Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 209: Cay con mắt biểu diễn! Ngũ Hành Kỳ!

"Chương 209: Màn biểu diễn cay mắt! Ngũ Hành Kỳ! Trường Sinh: . . . . ."
"Sư phụ, người phun lên mặt ta rồi."
"Biết, sư phụ ta đây không phải là không muốn lãng phí sao."
Trường Sinh: ... . . Sư phụ nghịch ngợm, bắt nạt ta già cả bất lực, rượu công nhiên phun vào mặt ta.
Buồn ư?
Buồn bã ư?
Ta nhịn ư! ! ! ! =͟͟͞͞(๑ò◊ó ノ )ノ "A a a, Quá nhi, Quá nhi, cái tên đầu trọc kia muốn cướp ta, ngươi mau bảo vệ ta." Tiểu Bàn lập tức nhảy xuống ngựa, một bên quơ móng vuốt một cách khoa trương hét chói tai vang lên, một bên "Cộc cộc cộc" nhanh chóng trốn ra sau lưng Hắc Thố.
"Cô cô đừng sợ, Quá nhi sẽ bảo vệ ngươi." Hắc Thố duỗi ra một tay, đem Tiểu Bàn che ở phía sau, sau đó lại duỗi tay kia ra, chuẩn bị rút thanh Đại Bảo kiếm sau lưng.
"Hắc Thố, Hắc Thố, Dương Quá chỉ có một cánh tay, ngươi mau giấu kỹ cái tay này đi." Lúc này, Tiểu Bàn đột nhiên ghé vào tai Hắc Thố nhỏ giọng thầm nói.
"A a." Hắc Thố vội vàng kịp phản ứng, lại nhanh chóng rút tay kia về, duỗi một tay khác rút Đại Bảo kiếm sau lưng ra.
"Đến đây, đầu trọc, ta là Dương Quá, ta chỉ có một cánh tay, nhưng mà ta không sợ ngươi."
"Quá nhi, thề sống chết cũng phải bảo vệ cô cô." Hắc Thố mặt đầy bi tráng hét lên với Nhất Cam.
"Quá nhi, ta rất cảm động nha." Tiểu Bàn tựa đầu vào vai Hắc Thố, mắt to chớp chớp, mặt hơi thẹn thùng.
Bốp!
Tần Thú vỗ trán một cái.
Cay mắt quá, thật sự quá cay mắt rồi.
Cảm giác có chút không nhịn được, sớm biết thế đã không viết cái kịch bản này.
Thật sự phá hỏng hình tượng tốt đẹp của Dương Quá và Tiểu Long Nữ trong lòng mình.
"Hừ, Dương Quá, Tiểu Long Nữ hôm nay bản đại vương đoạt định, nếu không cho, thì ta liền dùng pháp bảo trong tay ta vòng chết ngươi." Nhất Cam khí thế hùng hổ la lớn.
"Bớt nói nhảm, xem kiếm." Hắc Thố giơ Đại Bảo kiếm lên liền "Nha nha nha" bổ về phía Nhất Cam.
"Tiểu pháp vòng, theo ta Xung Áp!" Nhất Cam giơ tiểu kim vòng, loảng xoảng liền quăng tới tấp vào Hắc Thố.
"Cô cô, tên đầu trọc này mạnh quá, Quá nhi đánh không lại, cô mau đến, chúng ta song kiếm hợp bích."
"Được, xem chiêu Ngọc Nữ kiếm pháp của Tiểu Long Nữ ta." Xoát! Xoát! Xoát!
Trong nhất thời, mấy tiểu chỉ trong sân đánh quên cả trời đất.
"Hay!"
"Đặc sắc!"
"Rất đặc sắc!"
"Phi thường đặc sắc!"
Bốn con gấu xám lớn ở Vu Vân Sơn nhanh chóng vỗ tay tán thưởng.
Mười ba yêu quái ở Tương Vừng Sơn liếc nhìn, đồng loạt khinh thường.
"Hừ, mấy con gấu chó thô kệch này đúng là ngu thật."
"Đúng thế, màn biểu diễn của Nhất Cam tỷ rõ ràng là thiếu sót đủ điều."
"Không tệ, Tiểu Bàn diễn còn tệ hơn, vẻ sợ hãi quá khoa trương, chỉ có thể trừng mắt, không có chút kỹ năng diễn xuất nào."
"Ừm . . . . Hắc Thố cũng vậy, diễn mà còn có thể mặc sai nữa chứ."
"Đúng vậy, ta cảm thấy ta diễn còn có thể hơn bọn họ."
"Ta cũng cảm thấy vậy."
"Ta cũng cảm thấy."
"Ta cũng cảm thấy."
Đám yêu quái hai mặt nhìn nhau.
Xoát! Xoát! Xoát!
Sau một khắc, lập tức tất cả đứng cả dậy, có người giẫm lên ghế, có người trực tiếp nhảy lên bàn, hoặc xoay người, hoặc ngửa mặt lên trời.
Từng gương mặt kích động run không ngừng, trong đôi mắt nhỏ lộ ra từng tia hưng phấn, đỏ mặt thở hồng hộc, cổ nghển lên kêu ầm lên:
"Hay!"
"Phi thường hay!"
"Cực kỳ hay!"
"Hay tuyệt vời!"
"Ngọa tào! Ta cả đời này chưa từng thấy màn biểu diễn nào đặc sắc đến thế! Thật sự là mở rộng tầm mắt!"
"Ta cũng vậy, ta cũng thế a! Nhất Cam tỷ, kỹ năng diễn xuất của tỷ đơn giản tự nhiên, quá xuất sắc, khiến cho ta phải cúi mình bái phục."
"Lợi hại, Nhất Cam tỷ, tỷ quá lợi hại! Cố lên, tỷ có thể!"
"Thần tượng ơi, a a a a, Nhất Cam tỷ, ta sùng bái tỷ quá . . . ."
". . . . ."
Mười ba con yêu quái người một lời ta một câu, điên cuồng la hét.
Thậm chí có vài con vì quá kích động, thoáng chốc đã ngất xỉu.
Tần Thú: ... Mấy yêu quái này đều thành tinh cả rồi.
À không, hình như chúng vốn là tinh quái.
Tần Thú nghĩ, "Ta có nên huấn luyện chúng một chút không, lúc nào rảnh còn có trò vui khuây khỏa?"
"Con đường trường sinh đằng đẵng, có thêm mấy tiết mục giải khuây dự phòng, hình như cũng không tệ nha."
"Hô hô ha ha, Dương Quá, ngươi thua rồi, Tiểu Long Nữ là của ta." Lúc này, giữa sân, Nhất Cam dùng tiểu pháp vòng xoay một vòng, thanh kiếm gỗ trên tay Hắc Thố trực tiếp bị đánh gãy, thân hình lảo đảo liên tục lùi về sau, "phanh" một tiếng, ngồi bệt xuống đất.
Sau đó che ngực, "A" một tiếng, ngã ngửa ra đất.
"Không, ta chỉ cần Quá nhi của ta." Tiểu Bàn hét lớn, xông về phía Hắc Thố, liều mạng hét ầm lên: "Quá nhi, Quá nhi, ngươi đừng chết mà!"
"Hừ, Tiểu Long Nữ không biết điều, vậy thì ta sẽ dùng pháp bảo vòng chết luôn cả ngươi."
Xoát!
Phanh!
"A, ta chết rồi." Tiểu Bàn ngửa đầu lên, ngã vật xuống đất.
"Hô hô ha ha, hô hô ha ha . . . ."
Giữa sân, theo Hắc Thố và Tiểu Long Nữ bỏ mạng, Nhất Cam đắc ý cười lớn.
"Két!" Lúc này, Tần Thú đã không chịu đựng được nữa.
Đây là cái gì với cái gì vậy, mình vốn là chỉ cải biên kịch bản, vậy mà bị chúng diễn đến mức khoa trương hơn.
Theo tiếng "Két" của Tần Thú biểu thị kết thúc.
Tiểu Bàn và Hắc Thố lập tức đứng lên, bất mãn kêu ầm lên với Nhất Cam: "Nhất Cam, Dương Quá và Tiểu Long Nữ là người tốt, Kim Luân Pháp Vương mới là người xấu, sao ngươi lại đánh chết chúng ta?"
"Đúng vậy, Nhất Cam, trong sách nói, tà bất thắng chính, Kim Luân Pháp Vương phải bị Dương Quá và Tiểu Long Nữ đánh bại mới đúng chứ."
"Hừ, nắm đấm của ta cứng, ta lợi hại hơn các ngươi, sao các ngươi có thể đánh bại ta được?" Nhất Cam ngang ngược cãi lý.
Tiểu Bàn thấy không cãi lại được Nhất Cam, liền oà khóc, chạy đến bên cạnh Đại Mỹ, lay cánh tay Đại Mỹ rên rỉ: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, lần nào cũng là muội chết. Lần trước tỷ nói sẽ để Nhất Cam nhường muội một chút, nhưng mà cô ta đều không có nhường muội, ô ô ô!"
"Muội muội, ta. . . ." Đại Mỹ cũng có chút bất đắc dĩ.
Nàng rõ ràng đã nói với Nhất Cam rồi, nhưng mà mỗi khi Nhất Cam diễn đến cao hứng thì lại quên hết.
"Được rồi được rồi, Tiểu Bàn, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, sau này ta sẽ để ngươi thắng một lần trong kịch bản." Tần Thú hòa giải.
"Thật sao?" Tiểu Bàn ngẩng đầu lên ngay, giọt nước mắt to như hạt đậu long lanh trong đôi mắt to.
"Ha ha ha, thật." Tần Thú cười trả lời, "Nhưng mà điều kiện là sau này ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, phải rửa nhiều chén đĩa làm việc vào."
"Ừm, muội sẽ làm." Tiểu Bàn "cộc cộc cộc" chạy đến trước mặt Tần Thú, mở to đôi mắt ngập nước nói: "Chủ nhân người tốt, người thật sự là một người tốt á!"
"Tốt tốt, khai tiệc đi." Sau khi vừa rồi "bị đả kích vào thị giác", Tần Thú đột nhiên cảm thấy buổi tối hôm nay khẩu vị không tốt lắm, thế là sau khi bắt đầu bữa tiệc, chỉ uống vài chén với Quy tiên nhân, liền đi tới dưới gốc cây hoa đào ở xa nằm thư thái xuống, ngắm nhìn vầng trăng trên đầu.
Để không gian lại cho mấy tiểu tử kia giày vò.
"Thống ca, rút thưởng!" Tần Thú sử dụng thẻ khí vận màu đồng có được nhờ Nhất Cam đột phá cảnh giới.
«Chúc mừng ngươi, rút trúng "Ngũ Hành Kỳ"»
Bạn cần đăng nhập để bình luận