Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 300: Lạc Tâm Nhi kiếp nạn. . .

Chương 300: Lạc Tâm Nhi gặp kiếp nạn... Loong coong...
Trên đỉnh Ô Quy, Tần Thú ngồi xếp bằng dưới gốc cây đào, y phục trắng như tuyết, năm ngón tay lả lướt, đầu ngón tay tuôn ra một khúc nhạc điệu du dương."Có mỹ nhân này, gặp rồi khó quên. Một ngày không thấy, nhớ nhung như điên. Phượng bay phấp phới, tứ hải cầu hôn. Bất đắc dĩ giai nhân, chẳng ở tường đông..."
Khúc ca trữ tình từ giọng Tần Thú ngân lên, lan tỏa trong không gian đỉnh núi, theo sau là những cánh hoa đào hồng nhạt chập chờn rơi xuống. Đại Mỹ ghé vào bên cạnh bàn, hai tay nhỏ chống cằm, mở to đôi mắt nhìn Tần Thú gảy đàn, đầu nhỏ thỉnh thoảng lại lắc lư.
Loong coong!
Đến khi dứt khúc, Đại Mỹ vui vẻ giơ tay nhỏ lên."Chủ nhân, ngươi hát hay quá!""Đây là bài hát gì vậy?" Đại Mỹ nghiêng đầu hỏi. "À." Tần Thú cười, đáp: "Đây là « Phượng Tù Hoàng », kể về chuyện thời cổ đại, một vị tài tử tên Tư Mã Tương Như, trong một buổi yến tiệc, đã gảy khúc nhạc này, chiếm được trái tim của một mỹ nữ tên là Trác Văn Quân...""Chủ nhân, câu chuyện này hay quá!" Đại Mỹ nghe, mắt to ánh lên vẻ rạng rỡ."Chủ nhân, người có thể dạy ta bài này không?" "Đương nhiên." Tần Thú đưa đàn cho Đại Mỹ, kiên nhẫn dạy nàng khúc nhạc và lời ca. Đại Mỹ bây giờ rất thông minh, nhiều bản nhạc chỉ cần nhìn qua vài lần là thuộc. Không, Đại Mỹ vốn rất thông minh, chỉ trừ khi vừa lên núi còn là cá, IQ cùng Tiểu Bàn giống như dùng chung một hệ thống. Bây giờ Tiểu Bàn còn đang vui vẻ chạy vòng quanh tại chỗ, còn Đại Mỹ đã "xì xì" vọt lên.
Loong coong!
Chẳng mấy chốc, tiếng đàn lại vang lên trên đỉnh núi, chỉ là so với lần trước, kỹ xảo gảy đàn rõ ràng không được lưu loát bằng, nhưng giọng Đại Mỹ lại rất trong trẻo, hay ho, giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách, lại như tiếng chim quốc kêu trong hẻm núi thanh vắng, khiến người nghe như lạc vào cảnh trăng thanh gió mát, tâm hồn thư thái."...Dùng tiếng đàn thay lời, thổ lộ nỗi lòng. Ngày nào gặp lại, an ủi lòng ta. Nguyện sánh duyên cùng người, nắm tay nhau về. Chẳng được cùng bay, khiến ta tiêu vong..."
Đây là một bài thơ tình, Đại Mỹ chưa trải sự đời, chưa thể hát ra được cái tình yêu đôi lứa, tình cảm chân thành tha thiết, nhưng lại mang một hương vị ngây thơ thuần khiết. Tần Thú ngồi bên cạnh bàn, một tay chống cằm nhìn Tiểu Tiểu bóng dáng đang nghiêm túc đánh đàn trên đỉnh núi, rồi lại nhìn những cánh hoa bay lả tả phía sau, cảm giác bình yên thật sự rất tuyệt vời. Hắn chỉ mong, đám nhóc này trên đỉnh núi có thể mãi ngây thơ như vậy. Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Thú bất giác cong lên thành một nụ cười. Nụ cười ấy dưới ánh mặt trời, vô cùng ấm áp.
Nhưng rất nhanh, mày hắn lại nhăn lại.
"Ừ?"
Trong lòng hắn ban đầu lộ ra vẻ mờ mịt, sau đó lại nghi hoặc, nhưng rất nhanh giống như nghĩ đến điều gì, mày giãn ra, lộ vẻ kinh ngạc."Đại Mỹ, ta có việc ra ngoài một chuyến, ngươi ở lại trên núi trông nom mấy tên nhóc kia, đừng để tiểu Nguyên Bảo xảy ra chuyện." Tần Thú đứng dậy, trước đây hắn ở trên núi, thần thức bao phủ, dù Nhất Cam mấy người có nghịch ngợm đến đâu, tiểu Nguyên Bảo cùng lắm cũng chỉ chịu khổ một chút, chứ không có chuyện gì nghiêm trọng, mà bây giờ hắn phải ra ngoài một chuyến, cho nên vẫn nên nhắc Đại Mỹ trông coi tiểu Nguyên Bảo cẩn thận."Vâng, chủ nhân, ta xuống núi trông Nguyên Bảo đây." Đại Mỹ rất thông minh, biết chủ nhân có việc muốn làm, liền dừng đánh đàn, vui vẻ bước những bước chân nhỏ chạy xuống núi."Ha ha." Tần Thú nhìn bóng lưng Đại Mỹ, bật cười, rồi thân hình biến mất tại chỗ, một đường hướng tây mà đi.
...
Trên đại địa Vân Châu có một vùng hoang nguyên.
Lúc này, trên Hoang Nguyên, có hai bóng người đang bay nhanh, phía sau còn có mấy chục người đang truy kích. Hai người bị truy kích, một người là một mỹ nữ, trong ngực ôm một bé gái tầm sáu bảy tuổi, cả người bê bết máu, tóc tai rối bù, mắt thấy đã đến bờ vực kiệt sức, nhưng vẫn cố sức chống cự, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt sớm đã mờ đi, nhưng vẫn liều mạng chạy trốn."Kiệt kiệt kiệt, thánh nữ Lạc Thủy tông, xương cốt quả nhiên cứng cáp, bản quân cũng muốn xem ngươi trốn được bao lâu?" "Ha ha, Lạc Tâm Nhi, giao ra linh bảo, rồi ngoan ngoãn làm đỉnh lô cho bản tọa, chỉ cần ngươi hầu hạ tốt bản tọa, bản tọa có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.""Ha ha, các vị đạo hữu, cái linh bảo trên người nàng ta không cần, nhưng mà thân thể thánh nữ Lạc Thủy tông này sớm đã là của bản quân rồi, ai mà tranh đoạt với ta thì đừng trách ta không khách khí.""Hừ, lão độc vật, cái gì mà của ngươi, ai cướp được trước thì là của người đó, a ha ha ha ha..."
Trên Hoang Nguyên, gió rít gào lạnh lẽo như dao cạo xương, nhưng những lời lẽ thô tục ấy lọt vào tai Lạc Tâm Nhi lại còn lạnh hơn cả gió. Nàng có thể chết, nhưng con gái nàng thì không.
Lạc Tâm Nhi cắn chặt răng, thân hình hóa thành một đạo huyết hồng bay lướt trên cánh đồng hoang. Nhưng... nàng thực sự không trụ nổi nữa. Thần hồn đã gần như đốt hết, nàng biết rõ kết cục của mình. Không cam tâm! Phẫn nộ! Nàng nhìn đứa bé trong ngực, đôi mắt tràn ngập nước mắt. Con ta còn nhỏ như vậy, con ta còn nhỏ như vậy mà...
"Mẹ..." Bé gái trong ngực cả người nóng ran như bị bỏng, mi tâm còn có sương đen bao phủ, hiển nhiên là trúng độc hoặc bị thương.
"Con khó chịu..." Miệng bé lẩm bẩm, dường như đang nói điều gì đó, nhưng gió lạnh bên tai quá lớn, tiếng vừa ra khỏi miệng đã bị vùi lấp trong gió. Ầm ầm!
Lúc này, một vệt sáng từ trên trời giáng xuống, đập vào lưng Lạc Tâm Nhi. "Phanh" một tiếng, thân hình nàng lập tức rơi xuống, đập vào một tảng đá lớn, ngay sau đó lại một tiếng "Bành", tảng đá nổ tung, Lạc Tâm Nhi thân thể rơi xuống đất, nảy lên mấy cái, lăn ra một khoảng xa."Phốc phốc!" Nàng giãy giụa muốn đứng lên, nhưng đã không còn sức lực, máu tươi thấm ướt hết cả thân thể, và cả áo của bé gái trong ngực. Đôi mắt oán hận nhìn lên bầu trời tối tăm.
"Nam Cung Chính, ta... rất muốn giết ngươi." Lạc Tâm Nhi bất lực thì thào, trong đầu hiện lại những chuyện đã qua.
Xoát! Xoát! Xoát!
Lúc này, mấy chục bóng người đột nhiên xuất hiện, bao vây Lạc Tâm Nhi."Kiệt kiệt kiệt, chỉ là tu sĩ Kim Đan viên mãn, mà có thể cầm cự lâu như vậy trong tay đám Nguyên Anh cảnh chúng ta, quả thực làm người bất ngờ!"
"Hắc hắc hắc, thánh nữ Lạc Thủy tông, lão phu tới rồi đây.""Lão độc vật, thân thể ngươi đã mục nát, không xứng với thánh nữ Lạc Thủy tông, vẫn là để bản tọa hưởng dụng thì hơn."
"Ha ha, chỉ là một người đàn bà đã lấy chồng, cũng đáng để các ngươi tranh đoạt như vậy sao?"
"Khặc khặc, một kẻ tu luyện tuyệt tình đạo thì không hiểu được đâu, càng là nhân thê ta lại càng thích.""Hừ, các ngươi muốn đàn bà thế nào ta mặc kệ, nhưng cái linh bảo trên người nàng ta, bản tông chủ muốn."
"Hừ, linh bảo người có tài thì hưởng, ai có bản lĩnh thì lấy, dựa vào cái gì mà ngươi muốn là của ngươi.""Hừ, ngươi muốn đánh một trận với bản tông chủ sao?"
"Hừ, người khác sợ cái thiên sát quyết của ngươi, chứ ta không sợ, đánh thì đánh."
"Đến đây!"
"Đến đây..."
Đứng giữa không trung hơn mười người, ngươi một câu ta một câu, không kiêng nể gì muốn chia cắt chiến lợi phẩm, bởi vì trong mắt bọn hắn, Lạc Thủy tông đã bị diệt, người kia hồn đã cháy hết, sớm đã đèn cạn dầu, lúc này dù là Đại La thần tiên đến cũng khó mà cứu được. Bây giờ chỉ là dựa vào món linh bảo kia mà gắng gượng đến bây giờ thôi."Thật... Phải chết sao?" Lạc Tâm Nhi bất lực nằm trên mảnh đất hoang lạnh lẽo, linh hồn nàng sắp tan biến, thân thể đang dần run rẩy. Tí tách!
Một giọt mưa rơi xuống.
Tí tách! Tí tách! Rất nhanh, mưa lại rơi. Mưa lạnh lẽo dần rơi trên Hoang Nguyên.
Chỉ là trận mưa nhỏ này lại lạnh khác thường, rơi trên người Lạc Tâm Nhi, phảng phất như lạnh thấu xương, khiến linh hồn nàng cũng run lên. Lúc này trong tay nàng vẫn nắm chặt một mảnh ngọc giản, là hơn trăm năm trước, người kia đẹp trai đưa cho nàng. Nàng bóp nát nó, nhưng lại không nhận được hồi âm. Nàng cứng đờ quay đầu nhìn tiểu nha đầu trong ngực, trong lòng dâng lên nỗi áy náy và không cam lòng vô hạn. Nàng hận bản thân mình cả đời đi sai đường, hại sư phụ, hại Lạc Thủy tông, hại cả tông môn và những người tin nàng, hại cả con nàng nữa."Sư tôn, Tâm Nhi muốn đi...""Yên Nhi, mẹ không thể cùng con lớn lên rồi... "Đôi mắt người con gái dần khép lại, bầu trời tối tăm càng trở nên ảm đạm."Lạc Tâm Nhi! Không được chết!" Đột nhiên, một tiếng nổ vang trên bầu trời, một đạo âm thanh cuồng bạo như sấm sét bỗng vang lên, con ngươi sắp nhắm nghiền của Lạc Tâm Nhi bỗng mở ra.
Trong tầm mắt nàng, một bóng dáng cuồng bá từ trên trời giáng xuống.
Hắn cao hơn tám thước, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt thô kệch, tay cầm một thanh đại đao, toàn thân khí tức Xích Dương lưu chuyển, cả người giống như một mặt trời đang cháy, tất cả những cơn mưa lạnh lọt vào trong phạm vi trăm mét xung quanh hắn đều bốc hơi trong nháy mắt, cũng xua đi cái lạnh, mang đến cho linh hồn Lạc Tâm Nhi sắp tan mát một chút hơi ấm."Dương Vĩ, sao ngươi lại ở đây!" Lạc Tâm Nhi khó khăn nhếch miệng, trong mắt có chút kinh ngạc. Nhưng nhiều hơn là lo lắng, nàng không biết vị thánh tử của Cửu Dương thánh tông này sao lại dám mạo hiểm đến cứu nàng, nhưng nàng biết, Dương Vĩ dù mạnh hơn mình, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của đám người kia. Cho nên hành động này của hắn không khác gì lấy trứng chọi đá."Hừ, con đàn bà ngu ngốc, mắt mũi ngươi để đâu, lấy phải cái tên phế vật, cặn bã như vậy, giờ thì khổ chưa?" Dương Vĩ quay đầu gầm lớn một tiếng, nhưng nhìn thấy Lạc Tâm Nhi bộ dạng thê thảm, đôi mày thô kệch chau lại, trong mắt lộ ra sự không nỡ, thương xót, và đau đớn."Sao, có hối hận ban đầu không đồng ý với bản thánh tử, theo ta về tông sinh con không?" Dương Vĩ khoanh tay trước ngực, giọng điệu lạnh lùng nói."Này, ta nói ngươi đến đây làm gì, ngươi cứu không được ta đâu." Lạc Tâm Nhi bất lực nhưng lại cố sức mở miệng nói. Bởi vì vết thương quá nặng, nói được một câu mà giống như dùng hết toàn bộ sức lực, ho sặc sụa.
Nhưng nàng vẫn không hiểu, vì sao hắn lại đến cứu mình. Hai người chỉ có thể miễn cưỡng coi như quen biết, dù sao Cửu Dương thánh tông và Lạc Thủy tông cũng gần nhau, ít nhiều có qua lại. Còn nhớ, lần đầu tiên nàng gặp hắn, hắn đã lao vào nói "Con mụ này trông cũng được đó, về tông với ta sinh con đi" mà nàng liền trả lời hắn một câu "Đồ xấu người lắm chuyện" sau đó hắn liền vác theo một thanh đại đao dài bốn mươi mét, đuổi theo nàng ba trăm dặm, may mà được Ôn tỷ tỷ cứu."Hừ, ai bảo bản thánh tử đến cứu ngươi, bản thánh tử chỉ là thấy đám người kia ngứa mắt thôi." Dương Vĩ gầm lên, giơ đao lên trời, giận dữ mắng: "Thằng nào ngu xuẩn làm cho nàng bị thương thành ra thế này? Cho Lão tử đứng ra, xem lão tử có chém nát hắn không!" Mưa rơi trên Hoang Nguyên, thân hình Dương Vĩ cao lớn hùng tráng đứng chắn trước Lạc Tâm Nhi, như cho nàng một tia cảm giác an toàn.
"Có... Có thể cứu con gái ta trước được không?" Lạc Tâm Nhi biết mình không sống được, nhưng nàng vẫn ôm một chút chờ mong, hy vọng cốt nhục của mình có thể sống sót."Đừng có mà gọi, Lão tử có cứu cũng là cứu ngươi, cái đám con cháu rác rưởi đó thì liên quan mẹ gì đến ta." Dương Vĩ quay lại gầm lên."Ha ha ha, hóa ra là cao đồ của Cửu Dương thánh tông, sao thế, Cửu Dương thánh tông muốn câu kết với Lạc Thủy tông này, chống lại chúng ta sao?""Kiệt kiệt kiệt, nhóc con, lão hủ nghe nói ngươi mới vừa vào Nguyên Anh cảnh, có thể nói là hậu sinh khả úy a, đáng tiếc, ngươi chỉ là sơ nhập Nguyên Anh, cho dù thiên phú có cao, cũng còn kém chúng ta nhiều lắm, với lại hôm nay nhiều người như vậy ở đây, nếu ngươi khăng khăng muốn cấu kết với yêu nữ này, thì đừng trách chúng ta không khách khí.""Hắc hắc, chỉ là một tên nhãi của Cửu Dương thánh tông thôi, dù cho Cửu Dương tông chủ ở đây thì có thể làm gì?"
"Được rồi, không cần phí lời nữa, chỉ một tên Nguyên Anh Sơ cảnh mà dám vọng tưởng khiêu chiến chúng ta, giết luôn đi."
Đứng giữa hư không từng bóng người toàn thân tản ra sức mạnh cường đại, bọn hắn không hề để Dương Vĩ vào mắt. Lạc Thủy tông giờ đã diệt, dù là tông chủ đã bước vào Hóa Thần cảnh cũng đã hồn bay phách tán, Lạc Thủy tông huy hoàng trăm năm đã chấm dứt, vì vậy, những người còn lại bất quá chỉ là "tông môn dư nghiệt" mà thôi, kẻ thắng viết lên luật."Hừ, lũ nhãi ranh, cái thứ yêu nữ nhà ngươi, mới là cái thứ tà môn ngoại đạo, vì chút lợi ích, làm ra những chuyện dơ bẩn như thế, diệt môn nhà người khác, giờ còn đứng đây ức hiếp cô nhi quả mẫu, thật là không biết xấu hổ. Mẹ kiếp, chúng mày đừng tưởng mọc ra hình người, mặc quần áo thì không phải là súc vật?" Tiếng mắng của Dương Vĩ khiến một số người công phu dưỡng khí chưa tới cũng phải phẫn nộ."Hừ, thằng nhãi miệng lưỡi nhanh nhảu, để bản quân chém ngươi." Một lão già đầu trọc mặc trường bào con rết đứng lên, ống tay áo run lên, quăng ra một con rết màu máu. Con rết mọc trăm chân, bỗng phình to ra, cao đến mấy trăm trượng, toàn thân lân giáp sáng bóng, sương máu bao phủ, mang theo một mùi hôi thối, chỉ thấy nó "ầm ầm ầm" nhúc nhích, cả tòa Hoang Nguyên rung chuyển."Hừ, bản quân ngược lại muốn xem, ta giết ngươi, cái tên tông chủ Cửu Dương đó có làm khó được ta không?"
"Tiểu cưng, đi, nuốt nó!" Theo bóng người kia ra lệnh một tiếng, con yêu vật đã vào Nguyên Anh cảnh này lập tức gào thét lên, trên thân huyết quang bao phủ, yêu phong gào thét, giãy giụa thân thể to lớn cuồng bạo tấn công Dương Vĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận