Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 384: Ăn rau quả = ăn thịt

Giữa trưa, khói bếp lảng bảng. Trong sân bày một con heo sữa quay.
"A hô, a hô" Hắc Thố lại tiếp tục công việc quen thuộc, nhấc cái bụng nhỏ xíu sắp chạm đất chạy bước trên máy, lưỡi thè ra dài ngoẵng, "hồng hộc" thở phì phò.
"Hắc Thố, ngươi vất vả rồi, chạy nhanh lên chút nữa được không, bụng ta sắp đói xẹp lép rồi." Tiểu Bàn đứng một bên, tay cầm một cây quạt nhỏ, quạt mát cho Hắc Thố.
"A hô, a hô, Tiểu Bàn, không có Nhất Cam cầm roi quất ta, ta chạy không có động lực a."
"A! Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Bàn gãi đầu.
"Hắc Thố, roi tới đây." Tần Thú giơ tay lên, một cây roi trống rỗng hiện ra, "pia" một tiếng, quất vào mông Hắc Thố.
"Ngao ô" Hắc Thố hưng phấn kêu lên, dưới chân lập tức như có gió.
Thánh Phật tử cùng Nam Ninh Tiên Hoàng nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý đối phương, "Súc sinh a!" Có roi thúc giục, hiệu suất làm việc của Hắc Thố quả là rất cao.
Chưa tới một phút sau, heo sữa quay đã bắt đầu vàng óng chảy mỡ, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi. Sau đó, Tần Thú rắc thêm chút gia vị bí chế lên trên. Thực ra cũng không có gì, chỉ là vài loại linh dược ngũ phẩm nghiền thành bột, trộn với long tủy giao long, theo tỉ lệ hỗn hợp, rắc lên trên, sau đó lại phết mấy lớp mật ong Bá Vương lên trên…
Mùi thơm bay xa cả mấy trăm dặm.
"Thơm quá! Thơm quá!" Tiểu Bàn hai mắt long lanh chảy nước miếng, đôi chân ngắn không tự chủ bước tới trước, định giật lấy một cái móng heo lớn, nhưng một bàn tay to đã nhanh hơn nàng một bước, túm lấy chiếc móng heo sữa vàng óng đang chảy mỡ, nhét vào miệng gặm lấy gặm để.
"A di đà phật, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, răng môi lưu hương, dư vị vô tận, đúng là con heo ngon!" Thánh Phật tử tán thưởng một tiếng, trong mắt hiện vẻ thương tiếc một con heo.
Thấy vậy, Tiểu Bàn lập tức rụt tay nhỏ lại, trốn sau lưng tỷ tỷ, nghiêng người, đầu tựa vào vai Đại Mỹ hỏi: "Tỷ tỷ, không phải hòa thượng không ăn thịt sao?"
"Đúng vậy, sách nói hòa thượng tu Phật, không ăn thịt."
"Vậy tại sao hòa thượng này lại ăn thịt?"
"Cái này… tỷ tỷ cũng không biết." Đại Mỹ lắc đầu nói: "Có lẽ hòa thượng này không đàng hoàng chăng?"
"Tỷ tỷ, cái gì là không đàng hoàng a?"
"Đừng hỏi nữa, hỏi ngươi cũng không hiểu."
"A a." Về điểm này Tiểu Bàn rất nghe lời, không hỏi nữa, khỏi tốn công suy nghĩ, ta là Cẩm Lý đại vương mà, ghét nhất chuyện tốn công suy nghĩ.
Nhưng sau đó Tiểu Bàn lại bắt đầu ủ rũ. Cô bé ôm tay Đại Mỹ lắc lư nói: "Tỷ tỷ, ta cũng muốn ăn thịt thịt."
"Thì ngươi cứ ăn đi! Chỗ kia không phải còn nhiều thịt sao!"
"Nhưng mà… nhưng mà…" Tiểu Bàn nhìn hòa thượng đang ăn thịt kia, cảm thấy có chút hung dữ.
"Hắc Thố, ngươi đi hỏi xem hòa thượng kia tại sao lại ăn thịt?" Tiểu Bàn quay sang Hắc Thố, dùng ngón tay nhỏ chọc chọc vào bụng hắn.
"Không cần…" Hắc Thố lắc lắc bụng, hất tay Tiểu Bàn ra, tay thì ôm lấy một cái đầu heo to, há miệng ra gặm lấy gặm để cái mõm heo.
"Hừ… Vậy ta đi, ta là Cẩm Lý đại vương, ta không sợ tên đầu trọc này đâu." Cộp cộp cộp! Tiểu Bàn ưỡn cái bụng nhỏ đáng yêu đi đến trước mặt Thánh Phật tử, ngẩng mặt lên, há miệng ra, nhưng âm thanh từ cổ họng phát ra lại nhỏ như tiếng ruồi muỗi: "Hòa thượng không phải không ăn thịt sao? Ngươi… Ngươi tại sao lại ăn thịt a?"
"A di đà phật!" Thánh Phật tử chắp một tay trước ngực, giọng nói vang dội: "Cái gì! Ngươi nói cái gì? Lớn tiếng chút?"
"Ta… Ta…" Tiểu Bàn lập tức hoảng sợ, đôi chân ngắn không tự giác lùi lại hai bước.
"Úm ma ni bá mễ hồng, hướng vĩ đại tiên tổ hứa hẹn, xin cho muội muội ta đừng sợ hãi…" Thấy vậy, Đại Mỹ lập tức bắt đầu lặng lẽ hứa nguyện với bảo châu.
Oanh! Trong chớp mắt, đầu Tiểu Bàn rung lên, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh và tự tin. Ngay cả khi nhìn thấy cái đầu trọc kia cũng không còn thấy sợ hãi, ngược lại thấy hắn đang ăn thịt heo của mình thì giận dữ.
"Hô" Tiểu Bàn phì phì hà hơi vào tay nhỏ của mình, sau đó lập tức nhảy xổ lên, tặng cho cái tên đầu trọc kia một trận tát liên hoàn.
"Ta hỏi ngươi là hòa thượng, tại sao ngươi lại ăn thịt?" Tiểu Bàn với cái mặt tròn nộn hỏi. Giờ phút này trong đầu nàng như có hai tiểu nhân đang đánh nhau, một người nói giết hắn, hắn cướp heo của ta, một người lại nói ngươi đừng đi, hắn có vẻ hung tàn."
"Thánh Phật tử chớp mắt, ngẩn người, câm lặng.
Bốp! Thấy thế, Tiểu Bàn lại tới tặng cho hắn một bạt tai.
"Chi——!" Lúc này, ngay cả Hắc Thố đang say sưa gặm đầu heo cũng khiếp sợ ngây người. Tên đầu trọc này… đánh mạnh thật đấy! Thỏ đại gia ta cũng muốn thụp lơ! Không đúng! Phải là Tiểu Bàn lợi hại thật! Cũng không đúng! Phải là hôm nay Tiểu Bàn lợi hại thật mới đúng!
"Ta Cẩm Lý đại vương đang hỏi ngươi đấy?" Tiểu Bàn bóp bụng nhỏ hỏi một cách khí phách.
"A di đà phật, bần tăng không có ăn thịt." Thánh Phật tử lau vết mỡ dính ở khóe miệng, nhẹ nhàng đáp.
"Nói bậy, ngươi rõ ràng là đang ăn thịt." Tiểu Bàn lầm bầm cái miệng nhỏ: "Ta đều nhìn thấy, ta cho ngươi biết, mắt Cẩm Lý đại vương ta sáng như tuyết đấy nhé."
"A di đà phật, là sáng như tuyết sáng như tuyết."
"Đó là sáng như tuyết tuyết." Tiểu Bàn ngang bướng đáp lại: "Đây là tỷ tỷ dạy ta, không sai được."
"Ta không có dạy, ta không có dạy mà." Đại Mỹ nghe xong vội vàng xua tay.
"Chi chi—— đó là Đại Mỹ dạy, ta nhớ rõ, là có nghĩa là mắt rất lợi hại, rất lợi hại." Hắc Thố vui vẻ nhảy nhót nói.
"Sáng như tuyết tuyết, ha ha ha, thỏ đại gia ta thật thông minh, trong tứ đại tiện khách ở Ô Quy sơn, ta là người thông minh thứ tư." Hắc Thố rất đắc ý về chuyện này.
Bốp! Đại Mỹ vỗ trán, nghẹn lời không nói được gì.
"Ừm, ta thông minh thứ ba sau tỷ tỷ và Nhất Cam, nhưng có đôi khi Nhất Cam còn không thông minh bằng ta đấy."
"A di đà phật, vậy ngươi giỏi quá!" Thánh Phật tử giơ ngón tay cái lên.
"Ha ha ha ——" Tiểu Bàn lập tức đắc ý nhún vai, cười lớn.
"A? Không đúng!" Vừa cười Tiểu Bàn bỗng nhận ra, nhìn hòa thượng hỏi tiếp: "Ta vừa rồi rõ ràng đang hỏi ngươi, ngươi rõ ràng đang ăn thịt, mà lại nói là không ăn thịt. Hừ hừ, đừng tưởng ta là Cẩm Lý đại vương dễ bị lừa, ta nhớ hết rồi đấy, ngươi mau nói, không ta kêu chủ nhân treo ngươi lên cây đánh đòn." Đối diện với sự uy hiếp của Tiểu Bàn, Thánh Phật tử vẫn giữ dáng vẻ ung dung, bình thản, nghiêm trang.
"A di đà phật, trong lòng tiểu tăng không có thịt, thì ăn cái đó tự nhiên không phải là thịt."
"? ? ? ?" Đầu Tiểu Bàn lập tức hiện ra một loạt dấu chấm hỏi. Nàng "cộp cộp cộp" chạy đến bên cạnh Đại Mỹ, ghé vào tai Đại Mỹ, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, lời của hòa thượng có ý gì vậy? Mau nói cho ta biết đi, không thì hắn sẽ coi thường Cẩm Lý đại vương ta đấy."
"Cái này…" Giải thích ra thì hơi phức tạp, Đại Mỹ biết IQ của muội muội mình chắc chắn không hiểu, trái lại sẽ quấn lấy mình không thôi, thật ra ngay cả Đại Mỹ hiện tại đã khai mở tuệ khiếu cũng chưa thể hiểu hết thâm ý của câu nói này, chỉ mới lĩnh hội được ý nghĩa đại khái.
"Muội muội, hay là muội cứ đi hỏi hòa thượng kia đi." Đại Mỹ bày chiêu.
"A a." Tiểu Bàn nghe lời chạy tới.
"Ngươi… ngươi vừa nói câu kia là có ý gì? Ta nói cho ngươi biết, ta đều nghe rõ rồi đấy, nhưng mà Hắc Thố không hiểu, ngươi giải thích cho hắn một lần xem."
"Chi chi—— Ta thật không hiểu!" Hắc Thố trợn mắt, nếu nói CPU của Nhất Cam cháy không ngừng, thì Tiểu Bàn là hỏi CPU là cái gì, còn Hắc Thố đương nhiên là không hề có khái niệm về CPU.
"A di đà phật, ý là dù ta đang ăn thịt, nhưng trong lòng ta không nghĩ đó là thịt mà là rau quả, ta luôn nghĩ như vậy, cho nên ta không có ăn thịt." Đối diện hai tiểu tinh quái, Thánh Phật tử không những không tức giận vì bọn họ quấy rầy, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích.
"? ? ? ?" "Hắc Thố, ngươi hiểu không?" Tiểu Bàn ghé sát tai Hắc Thố thì thầm.
"Không có a." Hắc Thố ngơ ngác, trợn đôi mắt to nhìn Tiểu Bàn.
"Suỵt, không hiểu đừng có nói ra, cứ làm bộ gật đầu đi, giả vờ như chúng ta hiểu rồi, như vậy bọn họ sẽ cảm thấy IQ của chúng ta cao giống họ."
"A——! Cái này ta hiểu." Hắc Thố lập tức hiểu ý, "Ân ân ân" gật cái đầu nhỏ, "Thì ra là có ý đó à, thỏ đại gia ta hiểu rồi."
"Ha ha ha..." Thánh Phật tử thấy vậy thì thản nhiên cười nói: "Tiểu Ngư tinh, ngươi có muốn thử xem không?"
"Hừ! Ta là Tiểu Bàn!" Nghe thấy hòa thượng gọi mình Tiểu Ngư, Tiểu Bàn lập tức không vui. Ta Cẩm Lý đại vương có thể biến to được cơ mà.
"Vậy Tiểu Bàn, ngươi có thể thử xem ta vừa nói có ý gì không?"
"Thử thế nào?" Tiểu Bàn ngây thơ hỏi.
Thánh Phật tử chỉ tay vào mấy món rau trên bàn, nói: "Ngươi có thể ăn thử những món rau này, nhưng lúc ăn, trong đầu ngươi phải nghĩ rằng mình không ăn rau, mà là đang ăn thịt, như vậy dù ngươi ăn rau, nhưng thực chất là ngươi đang ăn thịt. Việc này có một chỗ tốt, đó là lần sau nếu không có thịt ăn, ngươi có thể ăn rau, mà mỗi lần ăn đều sẽ cảm thấy như đang ăn thịt."
"Thật sao!" Trong mắt to của Tiểu Bàn lập tức ánh lên tia sáng. Ăn rau = đang ăn thịt! Lợi hại thật đấy!
"Được, ta ăn." Tiểu Bàn lập tức ôm lấy những món rau mà ngày thường nàng không thèm đoái hoài bắt đầu ăn lấy ăn để. "Ta đang ăn thịt, ta đang ăn thịt, ta đang ăn thịt..." Vừa ăn vừa lẩm bẩm, còn dùng cái mũi nhỏ hít hà mùi thịt bên cạnh.
Qua mười mấy giây, Tiểu Bàn bỏ đũa xuống, cao hứng khoe với Đại Mỹ: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta thật sự cảm thấy mình đang ăn thịt nè!"
"Hòa thượng này lợi hại thật!" Nhìn Tiểu Bàn hớn hở, Đại Mỹ bắt đầu tuyệt vọng, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, "Phụ vương, mẫu thân, con xin lỗi các người, con đã nuôi muội muội hư rồi..."
"Hắc Thố, Hắc Thố, chúng ta cùng nhau ăn rau đi..." Ngay sau đó, một cá một thỏ hai tên kia bắt đầu ăn lấy ăn để mấy bàn rau, hết lần này đến lần khác một bên ăn còn một bên rất đắc ý, giống như vừa phát hiện ra một vùng đất mới đầy hưng phấn.
"Rượu của tiền bối thật là thơm!" "Thịt heo cũng ngon, ợ!" Thánh Phật tử uống rượu, chậm rãi gặm hết nửa con heo nướng. Sau khi ăn xong, lấy khăn tay lau nhẹ vết mỡ ở khóe miệng, sau đó chắp tay hành lễ, dáng vẻ trang nghiêm tụng niệm pháp danh.
"A di đà phật, thiện tai thiện tai, heo nướng nhỏ, gặp nhau là có duyên, bần tăng sẽ vì ngươi niệm vài lần Vãng Sinh kinh."
"..." Tần Thú nhìn vị hòa thượng trang nghiêm kia, nhất thời cũng không biết nên nghĩ thế nào. Đại khái là… nhân tài hiếm thấy a...
Tác giả rất lười! Tháng này update thất thường, tháng sau ổn định mỗi ngày 4000 chữ (tùy tình huống, cố gắng 6000 chữ, chỉ là cố gắng thôi chứ không phải nhất định, ai, ta tàn phế quá, cảm giác khả năng không lớn, a a a)
Bạn cần đăng nhập để bình luận