Phật lập xuống lời thề, phương thiên đạo này dường như cũng cảm ứng được. Tần Thú ngước mắt nhìn trời, rồi lại cúi đầu tiếp tục nhìn lão hòa thượng, ánh mắt sáng rực, mờ mịt khó hiểu. Lão hòa thượng trấn định tự nhiên, không vui không buồn, ánh mắt không e dè nhìn thẳng Tần Thú. Lạc Hi Hòa: ... Nghiêng trái nhìn sang Tần Thú, phải nhìn sang lão hòa thượng. "Ai..." Cuối cùng, lão hòa thượng bị Tần Thú nhìn chằm chằm quá lâu, thở dài, một hạt phật quang khẽ run lên, tiếp tục nói: "Bần tăng Phổ Hiền đến từ Phật Sơn Tây Thiên vực, hôm nay thề tại đây, tuyệt không tiết lộ nửa câu chuyện hôm nay ra ngoài, nếu trái lời thề, trời tru đất diệt, tam giới xoá tên, đời đời cầu phật, đời đời không được phật duyên, phật môn vĩnh viễn không ngày yên ổn... " "Ừm? Cái này được." Tần Thú thản nhiên gật đầu. Sau đó ánh mắt dừng trên người Lạc Hi Hòa. Lạc Hi Hòa thấy vậy, vội vàng giơ ngón tay lên. "Bản hoàng Lạc Hi Hòa hôm nay tại đây lập xuống thiên đạo thệ ngôn, nếu đem chuyện hôm nay tiết lộ nửa phần, bản hoàng nguyện chịu thiên tru chi hình, ngũ lôi oanh đỉnh, chết không yên lành." "Ta Lạc Thần An Thiên Thịnh Vương tại đây thề..." Lạc Thần An thấy lão tổ của mình đã lập lời thề thiên đạo, cũng thuần thục nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đối với thiên đạo. Đối với tu sĩ mà nói, chỉ cần tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, lập lời thề thiên đạo đều có hiệu lực, cảnh giới càng cao thì càng không thể trái lời thề thiên đạo, bởi vì sức mạnh nhân quả phản phệ phải gánh chịu sẽ càng lớn. Chờ Lạc Hi Hòa cùng Lạc Thần An lập lời thề thiên đạo xong, hai người mới nhẹ nhàng thở ra. Hai người này đều là đại năng Hợp Thể cảnh, tu đạo vạn năm tuổi tháng, nếu chỉ vì lỡ nhìn thấy một bí mật không giúp ích gì cho bản thân, lại bị thân tiêu đạo tán thì quá oan uổng. Nhưng hai người vừa mới nhẹ nhàng thở ra, liền phải đối mặt với ánh mắt không hề chớp của Tần Thú. "Thế nào...? " Lạc Hi Hòa nhíu mày hỏi dò. Tần Thú không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm hắn. Nhìn chằm chằm một lúc lâu, Phổ Hiền Thánh Phật mở miệng. "A di đà phật, Tần thí chủ có lẽ cảm thấy lời thề của Lạc hoàng chủ chưa đủ thành thật." Không đủ... Thành thật...?? Khóe miệng Lạc Hi Hòa co rút một cái, tốt mẹ nó một câu không đủ thành thật. "Khụ khụ, bản hoàng Lạc Hi Hòa hôm nay tại đây thề, tuyệt không đem chuyện hôm nay để lộ ra ngoài dù chỉ một nửa, nếu trái thề, thiên lôi oanh đỉnh, thân tử đạo tiêu, vạn giới xoá tên, vĩnh viễn, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục, nhận hết đau khổ...." "Tần lão đệ, ngươi thấy vậy thế nào?" "Hắc hắc..." Lạc Hi Hòa xấu hổ cười nhìn Tần Thú. Tần Thú không nói gì. Sắc mặt Lạc Hi Hòa lập tức sụp đổ. "Vậy còn chưa được?" Hắn có chút bó tay rồi, chỉ lập cái lời thề thiên đạo thôi mà, tiểu tử ngu xuẩn này sao nhiều chuyện như vậy, sớm biết lão tử lúc đầu không đến cứu tiểu Thần An, nói thế nào cũng không gặp phải chuyện này, cũng không hiểu cái gì là "thiếu niên". "Bản hoàng Lạc Hi Hòa, hôm nay tại đây lập thiên đạo thệ ngôn..." Ngay sau đó, Lạc Hi Hòa lại bắt đầu thề son sắt lời thề thiên đạo. Lão tổ vừa đọc xong một câu, Lạc Thần An bên cạnh cũng theo phụ họa. "Không đủ độc a!" Một lát sau, Tần Thú nhíu mày, có chút lo lắng nói. "Như vậy vẫn không đủ độc!" Lạc Hi Hòa muốn điên rồi. Tu luyện đến cảnh giới của hắn, bình thường sẽ không có quá nhiều cảm xúc, nhưng lúc này, hắn vô cùng muốn đánh chết tên tiểu tử ngu xuẩn trước mắt, sau đó đem hắn treo lên làm thành xác ướp, quạt cái mặt nhỏ, mỗi quạt một lần sẽ hỏi "Độc không, độc không, độc không, ngươi nói xem có độc hay không hả." "Ngươi có phải đang thầm mắng ta không?" Tần Thú ánh mắt không mấy thân thiện nhìn chằm chằm Lạc Hi Hòa. "Không có mà ^▼^" Lạc Hi Hòa lộ ra nụ cười gượng gạo, không phải chỉ là một lời thề thôi sao, lão tử cứ thề tiếp là được, dù sao cũng đã thề rồi, không quan trọng. Chỉ là..... "Mời Tần lão đệ nói rõ, bản hoàng.... lão phu phải thề thế nào?" Lần này Lạc Hi Hòa thật sự thành tâm thỉnh giáo, bởi vì hắn thật sự không nghĩ ra cần phải nói những lời nào nữa. Tần Thú sờ cằm suy tư một lúc, thở dài nói: "Ai, các ngươi cũng thật là, phát lời thề thôi cũng lằng nhằng quá." "..." Lạc Hi Hòa vô ngữ, lão tử đã thề đến mười mấy lần rồi, không hài lòng thì ta biết làm thế nào. Làm con mẹ gì vậy, chỉ lập một cái lời thề thôi cũng lắm chuyện như thế. Đồ ngu xuẩn, đồ ngu xuẩn, đồ ngu xuẩn.... "Tống lão ca..." Lạc Hi Hòa cầu cứu nhìn về phía Tống Ninh Sinh. Hắn không muốn vạn năm tu vi của mình bị phá tan ở cái nơi chết tiệt này. Tống Ninh Sinh quay đầu, như không nhìn thấy gì, việc này, mình thực sự không dễ mở lời, vì sợ sau khi nói xong, đối phương bỗng dưng nói một câu: "U, nơi này còn một chút chấp niệm này... " "Vậy thế này đi, các ngươi cứ theo như ta viết rồi thề." Tần Thú phất tay, bút mực giấy nghiên bay đến, chữ viết như rồng bay phượng múa, phải đến nửa canh giờ mới khó khăn dừng bút. Lạc Hi Hòa cầm lấy tờ giấy đầy chữ kia, khóe miệng không ngừng run rẩy. "Đây đây đây.... Quá nhiều, quá độc a!" Lạc Hi Hòa trừng lớn mắt. Nhưng Tần Thú cũng chẳng quen hắn, không vui quát lớn: "Đọc lên." "Hừ, ngươi coi bản hoàng là gì, sao lại đơn giản như vậy được, nếu bản hoàng không đọc thì sao?" Đến bùn đất cũng có ba phần nóng giận, huống chi là một bá chủ hoàng triều. "Lão Tống, ta nghĩ chắc sẽ cho ngọn núi này thêm hai đạo chấp niệm bầu bạn cùng ngươi đi." Tần Thú giơ tay lên, tứ linh bên trong thánh trận bộc phát ra những đạo quang kiếp chói lòa. "Khoan đã." "Hôm nay bản hoàng Lạc Hi Hòa tại đây thề, nếu trái lời thề, nguyện đạo cơ sụp đổ, thân tử đạo tiêu, luân hồi không vào, vào luân hồi cũng phải bị quỷ khinh dễ, còn là loại quỷ nữ béo và xấu xí mấy trăm cân, mỗi ngày thay nhau 100 con quỷ, một quỷ một trăm lần... Kiếp sau đầu thai cả đời gặp vận xui, ác mộng trở thành sự thật, làm nam đi làm 'vịt', làm nữ đi làm gà, làm thầy tướng số thì cả hai thứ đều làm... Sinh con ra không có hậu môn, sinh con gái ra tất cả đều là... Ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc, ngủ thì chết giấc, đi đường thì vấp ngã... Cả một đời không có vợ, kiếp này cũng không có vợ... May mắn có vợ, sinh mấy đứa thì mấy đứa cũng khác biệt, chẳng có đứa nào giống mình.... Hàng xóm toàn gọi là lão Vương.... " Nói nửa khắc đồng hồ, miệng Lạc Hi Hòa sắp tê cứng mới khó khăn lắm mới kết thúc. Sau đó đưa tờ giấy đó cho Lạc Thần An. Lạc Thần An tay run run cầm lấy tờ giấy kia, không phải vì quá độc, mà vì phải đọc ra những lời đó cũng quá....xấu hổ. "Vì sao do dự?" Tần Thú ôn hòa mở miệng. Nhưng đối với Lạc Thần An, nó như tiếng ma quỷ vang bên tai, thân thể run lên. "Không do dự." "Đã không do dự, vì sao không đọc, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?" "Tuyệt đối không." Lạc Thần An hít sâu một hơi, cầm tờ giấy lên đọc rõ ràng. "Hôm nay bản vương tại đây thề...." Hết chừng nửa nén nhang, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra. "Ừm." Tần Thú rất hài lòng. "Phát lại thêm một trăm lần lời thề, chuyện này coi như bỏ qua." Vừa mới nhẹ nhàng thở ra, Lạc Thần An và Lạc Hi Hòa lập tức cứng đờ người. Lạc Hi Hòa: ...Ngươi có lịch sự không đấy? Lạc Thần An: ...Có vẻ như không lịch sự lắm. "Xin thứ lỗi cho, ta chỉ là lo lắng vì người lập lời thề tại nơi phương thiên địa này quá nhiều, nhất thời thiên đạo không quan sát hết, có thể bỏ sót sự thành tâm của hai người, nên dự định dùng số lượng để gia tăng mức độ an toàn." Giọng điệu Tần Thú rất chân thành, ánh mắt còn chân thành hơn. Làm cho hai người nhất thời đều cảm thấy có chút không ổn, còn sinh ra một loại cảm giác như nếu mình không làm theo thì không thể nói lí. "Bản hoàng Lạc Hi Hòa hôm nay tại đây lập thiên đạo thệ ngôn...." "Bản vương Lạc Thần An hôm nay tại đây lập thiên đạo thệ ngôn...." Cứ như vậy, hai trụ cột của Lạc Thần hoàng triều, hôm nay tại Đại Hoang này, hai người cầm một tờ giấy, một lần lại một lần đọc lớn với trời đất. Đến cuối cùng, hai người cũng không cần nhìn giấy nữa, trôi chảy tuôn ra từng trận, đọc rất trôi chảy. Đến khi mặt trời xuống núi, ánh trăng treo lên. Hai người vẫn còn lẩm bẩm. Đến ngay cả Tống Ninh Sinh đứng bên cạnh cũng phải nhìn không nổi nữa, mở miệng thương lượng. Tần Thú liếc nhìn hắn, "Làm phiền tiền bối cũng tham gia một chút." Tống Ninh Sinh:..... "Ta Tống Ninh Sinh hôm nay đối với trời đất thề..." "A di đà phật, Tần thí chủ, bần tăng chỉ còn chút hơi tàn, liệu có phải....?" "A di đà phật, đại sư vất vả rồi, ta chợt cảm thấy lời thề mà đại sư vừa phát vẫn chưa ổn thỏa, để ta gọt giũa lại một phen, tự mình viết cho đại sư một phần lời thề vậy." "A di đà phật, không cần đâu, bần tăng cảm thấy phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp, thưởng thức cảnh đẹp cuối cùng này cũng đủ rồi." "A di đà phật, thiện tai thiện tai, đại sư nên làm thế chứ." "A di đà phật......." "A di đà phật......."
Bạn cần đăng nhập để bình luận