Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 168: Thế gian an đắc song toàn pháp, không phụ Như Lai không phụ khanh

Ngày hôm sau.
Tần Thú dậy sớm, ở rìa rừng trúc chặt mấy chục cây trúc hỗn độn, đầu tiên là xây một cái bệ cao mấy mét, định làm cho Đại Bảo một căn nhà trúc.
Nhưng mà, Đại Bảo chê Tần Thú xây nhà thấp quá, cứ lẩm bẩm đòi Tần Thú làm cao hơn, mãi đến giữa trưa một cái "Đài vọng cảnh" kiểu nhà trúc cao mười mấy mét mới hoàn thành.
Bên ngoài nhà tràn ngập hỗn độn khí, vô cùng xa hoa.
Đại Bảo rất vui, lắc lắc đầu cọ cọ vào ngực Tần Thú, sau đó còn la hét khoa tay múa chân, muốn bên cạnh xây thêm một cái nữa cho Nhất Cam ở.
Nhất Cam cũng rất vui, mình có tới hai cái nhà rồi.
"Sư phụ, vậy sau này con muốn ngủ ở nhà nào thì con sẽ ngủ ở nhà đó đúng không?" Nhất Cam chớp mắt nhỏ.
"Đúng." Tần Thú gật đầu.
"Nga nga nga. . . ." Nhất Cam vui vẻ kéo Đại Bảo chơi trò "bụng bự giấy, đụng chút đụng".
Sau đó, Tần Thú lại xây một căn nhà trúc bên cạnh Đại Bảo.
Xây xong, Tần Thú nhìn thấy hỗn độn khí đầy Lâm Tử, nghĩ bụng, mình cũng nên xây một cái bên cạnh, sau này tu luyện sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng mà, lại bị Đại Bảo ghét bỏ cái kiểu nhà mọc ra từ rừng trúc, sau đó uốn éo mông quay đi, kéo Nhất Cam vui vẻ đi xem nhà mới của mình.
"Hứ, cái tên mập bảo này!" Tần Thú tức giận bật cười.
Thế là chỉ còn cách lại chặt một đám cây trúc, đổi mới lại cái nhà trúc cũ cho mình.
Quy tiên nhân ghé vào bên ngoài rừng trúc, trợn mắt nhìn đám rừng trúc hỗn độn trải dài, nước miếng sắp chảy cả ra, nhưng mà mỗi khi hắn nghĩ đến trộm chặt hai cây trúc thì, mắt nhỏ của Đại Bảo lại nhìn tới.
Quy tiên nhân đành phải hậm hực thu móng vuốt về.
Đợi đến khi làm xong tất cả, trời lại sụp tối.
Tần Thú đi đến dưới cây dâu, Tiểu Bàn đang bị dán vào phía dưới, Đại Mỹ ở phía sau đẩy lắc qua lắc lại.
"Tỷ tỷ, chơi vui quá, tỷ đẩy nữa đi." Tiểu Bàn cười nói.
Bốp!
Tần Thú vỗ một phát vào cái mông nhỏ lắc lư của Tiểu Bàn.
"Tiểu Bàn, biết sai chưa?"
"Hừ, ta đã bảo Tứ Vô dẫn theo thiên binh vạn mã đến cứu ta, đến lúc đó dọa chết ngươi." Tiểu Bàn giương nanh múa vuốt nói.
"Hừ, cái tên khốn kiếp này, còn cứng đầu à, ta ngược lại thật muốn xem, cái tên nghịch đồ kia có dám trở về cứu ngươi không."
"Ngươi cứ tiếp tục treo trên cây đi." Tần Thú quay người đi.
"Hừ, tỷ tỷ ngươi xem, hắn bị ta dọa đi rồi kìa." Tiểu Bàn giống như con gà mái tơ vừa thắng trận, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Nhưng mà một giây sau liền khóc ré lên. 。゚(゚´(00 )゚)゚。 "Oa! Tỷ tỷ, cổ ta bị kẹp rồi, tỷ nhanh xoa xoa cho ta, nhanh xoa xoa cho ta đi. . ." . . .
Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương như tấm màn, ráng chiều đỏ rực đầy chân trời.
Trên Ô Quy sơn, mọi người sau khi ăn tối xong, vẫn như thường lệ bưng bàn nhỏ, ngồi ở đỉnh núi dưới ánh chiều tà đỏ rực.
Sau lưng cánh hoa bay tán loạn, trong mây chim bay sải cánh.
"Ôi, sư phụ, hôm nay ráng chiều đẹp quá đi! Nếu sư tỷ cũng ở đây thì tốt." Nhất Cam bấu lấy cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút buồn bã.
Tần Thú xoa đầu nàng, cười nói: "Yên tâm, sư tỷ của con bây giờ chắc chắn cũng đang ở một nơi nào đó, ngắm nhìn ráng chiều giống như chúng ta. Bởi vì, nàng thích ngắm ráng chiều nhất mà."
"Thật sao?" Nhất Cam ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ sáng lên.
"Thật." Tần Thú khẳng định gật đầu.
"Nga nga nga. . . vậy thì tốt quá rồi nha!" Sau đó, Nhất Cam lại kéo tay Tần Thú kêu lên: "Sư phụ, sư phụ, kể chuyện xưa cho con nghe đi, sư tỷ mỗi lần đều kể chuyện xưa cho con nghe mà."
"Được thôi." Tần Thú nhìn đồ nhi có tâm hồn phảng phất như chưa trưởng thành, khẽ cười, sau đó chậm rãi kể lại một câu chuyện lãng mạn liên quan đến ráng chiều.
"Ngày xưa có một vị đại hòa thượng, mọi người gọi hắn là Như Lai phật tổ, trước Phật Tổ có một chiếc đèn tiên, trong đèn có hai cây bấc, một cây gọi Thanh Hà, một cây gọi Tử Hà, một cây sắp đắc đạo, một cây sắp cháy hết.
Cây bấc sắp cháy hết kia tên là Tử Hà, nàng không cam tâm vận mệnh như thế, thế là trộm một món bảo vật có thể xuyên việt thời không, trở về quá khứ, nàng ở đó gặp Chí Tôn Bảo. . . . . . .
Ta ý trung nhân là một vị cái thế anh hùng. . . . .Cuối cùng có một ngày, hắn sẽ ở dưới vạn chúng chú mục xuất hiện, thân khoác kim giáp thánh y, đạp trên mây bảy sắc đến cưới ta. . . . . . .
Đã từng có một mối tình chân thành đặt trước mắt ta, ta đã không biết trân trọng, đến khi mất đi rồi mới hối tiếc không kịp, nếu như thượng thiên cho ta thêm một cơ hội nữa, ta sẽ nói với cô gái ấy ba chữ: Ta yêu nàng. Nếu như bắt buộc phải thêm một hạn định vào ba chữ này, ta hy vọng là một vạn năm. . . . . ."
Tần Thú chậm rãi kể, giọng điệu trầm thấp mà giàu tính từ.
". . .Đáng tiếc, Tử Hà cuối cùng chờ được Tôn Ngộ Không, nhưng không chờ được Chí Tôn Bảo của nàng. . ."
"Có lẽ, ngày mà Chí Tôn Bảo đạp trên ráng chiều, cũng đẹp như hôm nay vậy!" Tần Thú ngửa đầu, ánh Yên Hà đỏ rực đầy trời phản chiếu vào đôi mắt như nước của hắn, trong chốc lát, khiến người ta ngây ngốc không phân biệt được, là người soi ráng chiều đẹp, hay là ráng chiều soi người đẹp.
Đeo Kim Cô thì không thể yêu ngươi, không đeo Kim Cô thì không thể cứu ngươi.
Cuối cùng, người nghe câu chuyện lại vì người trong chuyện xưa, phát ra một tiếng thở dài kéo dài.
"Thế gian an đắc song toàn pháp, không phụ Như Lai không phụ khanh a." Tiếng thở dài thản nhiên, theo khắp núi hoa đào, cùng nhau tàn lụi dưới ánh chiều tà của ngày xuân.
Đến khi Tần Thú hoàn hồn, Nhất Cam đã ngủ say.
Trường Sinh ghé vào dưới cây nghe sư phụ kể chuyện ngẩn người, tinh thần dịch thước, đôi mắt dường như đang mơ màng cái gì đó.
Quy tiên nhân mặt đỏ bừng, say khướt, khóe miệng ôm ý cười, nằm trên ghế trúc Tần Thú mới đan, thỏa mãn lắc lư.
Đại Mỹ vẫn ở dưới cây, vui vẻ chơi đùa cùng muội muội.
Thỏ đen chạy trong sân, đuổi theo một chú chim sẻ, nhảy tới nhảy lui, tranh giành nhau.
Tần Thú nhìn khung cảnh ấm áp trên đỉnh núi, suy nghĩ tựa như áng mây trắng trôi bồng bềnh trên bầu trời, cùng nhau bị ánh Yên Hà rực rỡ này nhuộm cho tỏa ra ánh sáng lung linh, chiếu sáng rạng rỡ.
"Sư phụ, sư tỷ, sư huynh. . . . ." Nhất Cam nói mê, như đang lẩm bẩm từng cái tên.
Tần Thú chậm rãi đứng dậy, cởi áo bào trên người cho Nhất Cam đắp, sau đó kéo kéo quần áo trên người nàng, che đi cái bụng nhỏ hở hang. . . .
Giờ phút này, trên mảnh đất tu tiên xa xôi bao la không thể đến được.
Từng bộ hài cốt yêu thú chồng chất thành một ngọn núi, trên đỉnh núi ngồi một nữ tử lãnh diễm, chiếc váy màu đỏ tía bị máu nhuộm, thậm chí trở nên có chút sền sệt. . . .
Nàng nhẹ nhàng xoay chiếc dù đen trong tay, trong ngực ôm một con tiểu lão hổ trắng như tuyết, ngắm nhìn cuối tầm mắt, nơi mà ráng chiều màu đỏ trải dài trên không trung của khu rừng trúc vô tận, thản nhiên thất thần. . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận