Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 245: Lại vào đạo tạng không gian, ngộ được Bất Diệt kinh!

Chương 245: Lại vào không gian đạo tạng, ngộ được Bất Diệt kinh!
Sau khi thảo luận xong câu chuyện về Nam Ninh nữ đế, Tần Thú lấy ra thiên địa bảo giám.
"Mười năm kỳ hạn đã qua, Đại Bảo thuật, ta đến rồi đây." Tần Thú không kịp chờ đợi phóng thần thức ra, mượn thiên địa bảo giám mở ra cánh cửa đạo tạng, tiến vào không gian kỳ dị kia.
Cảm giác quen thuộc trở lại, Tần Thú giống như một hạt cát nhỏ bé phiêu đãng trong vũ trụ hoang vu.
Chẳng bao lâu, hắn liền thấy một hạt ánh sáng nhỏ xíu trần trụi bay về phía mình.
"Nhỏ vậy sao?" Tần Thú ghét bỏ liếc qua, tự ý tránh né.
Từ lần trước nhìn thấy đoàn điểm sáng có kích thước như nắm tay của người trưởng thành, Tần Thú bỗng dưng mất hứng thú với những điểm sáng khác.
Không phải bản thân cặn bã, chỉ là ta muốn thứ tốt hơn, thích hợp hơn, phù hợp hơn với giá trị bản thân Tiên Đế tương lai của mình.
Thế nhưng Tần Thú lần này phiêu đãng rất lâu trong không gian đạo tạng, gặp được rất nhiều điểm sáng, nhưng vẫn không thấy đoàn điểm sáng lớn mà mười năm qua hắn luôn nhớ nhung, ngày đêm mong mỏi.
"Con mẹ nó, ý gì đây?"
"Xem thường cái loại treo tường như ta hả?"
"Đồ quang đoàn nhỏ xíu, còn không mau cút ra đây cho Lão tử!" Tần Thú gầm thét trong lòng.
Nhưng bản thân nhỏ bé như hạt bụi, lại không hề gây ra chút gợn sóng nào trong không gian kỳ dị này.
Thời gian trôi qua càng lâu, Tần Thú càng cảm thấy lạnh lẽo.
Chuyện gì xảy ra vậy, lão thiên không sủng ái mình nữa rồi sao?
Con mẹ nó, lần trước còn dụ dỗ ta tới, lần này lại chẳng thèm để ý tới ta?
"Tiểu Điềm ngọt, Ngưu ca ca của ngươi đến rồi đây, mau ra đây có được không, thời gian của Ngưu ca ca không còn nhiều đâu." Tần Thú đổi giọng điệu ngọt ngào làm người ta buồn nôn, cất tiếng gọi trong không gian kỳ dị này.
Lúc này.
Bên ngoài.
Tống Ninh Sinh nhìn Tần Thú đã nhắm mắt ngồi xuống, trải qua trọn vẹn một ngày, ông vẫn gật gù, lẩm bẩm: "Đúng thế này mới phải chứ, ta đã nói lần trước là chuyện ngoài ý muốn, sao có ai chỉ dùng nửa canh giờ là cảm ứng được cánh cửa kia, đồng thời thành công tiến vào không gian đạo tạng, còn lĩnh ngộ ra một môn đạo thuật chứ."
"Nếu thật sự có người ngưu bức như vậy, thì những người được gọi là thiên phú vô song như bọn họ sống làm gì nữa chứ?"
. . .
"Tiểu Điềm ngọt, ngươi không ra nữa, Chí Tôn bảo muốn đi đó..."
Trong không gian đạo tạng, Tần Thú vẫn tiếp tục gọi.
Trong cảm giác thần thức, đã không còn mấy chục đạo điểm sáng thổi qua bên cạnh mình nữa, đáng tiếc đều chỉ cỡ hạt gạo, với Tần đại gia có nhiều mơ mộng, đến nhìn còn lười.
Ông!
Rất nhanh, Tần Thú phát hiện nơi xa lại có một đoàn thần thức giống mình đang bay tới.
Hai người lướt qua nhau cách một vài mét.
"A? Lại có người tiến vào không gian đạo tạng này?" Tần Thú ngạc nhiên một chút, sau đó lộ ra vẻ nghi hoặc.
Đoàn thần thức kia cũng lóe lên một cái, trong lòng dường như cũng xuất hiện sự nghi hoặc giống vậy.
"Ừm? Nếu người này lĩnh ngộ được một môn đạo thuật, vậy không gian đạo tạng này có thể sẽ đóng lại, rồi đá ta ra ngoài không?" Trong lòng Tần Thú chợt run lên.
Hắn muốn đến gần đoàn điểm sáng kia một chút, xem có thể giao lưu trao đổi gì không.
Kết quả, đoàn điểm sáng kia thấy Tần Thú chạy tới, liền trực tiếp tăng tốc bay đi.
"Hắc, ông nội nó cái chân già này, đây là ghét bỏ Lão tử sao?" Tần Thú đuổi theo.
Rất nhanh đã phát hiện đoàn thần thức kia dừng lại ở một điểm sáng phía xa.
"Ha ha, cuối cùng ta cũng tìm được một môn đạo thuật, chờ ta lĩnh ngộ được, nhất định sẽ trở về khoe với sư tôn, hừ." Đoàn thần thức kia lóe lên, bắt đầu cẩn thận cảm ngộ điểm sáng kia.
Tần Thú thấy vậy, thần thức cũng bắt lấy điểm sáng kia, bắt đầu cảm ngộ.
Ong ong! Ong ong!
Đoàn thần thức kia không ngừng nhấp nháy, tựa như muốn kể gì đó cho Tần Thú nghe, nhưng Tần Thú căn bản không cảm nhận được.
Trong không gian đạo tạng này, dường như thần thức không thể trực tiếp giao lưu.
Lại qua nửa canh giờ nữa.
Trên đỉnh núi Ô Quy, Tần Thú mở mắt, mặt mày nhăn nhó.
Tống Ninh Sinh thấy thế, cười ha hả nói, "Ha ha, nhóc con, ngươi cũng đừng buồn, không cảm ứng được cánh cửa kia cũng bình thường thôi, ta thử mấy chục lần mới thành công được hai lần, hơn nữa lần đầu ngươi đã lĩnh ngộ một môn đạo thuật vô thượng trong nửa canh giờ, như vậy đã rất lợi hại rồi."
Ông!
Thân thể Tần Thú rung lên, một phần kinh văn sáng chói lít nha lít nhít lưu chuyển trên khắp cơ thể.
"Đây là... Bất Diệt kinh! ! !" Tống Ninh Sinh ngây người, đứng phắt dậy.
"Ngọa tào!"
"Ngươi ngươi ngươi.... Lại lĩnh ngộ một môn kinh văn vô thượng nữa hả??"
"Đây đây đây......Con mẹ nó..."
Tống Ninh Sinh cạn lời.
Mình là người đứng đầu Thần Đạo quan Dự Vi, thiên phú hơn người, từng luận đạo với đạo tử chính thống của đạo môn, ba thắng ba bại một hòa, nhưng so với ngộ tính của người trước mặt này, đơn giản... đến chó còn chê.
"Tiền bối, vừa rồi tại không gian đạo tạng, ta gặp một đoàn thần thức khác giống ta." Tần Thú nhướng mày nhìn về phía Tống Ninh Sinh nói.
"Bình thường." Tống Ninh Sinh đáp, "Có thể người đó cũng có một mảnh thiên địa bảo giám."
"Vậy xin hỏi tiền bối, trong không gian đạo tạng, thần thức có cách nào trao đổi lẫn nhau không?" Tần Thú hỏi dò.
"Ách... Cái này ta không biết, ta chưa từng gặp ai khác trong đó."
"Cũng đúng." Tần Thú gật đầu, "Dù sao tiền bối chỉ vào được có hai lần, tỉ lệ gặp người cũng rất nhỏ bé."
Tống Ninh Sinh: ... Sao lời này nghe kỳ kỳ thế nào ấy.
Vì sao ta cảm giác ngươi đang ám chỉ ta vậy??
"Tiện thể tiền bối, ta với người đó bắt chung một điểm sáng, kết quả là ta ngộ ra trước, vậy người đó sẽ bị không gian đạo tạng loại ra, hay vẫn còn ở trong đó tiếp tục cảm ngộ?"
"Ngươi hỏi ta?" Tống Ninh Sinh trợn trắng mắt, "Con mẹ nó làm sao ta biết, Lão tử mới vào được hai lần, mới chỉ cảm ngộ thành công có một lần, mà còn chỉ hiểu được một chút rồi bị tống ra ngoài, ngươi đúng là biến thái."
"Tiền bối, sao ngươi lại mắng người chứ?" Tần Thú nháy mắt.
Vị tiền bối này, những năm ở chung với nhau đều rất ôn hòa, lễ độ, sao hôm nay lại bỗng nhiên nóng nảy vậy?
"Ta không có mắng người." Tống Ninh Sinh tức giận nói.
"Tiền bối, ngươi rõ ràng mắng!" Tần Thú nghiêm túc nói, "Ngươi nên xin lỗi trái tim nhỏ bé của ta đi chứ?"
"Ta..." Tống Ninh Sinh còn muốn nói gì đó, liền bị Tần Thú ngắt lời: "Tiền bối, ngươi có còn muốn cánh hoa và Liên Tâm không?"
"Thật xin lỗi." Tống Ninh Sinh thành khẩn nói lời xin lỗi.
Tần Thú mỉm cười gật đầu, "Không tệ, tiền bối dễ bảo."
Tống Ninh Sinh: ...Không thể chọc vào ta thì ta trốn được chứ sao.
Thế là, im lặng bay về hoa sen bên trong.
. . .
Lúc này, ở thượng giới.
Một nơi cổ xưa tràn ngập tiên khí.
Một nữ tử tuyệt mỹ bỗng nhiên mở mắt, giậm chân tức giận mắng:
"A a a, cẩu tặc hèn hạ vô sỉ, dám cướp bảo thuật của ta!"
"Đáng ghét, đừng để bản cô nương tóm được ngươi, nếu không nhất định giết chết ngươi cái đồ x SB."
"Ô ô ô, ta đã hai lần tay không trở về rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận