Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 265: Phẫn nộ tiểu điểu bay nha bay

Chương 265: chim giận dữ bay nha bay
Người tình đi ngày đầu tiên, thật đau lòng, đoạt Nhất Cam cơm ăn. . . . .
Người tình đi ngày thứ hai, thật khó chịu, tiếp tục đoạt Nhất Cam cơm ăn. . .
Người tình đi ngày thứ ba, thật tịch mịch, thật nhàm chán, cực kỳ tức, tìm cái lý do, đem Nhất Cam, Tiểu Bàn cùng nhau đánh cho một trận. . .
Người tình đi ngày thứ tư, ta quên nấu cơm cho Nhất Cam, Nhất Cam khóc lóc om sòm lăn lộn, nói sư phụ dạo gần đây thay đổi, lão đoạt cơm của nàng, còn không cho nàng nấu cơm.
Ta có thể làm sao? Ta chỉ có thể lôi Tiểu Bàn lên đánh cho một trận, răn đe.
"Hừ." Nhất Cam tức giận.
"Hừ hừ." Tiểu Bàn tức giận.
"Hừ hừ hừ." Hắc Thố cũng tức giận.
Ta hỏi Hắc Thố vì sao tức giận, ta đâu có bắt nạt hắn.
Hắc Thố nói, đám khách tứ tiện ở núi Ô Quy là một thể, bắt nạt Nhất Cam tức là bắt nạt hắn.
Ta nói, vậy được rồi, tối nay ta muốn ăn thịt kho tàu đầu thỏ.
Hắc Thố bị dọa chạy mất.
Nhất Cam mang theo mấy tiểu chỉ đi nhà Tứ đại kim cương ở dãy núi Vu Vân ăn chực.
Người tình đi ngày thứ năm. . . Ta mắng Tống Ninh Sinh một trăm lần lão xử nam vạn năm.
Người tình đi ngày thứ sáu. . . Ta ngồi trên mai rùa của Quy tiên nhân để nó chở đi ta đi vòng quanh chân núi một vòng.
Người tình đi ngày thứ bảy. . .
Người tình đi ngày thứ tám. . .
Người tình đi ngày thứ chín. . .
Người tình đi ngày thứ mười, ta bỗng nhiên lương tâm phát hiện, không quan tâm đến ái đồ của ta.
Thế là ta dự định làm trò chơi để ái đồ vui vẻ.
Một ngày sáng sớm, ta sớm tiến vào Đại Hoang, tìm một gốc cổ thụ cành lá rậm rạp, vác về xử lý một phen làm thành một cái cung hình chữ "Nha" to lớn, rồi cố định ở một bên sườn núi.
Sau đó lấy ra một đoạn gân giao long thắt ở hai đầu, chỗ chính giữa da gân buộc một khối da giao long làm túi đựng viên đạn bằng da.
Làm xong hết thảy, Tần Thú gọi lớn vào sâu trong Đại Hoang: "Nhất Cam, trở về chơi trò chơi."
Lúc này, tại một sơn mạch, Nhất Cam đang ăn chực nhà Hùng Đại, Hùng Nhị, bỗng nhiên lỗ tai nhỏ dựng lên, nhìn quanh, sau đó nhìn về phía Tiểu Bàn đang vùi đầu vào bình mật ong: "Tiểu Bàn, Tiểu Bàn, non có nghe thấy sư phụ đang gọi không?"
"Thở hổn hển thở hổn hển. . . . ." Mông nhỏ của Tiểu Bàn vểnh lên bên ngoài bình mật ong lắc qua lắc lại.
Bốp!
Nhất Cam giơ tay nhỏ mập mạp, vỗ xuống mông Tiểu Bàn.
"A!" Tiểu Bàn kêu lên một tiếng, "Nhất Cam, Nhất Cam, đầu ta bị kẹt lại."
Bành!
Nhất Cam trực tiếp đấm một phát làm nát bình mật ong.
Để lộ ra Tiểu Bàn mặt đầy mật ong.
"Nhất Cam, sao ngươi lại phá đám ta ăn mật ong?" Tiểu Bàn tức giận nói.
Nhất Cam gãi gãi đầu nhỏ hỏi: "Tiểu Bàn, lúc nãy non có nghe thấy sư phụ gọi không?"
"Không có không có." Tiểu Bàn lắc đầu.
"Nhất Cam, trở về chơi trò chơi." Lúc này, tiếng của Tần Thú lại một lần nữa truyền đến.
"Hả, Tiểu Bàn, Hắc Thố, non nghe, là sư phụ đang gọi non đó, non đi nhanh." Nhất Cam vứt bình mật ong liền chạy đầu ra động phủ.
"Nhất Cam, ngươi chờ ta một chút." Tiểu Bàn cầm bình mật ong vỡ vụn liếm liếm, sau đó ném đi, đi theo sau Nhất Cam chạy về.
"Đại ca, mật ong của chúng ta đều bị ăn hết rồi." Lúc này, trong góc động phủ, bốn con gấu xám lớn ôm nhau khóc ròng ròng.
Bọn hắn cất mấy trăm bình mật ong, nhiều năm như vậy, đều bị biếu xén gần hết.
Còn lại mấy ngày nay cũng bị Nhất Cam và đám tiểu quái kia ăn sạch.
"Không sao, nhị đệ, chúng ta lại đi tìm."
"Ô ô, đại ca, lần trước ta vì trộm một cái mật ong của Bá Vương phong, còn bị ngủ đông đầy người mọc mụn độc."
"Đúng đó, tỷ Nhất Cam của bọn họ cũng quá biết ăn đi."
"Ô ô, đại ca, hay là chúng ta chuyển nhà đi. . . ."
Mấy con gấu xám lớn lau nước mắt.
Cộc cộc cộc!
Lúc này, bên ngoài động phủ, một tiểu phì nữu lại trở về.
Mấy con gấu xám lớn trong nháy mắt dựng lông gáy.
"Xong xong, chắc chắn là tỷ Nhất Cam nghe thấy chúng ta nói xấu nàng, trở về đánh chúng ta." Như gấu trốn trong ngực ba người anh run cầm cập.
"Như gấu, nhìn một cái ngươi coi cái bộ dạng như gấu kia của ngươi, ngươi là người có thực lực mạnh nhất trong bốn anh em chúng ta, còn sợ hãi như vậy." Hùng Đại quát lớn.
Như gấu muốn khóc, "Nhưng là dù ta lợi hại hơn nữa, cũng đánh không lại tỷ Nhất Cam mà."
"Hắc." Lúc này Nhất Cam chạy vào, chẳng thèm nhìn đám Hùng Đại lấy một cái, ôm lấy bình mật ong ăn dở rồi lại chạy ra ngoài.
"Hô." Mấy con gấu xám lớn đồng thời thở phào một hơi.
. . .
Trên núi Ô Quy.
Mấy tiểu chỉ chỉnh tề xếp hàng đứng cạnh cung.
"Sư phụ, đây là cái gì vậy?"
"Ha ha ha, đây là ná cao su. Nhất Cam, ngươi muốn chơi một trò chơi mới không?"
"Trò chơi gì vậy?" Nhất Cam trợn mắt nhỏ hỏi han.
"Trò chơi này gọi là «chim giận dữ bay nha bay»." Tần Thú xoa xoa hai tay nhỏ, giải thích: "Đó là bỏ ngươi vào trong cái túi da này, sau đó sư phụ kéo mạnh da gân ra rồi thả tay, sẽ ném ngươi lên cao thật cao."
"Đó là bay lên cao hả?" Nhất Cam giơ tay nhỏ khoa tay nói.
"Ừ, không sai biệt lắm." Tần Thú gật đầu.
"Sư phụ, con muốn chơi."
"Tốt, các ngươi đều xếp hàng, Nhất Cam ngươi đi lên trước, chơi trước tiên." Tần Thú kéo túi da đem Nhất Cam ném vào, kết quả phát hiện, túi da làm có hơi nhỏ.
"Sư phụ, xong chưa?" Nhất Cam sốt ruột kêu lên.
"Sắp xong sắp xong." Tần Thú kéo căng gân giao long, sau đó "Phanh" một tiếng thả tay.
Sưu ——
Âm thanh gân giao long rung động như sấm nổ vang, mà thân hình Nhất Cam cũng trong nháy mắt, như một viên đạn pháo ầm ầm bắn ra ngoài.
"A a a" Nhất Cam trong nháy mắt bay ra, mắt nhỏ trong nháy mắt trợn tròn, mặt đầy thịt mỡ đều đang run rẩy hưng phấn.
"Con —— bay ———— rồi ——————" Âm thanh hưng phấn của Nhất Cam không ngừng truyền đến, sau đó càng ngày càng nhỏ.
"Oa! Nhất Cam bay cao quá nha!" Tiểu Bàn và Hắc Thố giơ tay nhỏ lên che trên mắt mày nhìn về phía xa, chỉ thấy tầng mây đều bị Nhất Cam ném ra một cái lỗ lớn hình tròn trơn nhẵn.
"Chủ nhân tốt, Nhất Cam đi đâu vậy? Ta đều không thấy nàng nữa, có phải bay lạc mất rồi không?"
"Đúng vậy đúng vậy, Nhất Cam bay cao như vậy, sẽ không ngã chết chứ?" Hắc Thố lo lắng nói.
"A a, sẽ không." Tần Thú khẽ cười một tiếng, với nhục thân của Nhất Cam, cho dù lực lượng có tăng lên gấp trăm lần cũng sẽ bình an vô sự.
Huống hồ Tần Thú khống chế cường độ, Nhất Cam cũng sẽ không bay quá xa, rất nhanh liền có thể tìm trở về.
"A ha, chủ nhân tốt, đến con, đến con." Tiểu Bàn giang hai cánh tay nhảy cẫng hoan hô.
"Tốt." Tần Thú ôm Tiểu Bàn cùng Hắc Thố cùng nhau lên, bỏ vào túi da.
Đừng nói, hai tiểu mập mạp này nhét chung một chỗ, đúng là mập mạp ngang ngửa với Nhất Cam.
"Bay." Tần Thú quát to một tiếng.
Sưu ——
Tiểu Bàn cùng Hắc Thố trong nháy mắt bay ra ngoài.
"A bay ". . . . .
"Chi chi chi. . . Chi chi chi. . ."
Tiểu Bàn và Hắc Thố ôm nhau, một bên run cầm cập, một bên hưng phấn kêu to.
"Nga nga nga. . . . Sư phụ, sư phụ, con về rồi." Ở nơi xa giữa sơn mạch, một cái bụng nhỏ nhô bật lên, mỗi lần đều bắn lên cao mấy trăm thước, vượt qua mấy trăm trượng khoảng cách, hiện thành một đường thẳng hướng về phía bên này nhảy tới.
. . . . .
(Trước đăng sau sửa đổi là thói quen, cạc cạc thật có lỗi)
Bạn cần đăng nhập để bình luận