Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 57: Tuế nguyệt tĩnh tốt, mưa gió bình yên, Nhất Cam thế giới cũng rất đơn thuần. . . .

Chương 57: Năm tháng tĩnh lặng, mưa gió bình yên, thế giới của Nhất Cam cũng thật đơn thuần...
Sau khi Ôn Tình đi, mưa liên tiếp rơi vài ngày. Toàn bộ Đại Hoang và cả ngọn núi Ô Quy đều đắm mình trong màn mưa bụi mờ ảo, tựa như bị ngăn cách. Tần Thú không có tâm trạng tu luyện, mỗi ngày đều nằm trên ghế trúc, lúc thì mặt ngửa lên trên, lúc thì mặt xuống dưới, cứ lật qua lật lại, thỉnh thoảng lại mở "Cột bạn bè" ra xem tình hình gần đây của Ôn Tình.
"Đồ đệ của ngươi, Ôn Tình, ngày đầu tiên xuống núi gặp phải yêu thú tập kích, phản sát yêu thú *2"
"Đồ đệ của ngươi, Ôn Tình, bị người lừa một khối linh thạch, đuổi người ta mười con phố, lại bị lừa mất mười khối linh thạch"
"Đồ đệ của ngươi, Ôn Tình, trên đường thấy chuyện bất bình, rút kiếm tương trợ, san bằng một ổ thổ phỉ"
"Đồ đệ của ngươi, Ôn Tình, nghiện hành hiệp trượng nghĩa, trong vòng ba ngày đã san bằng 10 ổ thổ phỉ"
"Đồ đệ của ngươi, Ôn Tình, gặp phải một công tử thế gia trêu đùa, chặt đứt chân thứ ba của hắn, trêu đến gia tộc đối phương trả thù, chặt luôn cả gia tộc đối phương"
"Đồ đệ của ngươi, Ôn Tình..."
"Đồ đệ của ngươi, Ôn Tình..."
"? ? ? ? ?"
Mỗi lần xem Tần Thú đều kinh hồn bạt vía.
"Đạo cẩu nói tinh túy ở đâu?"
"Khá lắm, ngươi đây là 'cẩu đến cực hạn chính là mãnh' sao, một mãnh lại một mãnh, đừng mãnh đến cuối cùng, lại tự làm mình mất mạng nha."
"Như vậy, vi sư sẽ đau lòng đứt ruột mất."
Tần Thú ưu sầu, rất ưu sầu, vô cùng ưu sầu, ưu sầu không muốn không muốn, quả thực là ưu sầu mẹ cho ưu sầu mở cửa, ưu sầu đến tận nhà. Đồ nhi ngoan, vi sư van xin ngươi, đừng mãnh nữa. Làm người đi, trong cái thế giới tu tiên mạnh được yếu thua này, điệu thấp mới là vương đạo, cẩu đạo mới là tinh túy đó.
Két!
Tần Thú lại lật người, đầu cọ cọ lên ghế trúc.
"Đại Bảo, lại đây cho ta ôm một cái nào."
"Đại Bảo..."
"Hắc, từng con một, ta không quản được các ngươi đúng không?"
Tần Thú "xoát" một cái đứng dậy, thoáng đến khu trúc viên, tóm chặt Đại Bảo đang ngồi sầu não trên măng trúc đội mưa một trận đánh đập. Tần Thú túm lấy cánh tay Đại Bảo, giống như đạp Nhất Cam, đạp vào mông Đại Bảo. Từ khi Ôn Tình đi, Tần Thú phát hiện tính tình mình cũng trở nên nóng nảy hơn một chút.
"Lảm bảm lẩm bẩm."
"Hừ Kỷ Bá hừ, cho Lão Tử ôm một cái cũng không cho, nói, ngươi có phải ghét bỏ ta không?"
"Lẩm bẩm lẩm bẩm... Không có không có"
"Hừ, Lão Tử còn không ghét bỏ ngươi, ngươi lại dám ghét bỏ ta, ngươi nói, có phải ngươi tìm đánh không?"
Phanh phanh phanh——
Ngay sau đó, Tần Thú lại đạp thêm mấy cú. Sau đó kéo Đại Bảo nằm lại trên ghế trúc, trước tiên dùng linh lực sấy khô lông cho Đại Bảo, rồi ôm vào ngực vò tới vò lui, bóp tới bóp lui, vui vẻ ngủ thiếp đi.
Mưa rơi tí tách, theo mái hiên rơi xuống. Ngoài mái hiên, mưa bụi mờ mịt, núi sông như tranh vẽ.
Dưới mái hiên, Nhất Cam buồn bực ngán ngẩm ngồi cạnh bậc thềm, xoay tới xoay lui con thỏ đen, dùng ngón tay bé tí đâm vào cái bụng phệ của con thỏ.
"Chi chi, chi chi" Thỏ đen không dám phản kháng, đôi mắt thỏ đầy vẻ uất ức.
Gió nhẹ thổi qua, cành lá cây dâu già trong sân xào xạc, mưa nghiêng như tơ, làm nhăn lại một vũng nước nhỏ. Bên trong hồ cá, hai con cá chép nhỏ vui vẻ nô đùa.
"Tỷ tỷ, trời mưa, ta rất thích trời mưa."
"Ừ, ta cũng thích."
"Lộp bộp lộp bộp, tỷ tỷ xem, ta thổi bong bóng lớn chưa?"
"Rất rất lớn, muội muội giỏi thật."
"Hừ hừ ٩(´︶`)(´︶`)۶ "
Thời gian tĩnh lặng, năm tháng an lành. Cảnh sắc trên núi Ô Quy như một bức tranh, trải dài trên mảnh đất Man Hoang. Chỉ là chủ nhân dưới mái hiên, dường như đang mơ một giấc mộng xa xăm...
Hắn mơ thấy ngựa xe như nước, mơ thấy nhà cao tầng, mơ thấy sự xa hoa truỵ lạc, mơ thấy mình lúc trước khi bị ung thư nằm trong phòng bệnh, mơ thấy mình dang rộng hai tay ôm chiếc xe tải lớn. . .Cũng mơ thấy khoảng thời gian vui vẻ cùng sư phụ, sư huynh, sư tỷ ở chung, mơ thấy cảnh bọn họ từng người rời đi, mơ thấy mình cô đơn ở núi Ô Quy này gần nửa trăm năm, độc thoại một mình...
Một giấc mộng ngắn ngủi, hắn tựa như mơ thấy tất cả, đã gặp qua, chưa từng gặp, đã nghĩ tới, chưa hề nghĩ tới.... Cuối cùng đều hội tụ thành một bức tranh, thiếu niên quỳ gối trên mặt đất bao la ngửa mặt lên trời tru lên, "Thật đắng a, thật sự rất đắng a!"
Dưới mái hiên, Nhất Cam hơi ngẩng đầu, nhìn vị sư phụ nói năng lảm nhảm, chớp chớp đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, sau đó ném con thỏ đen xuống, chạy vào trong màn mưa bụi, chạy tới chỗ rất xa.
Thỏ đen thấy vậy, cũng "Chi chi" chạy đến bên linh trì, cùng Đại Mỹ, Tiểu Bàn chơi đùa.
"Đại Mỹ, Tiểu Bàn, hôm qua ta nhìn thấy dưới chân núi, có một con cóc lớn toàn thân bốc cháy."
Đại Mỹ nổi lên mặt nước, "Thỏ đen, là con cóc hôm đó đuổi theo chúng ta, muốn ăn chúng ta sao?"
"Ừ, là con cóc lớn xấu xí đó, ta còn thấy mấy con đại yêu quái khác nữa, bọn chúng thỉnh thoảng lại đi dạo dưới chân núi, ta cảm thấy bọn chúng đang đợi chúng ta xuống núi, rồi ăn thịt chúng ta."
Tiểu Bàn lo lắng nói: "Tỷ tỷ, thỏ đen, sau này chúng ta vẫn là đừng xuống núi nữa, thật là nguy hiểm."
Thỏ đen, "Chi chi chi chi (ừ, ta đồng ý, đợi khi nào chúng ta thành đại yêu Kim Đan rồi xuống núi lần nữa, đến lúc đó bổn đại gia một cước đạp chết từng đứa, cho chúng nó xem chúng ta lợi hại)"
Tiểu Bàn gật đầu, "Ừ, thỏ đen ngươi lợi hại thật."
Thỏ đen kêu lên vui vẻ, "Đó là, mấy ngày nay ta đều đang nâng tảng đá, ta sắp luyện ra cơ bắp rồi."
Đại Mỹ cổ vũ tinh thần nói: "Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng tu luyện đi, muội muội, tối đến cá chép trong mộng, cùng tỷ tỷ cùng nhau tu luyện."
"Được, tỷ tỷ."
Kẹt kẹt!
Dưới mái hiên, Tần Thú lại lật mình, đè Đại Bảo xuống dưới.
"Lẩm bẩm lẩm bẩm."
"Đừng kêu."
"Lẩm bẩm lẩm bẩm."
"Gọi nữa ta cào cho ngứa ngáy bây giờ". . .
Buổi chiều thời gian trôi qua lười biếng, nhưng cũng thật nhanh chóng.
Đến khi Tần Thú mở mắt, cảnh tượng trước mắt là quang cảnh sau cơn mưa, một dải cầu vồng bảy sắc bắc ngang trên Đại Hoang, trời quang mây tạnh, rực rỡ.
"Sư phụ, sư phụ, người tỉnh rồi sao?"
Từ đằng xa, Nhất Cam chạy tới, trên tay bưng một tổ ong, trên tổ ong còn có rất nhiều ong mật "vo ve" bay lượn, mật ong như dịch tương chảy xuống tí tách, màu vàng kim óng ánh.
"Sư phụ, người ăn đi."
Nhất Cam ngốc nghếch đưa tổ ong cho Tần Thú, trong miệng nước miếng đã chảy đầy đất.
Tần Thú nhìn Nhất Cam trên đầu, trên người bị sưng tấy đầy người, trên người còn có ong mật bay vờn quanh, trên mặt sưng phù đến nỗi con mắt sắp không nhìn thấy đường. Thật thảm!
Tần Thú thật sự ngẩn người một chút, "Nhất Cam, con đi làm cái gì?"
"Sư phụ, con đi hái mật ong nha."
"Con hái mật ong làm gì?"
"Sư phụ, người nói người khổ sở, con... con liền đi lên núi hái mật ong a, lúc con còn bé uống thuốc cảm thấy đắng, mẹ con sẽ lén cho con ăn mật ong đó, mật ong ngọt ngọt cay cay, con ăn xong sẽ không còn đắng cay, hắc hắc."
"... .."
Nhìn Nhất Cam người đầy vết sưng, hốc mắt Tần Thú bỗng nhiên đỏ hoe. Cảm giác này... đã lâu lắm rồi.
Đáng ghét, mình lại bị tên ham ăn Nhất Cam này làm cho cảm động.
Hoa —— Tần Thú vung tay áo, hất bay ong mật đầy trời.
"Bị ong mật đốt, không đau sao?"
Tần Thú dịu dàng vuốt ve đầu Nhất Cam.
"Đau... đau lắm, nhưng mật ong ăn ngon."
Nhất Cam mở to đôi mắt tròn như hạt đậu xanh, bĩu bĩu môi, rồi đưa mật ong cho Tần Thú, "Sư phụ, người mau ăn đi, nếu người không ăn, con không nhịn được sẽ ăn đó."
"Phốc phốc..."
Tần Thú cũng không biết mình là bị bộ dáng tham ăn này chọc cười hay là tức cười.
Tần Thú đi vào phòng bếp, lấy ra mấy cái bình, đựng mật ong vào, sau đó lấy một bình cho Nhất Cam.
"Bình này cho con ăn, mật ong ngọt quá, đừng ăn nhiều, vì ăn nhiều răng sẽ đau."
"A! Biết rồi, sư phụ."
Nhất Cam ôm bình định chạy, lại bị Tần Thú gọi lại.
"Trước đừng chạy, lại đây, vi sư bôi cho con chút thuốc bột."
Bạn cần đăng nhập để bình luận