Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 149: Ôn Tình tái tạo Kim Đan! Đổi Thiên Bảo dù!

Lại một năm trôi qua. Ôn Tình tái tạo đạo cơ, độ kiếp Kim Đan. Tần Thú vô cùng vui mừng. Lần này, Tiểu Tình Nhi cũng coi như gặp họa được phúc, chỗ ngưng tụ Kim Đan trở nên càng thêm thuần túy. Với lại trước đây, Ôn Tình đã tu luyện đến cảnh giới Kim Đan đại viên mãn, lần này trùng tu, bước chân của nàng sẽ càng vững chắc, việc tu luyện đến Nguyên Anh sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió. Quan trọng hơn là, từ việc hấp thu giọt sinh mệnh chi tuyền kia, Ôn Tình đã lĩnh ngộ được một tia áo nghĩa sinh mệnh, đây không thể nghi ngờ là một cơ duyên lớn lao. Thêm vào đó Tần Thú quan sát được, Kim Đan mà Ôn Tình đang ngưng tụ có một tia tử khí vờn quanh, linh tính Kim Đan càng thêm thuần túy, dồi dào. Đáng tiếc, tư chất của Ôn Tình có hạn, nếu không chưa biết chừng đã có thể ngưng tụ ra một trong ba loại Kim Đan vô địch trong truyền thuyết. « Chúc mừng ngươi, đồ đệ Ôn Tình của ngươi phá rồi lại lập, tái tạo Kim Đan, đối với đại đạo Kim Đan cảm ngộ càng thêm sâu sắc, ban thưởng "Thẻ khí vận màu đồng" một tấm » « Thẻ khí vận màu đồng: Ngày rút thưởng, trị số khí vận tăng lên 1000 lần! » "A?" "Tái tạo Kim Đan cũng có ban thưởng! !" Tần Thú sờ cằm suy tư. Hắn đang nghĩ, có nên đập nát Kim Đan của Tiểu Tình Nhi để nàng ngưng tụ lại lần nữa không. Biết đâu chừng sẽ lại nhận được thêm một thẻ khí vận màu đồng. Thật đáng thương cho Ôn Tình, vất vả lắm mới ngưng tụ lại được Kim Đan, nếu biết sư tôn của mình lúc này đang nghĩ gì, có lẽ sẽ thổ huyết ba lần. Ba! Tần Thú vỗ đầu một cái, bỗng chốc ảo não nói: "Con mẹ nó, thật là cầm thú! Sao ta có thể có loại suy nghĩ này chứ? Đây là đồ nhi ta yêu thương nhất mà." "Được rồi, hôm nào bắt Tiêu Huyền tới thử một chút, dù sao hắn là khí vận chi tử, dù cho có nát Nguyên Anh, Kim Đan mấy lần cũng có thể khôi phục lại, hắc hắc hắc. . . ." Lúc này, ở tận chân trời xa xôi, Tiêu Huyền đang giao chiến với địch, bỗng dưng rùng mình một cái, toàn thân lông tơ dựng đứng, thần hồn báo động. Hắn cảm thấy một điềm báo bất an nồng đậm, như thể có một vị đại năng tuyệt thế nào đó đang để ý đến mình. "Rút quân! Toàn bộ rút quân!" "Hôm nay bản điện cảm thấy khó chịu, hôm khác lại đánh!" Tiêu Huyền hét lớn một tiếng rồi dẫn đầu chạy biến vào sau lưng Đại Bảo ca. "Đại Bảo ca, bảo vệ ta!" . . . "Sư phụ, con đã tái tạo Kim Đan." Trên đỉnh Ô Quy Sơn, Ôn Tình vui vẻ nói. "Ừ, vi sư đã thấy rồi." Tần Thú cười đáp lại. "Thống Tử ca, rút thưởng!" « Chúc mừng ngươi, đã rút được một kiện cực phẩm linh bảo! » « Đổi thiên Bảo dù: Cực phẩm linh bảo, có ba công năng chính. Công năng thứ nhất, nắm giữ chín tầng phòng ngự, dưới Hợp Thể cảnh, có thể ngăn cản công kích của tu sĩ cao hơn hai đại cảnh giới, đối với Hợp Thể cảnh trở lên thì tùy theo tu vi người nắm giữ; công năng thứ hai, chống ra bảo tán, tự thành lĩnh vực, bên trong lĩnh vực tất cả tu sĩ dưới Hóa Thần đều sẽ bị hạ thấp hai đại cảnh giới trong nháy mắt, còn tu sĩ Động Hư cảnh trở lên thì tùy theo tu vi người nắm giữ để áp chế cảnh giới và một số thần thông thuật pháp của đối phương; công năng thứ ba, người cầm dù có thể tăng tốc độ lên gấp mười lần. » Đồ tốt! Trong lòng bàn tay Tần Thú xuất hiện một chiếc ô lớn màu đen. Hỗn độn linh lực rót vào, ô lớn che khuất cả bầu trời, bao phủ lấy đỉnh núi. Bên dưới chiếc ô, lấy Tần Thú làm trung tâm, một phạm vi năm trăm dặm tự hình thành một giới. Độ lớn của lĩnh vực Đổi Thiên Bảo dù là dựa vào tu vi người sử dụng quyết định. "Tiểu Tình Nhi, đây là Đổi Thiên Bảo dù, có nhiều công năng thần kỳ. . . ." "Hôm nay vi sư sẽ ban nó cho con, vừa là quà mừng con tái tạo Kim Đan, vừa để phòng thân." Tần Thú đưa bảo tán cho Ôn Tình, mỉm cười nói. "Từ ngày mai, vi sư sẽ truyền thụ cho con mấy môn thần thông cao giai và pháp thuật." "Đa tạ sư tôn!" Ôn Tình cười ngọt ngào. "Sư tôn, ngài thật tốt!" "Hừ, đương nhiên rồi!" Tần Thú ngạo nghễ ngẩng đầu. Đêm đến, ánh sao rực rỡ. Ôn Tình uống một chén rượu ngộ đạo, khoanh chân ngồi dưới cây dâu lĩnh ngộ đại đạo. Tần Thú ngồi bên linh trì ngâm chân, tay cầm một bát nho, nhìn bầu trời sao mà suy nghĩ xuất thần. "Tiểu Bàn, ăn nho này." Tần Thú ném ra một quả nho, chợt nhớ ra, hai con Cẩm Lý trong linh trì không có ở đây. "Hầy, không thể lãng phí được." Hơi há miệng hút nhẹ, một quả nho tím bay thẳng vào trong miệng, vừa định nhấm nuốt, lại nghĩ đến mình vẫn đang ngâm chân trong hồ. Tuy tu vi của hắn đã đến mức toàn thân không nhiễm bụi bẩn, đến ngón chân cũng không có chút nhơ nhuốc, nhưng vẫn không khỏi ghét bỏ sự sạch sẽ của bản thân. Thế là "phì" một tiếng, lại nhả quả nho trong miệng ra ngoài. Sau bảy ngày, ánh bình minh rực rỡ. Ôn Tình liên tiếp đột phá năm cảnh giới, tiến vào Kim Đan tầng sáu. Thời gian sau đó, Tần Thú bắt đầu đem hai môn thần thông mà mình nắm giữ là « Pháp Thiên Tượng Địa », « Cửu U Phiên Thiên Ấn », « Hóa Thiên Thần Chưởng », « Tuyệt Thiên Cửu Kiếm » và các pháp thuật siêu cao giai khác truyền dạy lại cho Ôn Tình. Loong coong! Tiếng đàn du dương. Sau ba tháng, Tần Thú ngồi dưới mái hiên gảy đàn. Ôn Tình ngồi quỳ bên cạnh thêm hương. Lại một mùa đông tuyết rơi đầy trời, Tần Thú tâm niệm vừa động, bông tuyết xuyên qua đại trận bay đến trên Ô Quy Sơn, chỉ chưa đến nửa nén hương đã bao phủ cả sân nhỏ, mái nhà và những nhành đào. . . Năm mới, dường như đã không còn xa nữa. Lệ! Một tiếng hót lảnh lót phá tan sự tĩnh lặng của đỉnh núi. Một con Loan Điểu màu xanh vượt qua trùng điệp núi sông mà đến, đậu dưới gốc đào. Tuyết trắng phủ lên những lớp lông xanh biếc như những tầng băng tinh nhỏ vụn kết lại, cùng với sắc hồng của hoa đào càng thêm nổi bật, lộ ra vẻ đẹp khoan thai lạnh lùng. Tiêu Huyền lại gửi thư. Tần Thú không cần mở ra cũng biết, tên nhóc này lại đến xin xỏ tài nguyên. Đây đã là phong thư thứ năm của hắn trong năm nay, chăm chỉ hơn rất nhiều so với mọi năm. Mỗi lần đều kêu cha gọi mẹ, kể khổ vô cùng đáng thương, lý do cũng đủ loại. Lúc thì nói tiểu sư tỷ ăn không đủ no, lúc thì thiếu quân phí, thiếu chút nữa không cầm lòng được mà bán cả Tiểu Bàn, lúc thì nói ngày nào cũng phải mua cho Đại Mỹ tỷ một bộ đồ lót xinh đẹp. . . . . Đúng là nhảm nhí, đều là cẩu thả mà ra cả. Tần Thú cho hắn tài nguyên, dù có bán Tiểu Bàn cả triệu lần cũng đủ dùng rồi. Nhưng Tần Thú mỗi lần vẫn sẽ mở thư ra, cẩn thận đọc. "Ngọa tào, sư tôn, dạo gần đây khi con đang đánh nhau, bỗng dưng có một cảm giác bất an, cứ như có một đại năng tuyệt thế nào đó đang rình rập con. . ." Câu đầu tiên của Tiêu Huyền đã khiến Tần Thú nhíu mày. "Đại năng tuyệt thế?" Nhất thời, Tần Thú cũng không phân biệt được tên nghịch đồ này đang cố bày trò huyền bí hay là muốn lừa gạt mình rời núi. "Sư tôn, hay là ngài xuất sơn một chuyến. . . . ?" Quả nhiên, tên nghịch đồ này muốn mình rời núi. Hừ, tên nghịch đồ này. Không biết phân thân của vi sư vẫn đang chịu khổ trong thâm uyên sao? Chẳng hề để ý tới ta chút nào. Haizz. . . Thật đáng ghét, còn muốn ta rời núi, ăn ba ba nhà ngươi đi. Nếu thật sự có đại năng tuyệt thế nào đó đang theo dõi ngươi, thì đã sớm một chưởng đánh chết ngươi rồi, còn có cơ hội viết thư cho ta sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận