Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 74: Sản xuất ngộ đạo rượu

Chương 74: Sản xuất ngộ đạo rượu Buổi sáng vừa bị đánh xong, một giờ trưa cũng không ảnh hưởng Nhất Cam muốn ăn.
"Oa oa! Cá cá thơm quá ai!"
Khó được lúc ăn cơm, Nhất Cam vẫn có thời gian rảnh rỗi phát ra từng tiếng tán thưởng hạnh phúc.
Một bên Tiểu Bàn thấy thế, nước miếng chảy ròng hâm mộ, ánh mắt len lén liếc nhìn tỷ tỷ mình, ngốc cười hắc hắc, sau đó một giây sau vẻ mặt bỗng nhiên trở nên hung ác, lấy tốc độ nhanh như chớp nhô ra móng vuốt nhỏ, vồ lấy một miếng thịt liền dồn vào trong miệng.
Cạch!
Đại Mỹ duỗi đôi đũa trúc, gõ vào mu bàn tay Tiểu Bàn, bàn tay nhỏ của nó tê rần, miếng thịt sắp vào miệng rơi mất.
"Tỷ tỷ, ta muốn ăn thịt thịt mà"
Tiểu Bàn nũng nịu.
Đại Mỹ nghiêm mặt, "Muội muội, chúng ta cũng là cá, cá sao có thể ăn cá chứ? Ngươi quên lời mẹ dạy rồi sao?"
"Tỷ tỷ, ta biết sai rồi"
Tiểu Bàn ngoan ngoãn cúi đầu.
"Muội muội ngoan, hôm nay ăn nhiều củ cải trắng một chút"
Đại Mỹ không ngừng gắp củ cải bỏ vào chén cho Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn nhìn củ cải trắng trong chén mình, lại nhìn nửa thân cá trong chậu của Nhất Cam, tủi thân chu miệng nhỏ, nước mắt ròng ròng rơi xuống.
"A đỏ a đỏ còn ăn..."
Nhất Cam đang ở trong thế giới cơm khô của mình, hoàn toàn không cảm nhận được nỗi khổ sở của Tiểu Bàn.
Nửa canh giờ sau.
Ba một tiếng, Nhất Cam ném đũa bát xuống, một giây cũng không chần chừ kéo Đại Mỹ đi chơi trốn tìm bịt mắt.
Tần Thú nằm dưới mái hiên, nhìn núi ngoài núi, mây ngoài mây, rồi lại nhìn đám nhóc con đang vui đùa trong sân, vẫn lắc đầu.
Nhất Cam đúng là điển hình vừa thích ăn vừa thích chơi, người to như cái cây, trốn sau cây, nằm sấp trong bụi cỏ trên đầu đội cái chậu cứ tưởng người khác không thấy nàng, cái mông còn vểnh ra ngoài kia kìa.
Nhìn cái cách nàng thông minh lên một lần thì biết, chạy vào trong vườn linh để Đại Bảo đào hố chôn mình, kết quả bị Đại Mỹ dụ bằng một viên bảo châu đã chịu đi ra rồi... Mỗi lần nàng còn sẽ chạy theo Đại Mỹ hỏi, con vì sao thông minh vậy, là ăn thịt gì hả, nga cũng muốn ăn.
Tần Thú cười cười, mở « cột hảo hữu » xem xét Tiểu Tình Nhi của mình những năm nay sống như thế nào.
« Đồ đệ của ngươi Ôn Tình gặp yêu thú truy sát ×99 » « Đồ đệ của ngươi Ôn Tình nhặt được một món pháp bảo cực phẩm bên đường » « Chấp sự Quỷ Y môn muốn cướp pháp bảo trên người Ôn Tình, đồ đệ của ngươi Ôn Tình chém giết chấp sự Quỷ Y môn, gặp Quỷ Y môn truy sát ×99 » « Đồ đệ của ngươi Ôn Tình phản sát 103 tu sĩ Quỷ Y môn » « Đồ đệ của ngươi Ôn Tình gặp Huyết Y lâu ám sát ×3, bản thân bị trọng thương » « Đồ đệ của ngươi Ôn Tình luyện hóa Thủy Linh châu, nắm giữ thủy chi linh lực, có thể ngưng tụ chiến giáp thủy linh, chiến lực tăng vọt » « Đồ đệ của ngươi Ôn Tình bị đệ tử Thanh Bình Kiếm Tông theo đuổi, bị cự tuyệt, đối phương ghi hận trong lòng, muốn hạ độc ám toán Ôn Tình, bị tiên tử Lạc Thủy Tông đi ngang qua cứu, Ôn Tình chém giết đệ tử Thanh Bình Kiếm Tông, gặp Thanh Bình Kiếm Tông truy sát ×33 » « Đồ đệ của ngươi Ôn Tình lợi dụng Linh Khôi lỗi, chém giết ba vị tu sĩ Kim Đan Thanh Bình Kiếm Tông, còn thừa dịp lão tổ Thanh Bình Kiếm Tông đi vắng, san bằng cả sơn môn Thanh Bình Kiếm Tông, Thanh Bình đạo nhân phát lệnh truy sát, mời tu sĩ chính đạo đối nó triển khai truy sát, tiên tử Lạc Thủy Tông liều mạng bảo vệ » « Đồ đệ của ngươi Ôn Tình cùng tiên tử Lạc Thủy Tông trở thành hảo hữu chí giao, hai người cùng nhau ngắm cảnh, vui chơi, cùng nhau tu luyện, luận đạo luận kiếm » « Đồ đệ của ngươi Ôn Tình tu vi đột nhiên tăng mạnh, đối với đại đạo cảm ngộ cũng càng thâm một tầng » «...» "Haizz, tám năm rồi, vẫn chưa lĩnh ngộ đại đạo Kim Đan, cảnh giới Kim Đan này thật sự khó vậy sao?"
Tần Thú vừa đau lòng xem thông tin của đồ đệ mình, vừa bất đắc dĩ thở dài.
Hắn biết, nha đầu nhỏ này trong lòng có một nỗi hận, nếu như không thể kết thành Kim Đan, ngộ đạo Nguyên Anh, tự tay báo thù cho cha mẹ mình, nàng chỉ sợ sẽ không trở về.
Đây là chấp niệm của nàng, cũng là tâm ma của nàng, ma này chưa trừ diệt, sau này cũng khó đạt đến cảnh giới đại đạo chân chính.
"Một người hủy diệt cả một tông môn sao?"
Tần Thú khẽ nói, "Một tông môn Nguyên Anh nhỏ nhoi, nếu như các ngươi hủy hoại ái đồ của ta, ta chắc chắn sẽ cầm kiếm xuống núi, cùng các ngươi luận một phen đạo lý không có giới hạn"
Cái giới Tu Tiên này có đạo lý không?
Có.
Thực lực chính là đạo lý!
Tần Thú nhắm mắt lại, dưới trời xanh mây trắng, giữa những tiếng cười nói vui vẻ trong sân, ngủ trưa một giấc.
Tiên nhân không cần ngủ sao?
Chỉ là chợp mắt một chút thôi, để cho cái linh hồn kia nhất thời được yên tĩnh.
Lúc xế chiều, khi Tần Thú tỉnh lại lần nữa thì, đã là lúc ánh tà dương chiếu rọi cây cối núi non, trong sân in đầy những bóng hình xiêu vẹo.
"A!"
Tần Thú đứng dậy, duỗi lưng một cái.
Sau đó nhìn quanh bốn phía, Đại Mỹ mấy người có lẽ đã chơi mệt, đều nằm ngủ thiếp đi dưới gốc cây dâu già.
Trong đó, tư thế ngủ của Nhất Cam là hào phóng nhất, ngã chổng vó, bụng nhỏ phơi trần ra ngoài, con thỏ đen như một cái bóng da, nằm trên bụng Nhất Cam, thỉnh thoảng lại đưa móng vuốt nhỏ gãi gãi cái mông, ngủ không an phận.
Tần Thú đi đến dưới gốc cây dâu già, ôm lấy thỏ đen, kéo quần áo Nhất Cam xuống che bụng nhỏ lại, sau đó nhẹ nhàng đặt thỏ đen bên cạnh Nhất Cam.
Ai ngờ lúc này Nhất Cam bỗng nhiên trở mình, ép thỏ đen kêu chi chi loạn lên.
Tần Thú nhíu mày, lại nhẹ nhàng đẩy bụng nhỏ Nhất Cam ra, bắt thỏ đen, bỏ tới bên người Tiểu Bàn.
Ai ngờ, Tiểu Bàn trong lúc mơ màng, bỗng nhiên túm chặt thỏ đen liền cắn một cái.
"Ăn cá ăn cá tỷ tỷ, ta muốn ăn cá"
Âm thanh nói mơ truyền ra, kèm theo một tiếng kêu kinh hồn của thỏ đen.
"Chi chi chi chi, chi chi chi chi"
Thỏ đen bật dậy, ôm cái mông tràn đầy sức sống, chạy biến vào trong bóng đêm.
????
Tần Thú hơi sững sờ một chút, nhìn Tiểu Bàn đang trở mình ngủ tiếp, lại nhìn Nhất Cam đang ngáy oai oái, nghĩ thầm, Ô Quy sơn này có cái tài đức gì, sao lại tập hợp hai hàng này lại với nhau vậy chứ.
Thỏ đen cũng đáng thương thật.
Ta quyết định, sau này nướng thỏ sẽ không cho thỏ đen ra mặt nữa.
Tần Thú đi đến bên hồ nuôi cá, hái xuống một cánh hoa tiên liên ngộ đạo, sau đó tìm đường đến vườn linh.
Tính thời gian, vài cây dược thảo trong vườn linh cũng nên chín rồi.
Tần Thú dự định lấy tiên liên ngộ đạo làm dẫn, phụ trợ thêm vài cây linh dược, chế tạo ra « rượu ngộ đạo ».
Trong bí thuật cất rượu thượng cổ có ghi lại, rượu ngộ đạo này không chỉ có thể tăng trưởng tinh thần lực cho tu sĩ, mà còn có thể trợ giúp tu sĩ ngộ đạo, đúng là vô cùng kỳ diệu.
Chỉ là quá trình ủ loại rượu này cực kỳ phức tạp, không chỉ cần lấy thần hồn làm dẫn, còn cần lực khống chế linh lực vô cùng cao, ngoài ra, chính là nguyên liệu chính của nó, cũng chính là sen ngộ đạo vô cùng khó tìm.
Trùng hợp thay, Tần Thú lại có, hơn nữa còn là một gốc tiên liên ngộ đạo cấp bậc siêu cao, bên trong không chỉ ẩn chứa tiên thiên đạo vận, mà còn có các loại pháp tắc ẩn hiện.
Tần Thú cảm thấy, uống vào loại rượu này, nhất định sẽ có lợi ích rất lớn cho mình.
Liên tục mất bảy ngày, Tần Thú rốt cục làm ra vò rượu ngộ đạo đầu tiên.
Sau đó dùng linh lực phong kín, chôn ở trong đống linh thạch dưới đất, chờ đợi linh lực của các loại linh thảo linh dược dung hợp lẫn nhau, chuyển hóa, từ đó sinh ra diệu dụng kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận