Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 477: Lạc Vân khói trở về.....

Chương 477: Lạc Vân Yên trở về... Một năm sau. Lại là một mùa xuân. Hôm ấy, hoa đào nở rộ đặc biệt tươi thắm, tựa như biết có cố nhân trở về. Đinh Linh Linh! Chân núi vọng lên tiếng chuông quen thuộc. Tần Thú biết, là tiểu đồ nhi của mình đã về. Trong núi mây mù phiêu đãng, quanh co uốn lượn trên thềm đá rơi đầy cánh hoa hồng. Đêm qua vừa có một trận mưa nhỏ, làm ướt những bậc đá... Một thân áo vàng nhạt từ trên những bậc đá rêu phong phiêu nhiên lướt xuống, đến giữa sườn núi, nàng chậm rãi leo lên, đôi mắt đẹp nhìn ngắm xung quanh, hoa đào vẫn sáng rực, cảnh núi vẫn như xưa. Phảng phất như...mình chưa từng rời đi. "Uông uông~~" Phía sau nàng còn có một chú chó con vàng, thân hình hơi lớn một chút trông cũng rất khỏe mạnh, nhẹ nhàng nhảy qua từng bậc thềm đá, theo sau Lạc Vân Yên. Một người một chó, cứ vậy chậm rãi đi lên núi... “Mây khói trở về rồi.” Đỉnh núi, gió xuân vẫn dịu dàng thổi, lay động áo bào Tiên Nhân, mang theo ý cười nhàn nhạt. Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn quanh, tất cả như vừa hôm qua. Lập tức nàng tháo hộp kiếm sau lưng, quỳ xuống đất, cúi đầu bái lạy. “Đệ tử Lạc Vân Yên, bái kiến sư tôn.” Thanh âm thành kính thường lay động đến tận đáy lòng, hốc mắt Tần Thú hơi đỏ, tràn ngập vui mừng, dường như thấy được hình ảnh của rất nhiều cố nhân nơi nàng. “Nguyện ý mở miệng nói chuyện xem ra tâm bệnh đã trừ.” “Đứng lên đi.” Tần Thú đưa tay đỡ nha đầu trước mặt. “Tạ ơn sư tôn.” Thiếu nữ mặt trái xoan, mày lá liễu, đôi mắt tựa sao trời chứa đựng ánh nước, tiếng nói trong trẻo như tiếng chuông gió giữa tiết xuân tháng hai. "Trở về là tốt rồi." Tần Thú cười gật đầu, sư đồ hai người lại trò chuyện vài câu thường ngày. "Uông uông~" Lúc này, con chó nhỏ dưới chân Lạc Vân Yên hướng về Tần Thú cất tiếng sủa, rồi còn rất hăng hái chạy quanh Tần Thú hai vòng. Vèo--! Lúc này, từ dưới gốc đào một con mèo mướp lưng vàng bụng trắng lớn lao tới, nhào thẳng vào chú chó nhỏ, hai vật bị quán tính lăn lông lốc vài vòng. Đến khi dừng lại, mèo lớn dùng chân giữ cổ chú chó con, còn vừa đập đầu vừa “meo meo meo ~” kêu, bộ dạng như đang nói, “ai bảo ngươi dám đối với chủ nhân của ta oai phong thần võ anh tuấn bất phàm...mà bất kính, chú chó con nhỏ bé, đáng đánh!” Tần Thú nghĩ bụng. “Đây là con chó nhỏ ta nhặt được trên đường trở về, thấy nó bị một con chó lớn đánh trông rất đáng thương, liền cho nó ăn một viên đan dược, sau đó nó cứ theo ta về.” Lạc Vân Yên giải thích. Tần Thú mỉm cười gật đầu, nhìn hai vật đánh nhau, cảm thấy vừa buồn cười vừa thích thú. "Mây khói, ngươi về rồi!" Một giọng nói vui mừng vang lên. Đại Mỹ cầm một quyển sách từ đằng xa nhanh chóng chạy đến. Hai người nhìn nhau, tự nhiên nắm tay nhau. Đại Mỹ kể về nỗi nhớ Lạc Vân Yên, Lạc Vân Yên vẫn như trước đây gật đầu lắng nghe, mỉm cười đáp lại. "Háp! Tiểu Linh Đang, Thỏ Đen, là tiểu Linh Đang về rồi!" Tiểu Bàn hưng phấn hét lên một tiếng. "Chi chi! Tiểu Bàn, chúng ta xem ai lăn đến chỗ Tiểu Linh Đang trước." "Được, so thì so." Sau đó, một đen một trắng hai quả bóng tròn nhỏ từ Linh Viên “nhanh như điện xẹt” lăn đến... ~ (~O  ̄▽ ̄) ~ o ... O ~ (_ △ _ o ~) ~ ... Con Thỏ Đen ngu xuẩn kia lăn một cái trực tiếp từ đỉnh núi lăn xuống. Tiểu Bàn nhìn Thỏ Đen một cái, khinh bỉ một câu, sau đó liền ôm lấy chân Lạc Vân Yên nói “Tiểu Linh Đang, ngươi mang đồ ăn ngon cho chúng ta không? Trước kia chúng ta đã nói rồi, sau này nếu ngươi trở về phải cho ta với Nhất Chanh thật nhiều đồ ăn ngon." “Ừm.” Đại Mỹ gật đầu, ta làm chứng, là muội muội cùng Nhất Chanh tự mình nói như vậy. "Mang theo." Lạc Vân Yên mở miệng, lấy ra mấy chiếc nhẫn trữ vật. "Đây đều là cho ngươi và Nhất Chanh còn có Thỏ Đen." “Đại Mỹ, cái này là của ngươi, rất nhiều váy đẹp." Lạc Vân Yên đã đi qua rất nhiều nơi, tất cả thời gian đều dùng để làm hai việc, một là luyện kiếm, không ngừng nghỉ luyện, còn có một là đi qua chỗ nào liền muốn sưu tầm một chút đồ mới lạ, đồ chơi, đồ ăn, quần áo... “Cảm ơn Mây Khói!” Đại Mỹ váy cũng mặc không hết, nhưng ai lại chê váy nhiều bao giờ? “Ngọa tào~! Tiểu Linh Đang, ngươi thật hào phóng!” “Vậy mà mang cho chúng ta nhiều đồ ăn ngon thế!” “Có nhiều đồ ta, cá chép đại vương còn chưa từng thấy đấy!” Tiểu Bàn nhìn những ngọn núi cao mỹ thực trong nhẫn chứa đồ, phát ra từng tiếng kinh ngạc. "Để ta xem chút, ta Thỏ Đại Gia nhìn xem." Thỏ Đen cũng lăn đến, ôm nhẫn trữ vật, liên tục cảm thán, nói Tiểu Linh Đang thật trượng nghĩa, sau này nếu ai bắt nạt nó Thỏ Đen đại gia sẽ là người đầu tiên không tha cho đối phương. Lời này nghe vào tai Tần Thú thì chỉ toàn thấy trợn trắng mắt, con hàng này chắc là không biết mình nặng bao nhiêu cân rồi. “Mây khói, con hãy đi bế quan điều dưỡng trước đi.” Tần Thú nhận thấy, khí tức của cô bé này có chút hỗn loạn, gần đây chắc đã trải qua một trận đại chiến. “Dạ, sư tôn.” Lạc Vân Yên gật đầu, đi về phía đạo tràng sau núi mà Tần Thú đã mở để bế quan. "Chủ nhân, Mây Khói có sao không ạ?" Đại Mỹ lo lắng hỏi. “Không có việc gì.” Tần Thú cười nói: “Ngược lại còn là chuyện tốt đấy chứ.” "Vậy thì tốt rồi." Đại Mỹ cười nhẹ nhõm, sau đó đến sau núi đọc sách. “Hổ lông vàng, đánh nó! Đánh nó!” “Hắc u, Thỏ Đen ngươi xem, cái con chó con này có giống ngươi không, thật đáng thương.” “Chi chi, giống ngươi, đặc biệt giống lúc ngươi bị Nhất Chanh bắt nạt…” “Nói bậy, rõ ràng giống lúc ngươi bị Nhất Chanh bắt nạt hơn!” “Chi chi –– giống ngươi giống ngươi chính là giống ngươi––!!!” “A a a… Thỏ Đen, chính là giống ngươi!!!” Tiểu Bàn và Thỏ Đen nằm trên mặt đất xem chó mèo đánh nhau, một lát lại tranh cãi nhau, sau đó thì đánh nhau luôn, ngược lại hai con chó mèo kia thì dừng lại, nhìn hai tên đánh nhau. “Meo meo~~!!”. “Uông uông~~!!”. “Meo meo meo meo~~~~!!!” “Gâu gâu gâu gâu uông uông~~~~~!!!”. Một ngày sau. Tiêu Huyền truyền tin tới. Nam Cung, kẻ đã tham gia vào vụ diệt môn Lạc Thủy Tông trăm năm trước, đã chết, kéo theo toàn bộ tông môn tà đạo sau lưng cũng bị diệt sạch. Tương truyền rằng, ngày đó có một nữ tử đạp kiếm mà đến, mượn 100.000 thanh kiếm từ Đông Lăng Kiếm Trì, kiếm khí tung hoành ba ngày không ngừng, san bằng cả ma quật Di Bình. Lão tổ nửa bước Động Hư cảnh của Tà Quỷ Tông đã vong mạng. Nam Cung, trưởng lão nội tông, bị vạn kiếm xuyên tim, hồn phi phách tán. Mà trận chiến này, cũng được gọi là chiến dịch “nghịch phạt cấp dưới” kinh điển nhất, từ đó ghi vào sử sách. “Nay đi trừ ma trong lòng, đại đạo thẳng lên trời bằng lòng hái.” Tần Thú nhìn về hướng Hậu Sơn lẩm bẩm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận