Chương 501: Xuống núi một chuyến... Tặng kiếm đồ....Bóng tối bao trùm Đại Hoang, đỉnh núi trong sân hoa đào nở rộ sáng chói lóng lánh, Tần Thú đứng dưới tán cây, áo trắng như tuyết, nhẹ nhàng treo lên một vầng trăng sáng vắt ở đầu cành, sau đó giấu một hồn một phách vào trong đó. “Ngươi đây là làm gì?” Tống Ninh Sinh thấy thế hỏi. “Ta dự định xuống núi một chuyến.” Tần Thú đáp, “Vì để phòng vạn nhất, cho nên lưu một hồn một phách tại đỉnh núi.” “???” Tống Ninh Sinh sau khi nghe xong, mắt trợn trắng nói “lấy tu vi hiện tại của ngươi, giới này sợ khó có thứ gì làm thương ngươi được, dù có xưng một câu là người thứ nhất dưới Tiên Đạo cũng không quá, cần phải sợ c·h·ết đến vậy sao?” “Ai — ai ai —- này làm sao có thể là sợ c·h·ết chứ.” Tần Thú không phục nói “Đây rõ ràng là cẩn trọng mới đúng a, dù sao cẩn thận thì đi được vạn năm thuyền, có thêm một phần bảo hộ sẽ thêm một phần an toàn.” “......Tốt vậy.” Tống Ninh Sinh không cách nào phản bác, “Ngươi muốn đi Trung Thổ Thần Châu sao?” “Đúng vậy nha!” “Bất quá trước đó, ta vẫn là đi trước nhìn xem đồ nhi của ta ở dưới núi cái đã.” Tần Thú nói, thi triển thuật pháp che lấp, lắc mình biến hóa, biến thành một gã hán tử trung niên thô kệch phóng khoáng, xắn ống tay áo nhìn quanh một chút, đối với vầng trăng sáng kia chiếu thân ảnh, nghĩ nghĩ, lại từ hệ thống không gian lấy ra một chiếc mặt nạ màu đen. Thiên cơ mặt nạ, có thể che lấp thiên cơ, vật phẩm thiết yếu để hành tẩu giang hồ che giấu thân phận. “Ta ngẫm lại, còn thiếu chút gì nhỉ......” Tần Thú sờ lên cằm suy tư, lại kiểm tra kỹ trong ngoài một lần, đếm, trên người tổng cộng mang theo hơn 30 kiện bảo vật, phẩm chất thấp nhất đều là thượng phẩm Linh Bảo, còn có áo giáp cấp Bán Tiên Binh. Chỉ là bùa chú do chính mình luyện chế, trong ngoài đều dán cả mười mấy lớp, hơn cả ngàn tờ. “Hẳn là không sai biệt lắm chứ?” Tần Thú nghĩ như vậy. “Ai....Rời nhà đi ra ngoài, vẫn phải cẩn thận một chút, hay là lại dán chút bùa chú đi.” Thế là từng tầng từng lớp lột đi Linh Bảo, dán thêm vài vòng bùa chú sát người, sau đó lại đem những Linh Bảo này từng kiện mặc vào. “Ừm? Không được, hồn phách không nên giấu ở cùng một chỗ, nên tách ra giấu mới phải.” Tần Thú bỗng nhiên linh quang lóe lên, từ minh nguyệt bên trong vớt ra một phách, đem nó giấu vào bên trong phúc địa hoa sen. Bên ngoài phúc địa hoa sen có cấm chế, chỉ có bản thân người sở hữu phúc địa này mới có thể mở ra, Tần Thú tàng tốt một phách sau, quả nhiên đóng lại cấm chế. Tống Ninh Sinh: ........Ngươi đây là đang phòng ta đấy à.....? Đã thấy ai sợ c·h·ết rồi, nhưng chưa thấy ai sợ c·h·ết đến thế này. Nếu đã sợ c·h·ết như vậy, còn xuống núi làm gì chứ. “Lão Tống, ngươi mau nhìn giúp ta xem, còn có chỗ nào không ổn không? Ta cứ có chút hoảng hốt, cứ cảm thấy mình bỏ sót cái gì đó quan trọng.” Tần Thú kêu gọi. Tống Ninh Sinh trực tiếp lựa chọn chui vào bên trong hoa sen. “Ngươi không ngại thì vác luôn cái nồi đen lớn của nhà bếp lên lưng đi.” “Nồi đen lớn?” Tần Thú ngẩn người. Chững chạc đàng hoàng giải thích: “Đây chỉ là một cái nồi bình thường, cái nồi đen lớn thực sự thì Nhất Chanh lấy mất rồi.” Tống Ninh Sinh:........... Ngay sau đó, Tần Thú ngồi xếp bằng ở trên đỉnh núi suy tư một hồi lâu, phát hiện mình chuẩn bị chắc hẳn không bỏ sót cái gì, thế là đối với Hậu Sơn hô lớn một tiếng, “Trường Sinh, vi sư xuống núi một chuyến, ngươi ở trên núi chăm sóc cho tốt nhé.” Sau đó, thân hình biến mất tại đỉnh núi. Hậu Sơn, đang ngủ say, Trường Sinh mơ mơ màng màng mở to mắt, nghĩ nghĩ, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Bây giờ trên núi đã sắp chẳng còn ai, hắn còn cần chăm sóc ai đây chứ. Ai....Thật là nhàm chán a, ngày mai hay là viết một phong thư cho Tứ Không, để hắn trở về cùng ta luận bàn một chút đi. Đến lúc đó, ta sẽ để cho hắn một tay hay là một tay một chân thì tốt hơn đây..... “A, người này cũng quá sợ c·h·ết rồi!” Bên cạnh linh trì trên đỉnh núi, Thánh Phật tử mở to mắt khinh bỉ nói một câu. Tống Ninh Sinh liếc nhìn hắn một cái, “Vừa rồi tại sao ngươi không nói câu này! Hay là để ta giúp ngươi chuyển lời một chút?” Thánh Phật tử: ........ “A di đà phật, tiểu tăng lại mơ thấy Bồ Tát bắt đầu nói sảng.” Kiếm Châu. Vạn yêu rừng rậm. Đại địa đen kịt, dãy núi liên miên, một vùng sụt vách tường đổ nát, gò đất rộng lớn vô ngần, bão cát màu máu lan tràn dưới ánh trăng, phất qua từng chuôi kiếm gãy..... Ở khu vực trung tâm, trên một bệ đá cổ xưa màu đen bị tổn hại nghiêm trọng, có một thân ảnh diễm lệ đang ngồi xếp bằng, nàng mặc quần áo màu vàng nhạt, tết tóc đuôi ngựa, sau lưng cõng một hộp kiếm, cả người giống như rơi vào trong yên lặng ngồi đó không nhúc nhích, quanh thân kiếm khí dập dờn, bao phủ lấy cả bệ đá màu đen. Ở bên váy nàng còn nằm sấp một con cún nhỏ màu vàng, đang hung hăng hướng về phía bóng đêm cách đó không xa “gâu gâu gâu...” mà kêu. Ầm ầm! Đại địa rung chuyển. Hôm nay, Vạn Yêu rừng rậm phát sinh Thú Triều, vô số hung thú hướng về phía bên này xông tới, càng có từng bộ pháp thân yêu thú khổng lồ rung chuyển trời đất như đang giẫm đạp mà đến. Rầm rầm—— Kiếm khí quanh người Lạc Vân Yên đột nhiên bành trướng, làm lớn ra gấp mấy chục lần. Thú Triều lao đến, đều bị kiếm khí kia không ngừng sinh sôi ngăn cản ở bên ngoài, còn có thân thể yêu thú bị kiếm khí xé nát, máu me đầm đìa phun ra. “Vạn Yêu rừng rậm, nhân loại cấm khu!” “Ngươi dám ngấp nghé kiếm ý bản hoàng coi trọng, đơn giản là muốn c·h·ết!” “Rống ——!!!” Mấy tôn đại yêu hoàng dẫn theo vạn yêu mà đến, thân thể khổng lồ hiển hóa trên không Vạn Yêu rừng rậm, che khuất ánh trăng trên trời, mang đến cho cả rừng rậm sự tối tăm triệt để cùng với uy áp nồng đậm. “Phốc phốc~” Khóe miệng Lạc Vân Yên có máu tươi tràn ra, nhưng thiếu nữ lại như không thèm để ý chút nào, trong tĩnh lặng đột nhiên mở to mắt. Chỉ trong một sát na, thiên địa phảng phất rơi vào hoàn toàn tĩnh lặng, bắt đầu nghẹn ngào thất sắc, sau đó, tại nơi phế tích sụt vách tường, một cỗ kiếm ý cổ xưa chậm rãi dâng lên. Màu xám, bắt đầu lan tràn cả khu rừng rậm. Vù! Một thanh trường kiếm từ trong người Lạc Vân Yên bay ra. Kiếm thể như máu đỏ thẫm, lộ ra vẻ yêu dị đến cực hạn. Ngay sau đó, Lạc Vân Yên đứng dậy, đưa tay nắm chặt luồng kiếm khí màu xám kia, chậm rãi mở miệng nói: “Sư phụ ta từng ngâm cho ta một bài thơ, trong đó có một câu gọi: Nước sông lớn - từ trên trời đến!” Ầm ầm! Thiên địa rung động. Bầu trời như thể phá vỡ một vết rách, kiếm khí màu trắng xóa vô tận từ ngoài thiên địa ùa đến, như thể được rót đầy vào đầu, trực tiếp đem không gian xung quanh trong phạm vi trăm dặm trong nháy mắt quét sạch sẽ. “Hừ, chỉ là Kiếm tu cảnh giới Động Hư sơ kỳ, hôm nay bản hoàng sẽ rút gân ngươi, đoạt kiếm của ngươi để phục vụ ta.” Khoảng chừng sáu tôn đại yêu hoàng tấn công đến. Lạc Vân Yên thấy thế, cõng hộp kiếm lên, bước ra một bước, kiếm khí dưới chân trong nháy mắt trắng như tuyết giống giang hà kéo dài mà ra, hóa thành một đại đạo thông thiên, hai bên đại đạo, vạn yêu như thiêu thân lao vào lửa đều bị từng đợt từng đợt kiếm khí lạnh lẽo không ngừng sinh sôi xé nát. “Bản mệnh thần thông — sẻ trong lồng!” Theo Lạc Vân Yên khẽ nhấc ngón tay, chuôi phi kiếm màu đỏ ngòm trong nháy mắt diễn hóa thành một mảnh địa ngục sâm la, nhốt sáu đại yêu kia vào một phương thế giới, cường thế chém giết. “Ách a......” “Sao có thể!!!” “Chỉ là nhân loại kiếm tu, ngươi mới vào cảnh giới Động Hư, mà bản hoàng đã tu kiếm hơn sáu ngàn năm!!!” “Không! Ta không cam tâm! Ối ối ối!!!!” Từng đại yêu cuối cùng đều thét gào mà c·h·ế·t. Ầm ầm! Đại địa rung động, vạn yêu kinh hãi tháo chạy, nhưng lại bị “sẻ trong lồng” bao phủ ở đó, vô tình thu gặt lấy tính mạng. Sau chừng một canh giờ. Thiên địa mới chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh. Vầng trăng sáng trên đầu vẫn như cũ, phía dưới, máu tươi nhuộm dần cả khu rừng, Lạc Vân Yên một bộ quần áo màu vàng nhạt, lưng đeo hộp kiếm, cứ vậy đứng bình tĩnh trên hư không, trước người nàng lơ lửng một thanh trường kiếm màu đỏ ngòm, không ngừng hút lấy máu tươi từ bốn phương tám hướng, thân kiếm dần dần trở nên càng sáng chói, yêu dị, sâu thẳm hơn. “Đây là bản mệnh phi kiếm của ngươi!” Tần Thú xuất hiện ở sau lưng Lạc Vân Yên, mở miệng nói. Lạc Vân Yên trong nháy mắt cảnh giác, mười hai phi kiếm trong hộp đều xuất hiện, sẵn sàng nghênh đón địch. “Ta là sư phụ ngươi.” Lúc này Tần Thú mới nhớ tới mình đã thay đổi dung mạo cùng giọng nói, thế là lại biến trở về nguyên dạng. “Sư phụ!” Lạc Vân Yên nhẹ nhàng thở ra, chợt thần sắc lạnh đi, tế ra bản mệnh thần thông sẻ trong lồng, cùng lúc đó, quả quyết đưa ra mười hai phi kiếm, mỗi một chuôi đều có đặc tính không giống nhau, phối hợp chặt chẽ, trong nháy mắt phong tỏa tất cả không gian xung quanh Tần Thú, chỉ trong một cái chớp mắt, Tần Thú đã cảm nhận được mấy chục cỗ sát cơ đánh tới. “Ta thật sự là sư phụ ngươi.” Tần Thú khẽ cười. “Keng!” Búng nhẹ ngón tay. Sẻ trong lồng vỡ tan. Mười hai phi kiếm bay ngược trở lại. “Vù!” Theo đó, Tần Thú đưa tay nắm chặt chuôi phi kiếm hút máu tươi của vạn yêu kia, cẩn thận dò xét. “Sư phụ!” Lạc Vân Yên cảm thấy ngoài ý muốn, nàng nhận ra một kiếm vừa rồi do sư phụ bấm ngón tay, đó là bộ kiếm pháp đầu tiên mà sư phụ đã dạy nàng « Thái hư ảo linh kiếm quyết ». Chỉ là điều khiến nàng không nghĩ đến chính là, vị sư phụ luôn luôn thanh tu, xưa nay chưa từng xuống núi, lần này sao lại đột nhiên xuống núi, còn tìm đến nàng, cho nên lúc nãy nàng mới trong nháy mắt cảnh giác, sợ mình trúng phải huyễn thuật nào đó. “Không sai, tính cảnh giác không tệ.” Tần Thú nhìn tiểu nha đầu ngày càng trưởng thành, cười tán dương một câu. “Thanh phi kiếm này của ngươi dường như có chút kỳ lạ.” “Bẩm sư phụ, đây là một trong bản mệnh phi kiếm của đồ nhi — Mệnh Yêu, cần ăn tinh huyết của vạn yêu trên thiên hạ để tôi luyện, khắc họa tên thật của đại yêu, có thể triệu hồi Chư Thiên đại yêu chân linh vì mình mà chiến.” “Tê ~! Còn có bản mệnh phi kiếm yêu nghiệt như vậy!” Tần Thú kinh ngạc đồng thời cũng có chút kỳ quái, kiếm Tu xuất sắc sau khi đạt đến một giai đoạn nhất định sẽ lĩnh ngộ ra bản mệnh phi kiếm cùng thần thông thuộc về mình, có người có thể lĩnh ngộ một thanh, có người có thể lĩnh ngộ ba thanh, nhưng mình lại chưa bao giờ lĩnh ngộ được bản mệnh phi kiếm thần thông. Bất quá mình có Tru Tiên Tứ Kiếm, nghĩ đến cũng đã là thiên hạ danh kiếm đỉnh phong, chỉ là những kiếm đạo thần thông kỳ dị này Tần Thú cũng cảm thấy rất hứng thú. “Ngươi nói là một trong số những bản mệnh phi kiếm, vậy ngươi tôi luyện được bao nhiêu bản mệnh phi kiếm rồi?” “Bẩm sư phụ, mới lĩnh ngộ được sáu thanh bản mệnh phi kiếm.” “Bao nhiêu!!!????” Tần Thú suýt chút nữa nghẹn lời. “Sáu thanh ạ.” Lạc Vân Yên trừng to mắt trả lời, thầm nghĩ sư phụ sao lại phản ứng thái quá, chính mình lĩnh ngộ được sáu thanh bản mệnh phi kiếm, mặc dù rất lợi hại, nhưng sư phụ sâu không lường được, hẳn cũng không đến mức kinh ngạc như vậy chứ. Chẳng lẽ là do nguyên nhân ta là tiên thiên kiếm thể nên sư phụ cảm thấy ta lĩnh ngộ được quá ít?? “A, mới sáu thanh thôi à.” Tần Thú chắp tay sau lưng thản nhiên nói: “Cũng có chút được đấy, nhưng cố gắng thêm nữa là được.” “Dạ, sư phụ, đồ nhi sẽ cố gắng.” Lạc Vân Yên thần sắc nghiêm túc nói: “Sư phụ, đồ nhi dự định đi trên con đường mà kiếm tu thế gian chưa từng ai đi, đồ nhi dự định trước lĩnh ngộ ra mười loại bản mệnh phi kiếm, một hồn giấu một kiếm, đem chúng đều tôi luyện đến cảnh giới kiếm tiên, sau đó sẽ thử một niệm giấu một kiếm...... Đến cuối cùng, niệm ở đâu thì vũ trụ tinh hà, vạn cổ thời không, quá khứ tương lai đều là kiếm ý của ta... Đến lúc đó, ta có phải có thể đạt được một hình thức trường sinh không?” Lạc Vân Yên ngước mắt hỏi: “Sư phụ người cảm thấy con đường này có thể thành không?” “????” Tần Thú ngây ngẩn cả người. Mười chuôi bản mệnh phi kiếm, một hồn giấu một kiếm....sau đó nàng còn muốn một niệm giấu một kiếm... Tống Ninh Sinh không phải nói, một người cả đời nhiều nhất chỉ có thể lĩnh ngộ được ba thanh bản mệnh phi kiếm thôi sao??? Nàng đây tính là cái gì??? “Khụ khụ.... Đồ nhi à, đại đạo mờ mịt, ta sẽ trên dưới mà tìm kiếm.” “???” Lạc Vân Yên dừng một chút, nói: “Sư phụ người nói chính là: Đại đạo mờ mịt, đồ nhi tự đi từ từ tìm kiếm đúng không?” “Ừ, đúng, là đạo lý này.” Tần Thú chắp tay sau lưng già dặn nói “theo vi sư nghĩ, trên đời này thật ra không có con đường nào là đi không thông cả, chỉ là không có người đi mà thôi, một người chỉ cần đủ kinh diễm, dù là đường nhỏ quanh co cũng có thể đi ra một con đường lớn thông thiên.” “Đồ nhi đã hiểu, đồ nhi xin ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo.” Lạc Vân Yên cung kính cúi người hành lễ. Tần Thú nhìn về phía nàng nói: “Đồ nhi à, hay là ngươi đi tìm một sư phụ có thể dạy dỗ và giải đạo cho ngươi đi.” Vi sư cảm thấy mình sắp không dạy nổi ngươi nữa rồi. “Không cần.” Lạc Vân Yên lắc đầu nói, “Thưa sư phụ, có ngài ở đây, đồ nhi không cần tìm ai khác nữa, đây chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi sao.” “......Tốt vậy.” Tần Thú gật đầu, “đúng rồi, vừa rồi ngươi là đang lĩnh ngộ kiếm ý ở đây sao?” “Đúng vậy, sư phụ, nơi này là nơi tọa hóa của một vị tiền bối kiếm đạo mấy vạn năm trước, thế gian truyền tai, nơi này có giấu một đạo kiếm ý bản nguyên, thế nên đồ nhi mới đến.” “Ừm, chỉ là lần sau phải nhớ chú ý an toàn, lĩnh ngộ kiếm ý cần phải có sự tĩnh lặng tuyệt đối, vừa rồi ngươi chuẩn bị cái gì cũng không làm mà lại đến đây, chẳng phải là rất nguy hiểm sao, lần này cũng là may mắn, trong thời khắc mấu chốt mới lĩnh ngộ được sợi kiếm ý kia.” “Sư phụ, ta cố ý.” “Cái gì...?” “Đồ nhi cố ý dẫn Thú Triều, một là để tạo áp lực cho bản thân, ép chính mình tuyệt cảnh cầu sinh, bởi vì như vậy có thể giúp bản thân nhanh chóng trưởng thành, hai là cũng để dùng máu của vạn yêu tôi luyện bản mệnh phi kiếm của ta, cũng để khắc tên thật của mấy đầu đại yêu kia lên trên.” “.............” Tần Thú suýt chút nữa là đơ người, nàng bị sự "khí phách" của đồ nhi mình làm cho kinh hãi. Bản thân mình thì trốn ở trên núi mấy trăm năm không dám xuống, hạ sơn cũng phải làm việc rất cẩn trọng, ngay cả thanh lâu cũng không dám lui tới, sợ gây gỗ rồi đánh nhau với người, sau đó đối phương về nhà lại không ngừng kêu người đến... Mặc dù hiện tại mình rất lợi hại, nhưng vẫn phải cẩn thận lỡ có bất trắc thì sao..... “Khụ... Khụ khụ, vi sư cảm thấy, con đường tu luyện phải chú trọng thuận theo tự nhiên, thật ra không cần mạo hiểm như vậy......” “Sư phụ.” Lạc Vân Yên đột nhiên kêu lên một tiếng. Tần Thú dừng bước chân lại, quay đầu hỏi: “Sao vậy?” Lạc Vân Yên trầm mặc một lát, thanh âm rất nhỏ nói: “Chính vì ta không đủ mạnh, nên thời điểm sư tỷ c·h·ết, ta thậm chí không có cả tư cách tham dự.” “..........” Một câu nói của Lạc Vân Yên khiến cho Tần Thú trong nháy mắt trở nên trầm mặc. Cái c·h·ết của Ôn Nhu, chẳng lẽ bản thân mình lại không có trách nhiệm sao. “Tốt, tất cả đều đã qua rồi.” Tần Thú xoa đầu tiểu nha đầu, lúc này mới phát hiện hốc mắt nàng hơi đỏ lên. Phải biết, Lạc Vân Yên ở trong giới tu tiên này được biết đến là một người lãnh khốc hờ hững, không có bạn bè, không có người thân, không ai biết nàng từ đâu đến, chưa từng nở nụ cười, cũng chưa từng có bất kỳ biểu cảm nào khác, đồng hành với nàng chỉ có kiếm và kẻ địch, do đó mà có thêm một cái danh xưng là “vô tình tiên tử”. Mà nói lại, Tần Thú dạy dỗ tiểu nha đầu này mấy chục năm, đây cũng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc như vậy của nàng, trước đây thái độ của nàng đối với mọi thứ đều là thờ ơ. Có lẽ là kiềm chế trong lòng quá lâu rồi chăng. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Ôn Nhu trong lòng nàng đã thay thế hình ảnh của người mẹ. Nàng đã từng cùng Ôn Nhu sớm chiều ở bên nhau rất nhiều năm, năm đó một mình xuống núi lịch lãm, Ôn Nhu biết được đã cố ý phái người âm thầm chăm sóc nàng về sau nàng cũng đã biết. “Đúng rồi, vi sư lần này đến, là để tặng ngươi một phần đồ vật.” “Thứ gì vậy ạ sư tôn?” “Kiếm đồ.” Tần Thú mở lòng bàn tay, một cuốn sách hiện ra. Lạc Vân Yên tiếp nhận từ từ mở ra, liền gặp vô tận kiếm ý ập vào mặt, kiếm ý sâu thẳm làm nàng tâm thần đại chấn. “Vi sư gần đây ngộ ra được kiếm đạo, nên cố ý vẽ lại thành hình trong đồ này, tặng ngươi để tham khảo.” “Sư phụ vẽ đạo thông thần, kiếm đạo đứng trên đỉnh cao, đồ nhi bội phục.” “Hà... ha ha...... Một chút lòng thành thôi mà, tiện tay vẽ chút thôi.” Tần Thú giả vờ không để ý chút nào phất tay, nhưng thực chất trong lòng lại đang kinh ngạc. Kỳ lạ, tiểu nha đầu này cũng biết nịnh bợ sao, chẳng lẽ là Nhất Chanh dạy.... “Đồ nhi cám ơn sư phụ.” Lạc Vân Yên trân quý thu hồi bức tranh. Nàng có thể cảm nhận được, cảnh giới kiếm ý ở trong đó, e rằng đã vượt ra khỏi cảnh giới kiếm ý hóa hình. Cái cỗ kiếm ý thông thiên triệt địa mấy năm trước... chẳng lẽ là sư tôn!!! “Tốt, sư phụ đi đây, ngươi chú ý an toàn, không có việc gì thì hãy thường về nhìn xem... ” “Đồ nhi cung tiễn sư phụ.” Lạc Vân Yên xoay người hành lễ. Tần Thú đứng thẳng người lên, nhìn ánh trăng, lập tức thân hình chậm rãi biến mất tại chỗ.