Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 116: Thiên Tru đài, Phong Ma đinh! Sư tôn đến. . . . .

Chương 116: Thiên Tru đài, Phong Ma đinh! Sư tôn đến... Mười năm sau. Tần Thú dâng cho Ôn Tình một nén nhang... (khụ khụ, chỉ đùa thôi, dưới đây bắt đầu). Linh Châu, Thương Bắc tuyết vực. Thương Tuyết thánh tông. Nơi này quanh năm tuyết lớn ngập trời, gió lạnh thấu xương. Trên Thiên Tru đài, chín cây trụ bạch kim long văn đứng sừng sững, cột cao đến trăm trượng, thẳng lên biển mây, trên mỗi cây cột đều có một sợi xích sắt Huyền Kim lớn bằng cánh tay, một đầu xích sắt khác thì cột vào thân một nữ tử. Khuôn mặt nữ tử lãnh diễm, khóe môi vương máu, thân thể nàng bị treo lơ lửng giữa không trung, hứng chịu gió tuyết tàn phá. Trên người nàng còn bị đóng mười hai cây Phong Ma đinh, mỗi cây Phong Ma đinh đều to bằng ngón cái người trưởng thành, cứ thế thẳng tắp xuyên qua thân thể nàng. Phong bế tu vi, hủy đạo cơ. "Yêu nữ, rốt cuộc ngươi giấu hồn phách tôn nhi ta ở đâu?" Mau nói, bản tọa có thể cho ngươi một cái kiểu chết thống khoái." Trên Thẩm phán đài, một lão giả tóc trắng tướng mạo uy nghiêm, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm lên Thiên Tru đài, nhìn ma nữ chịu mười hai Phong Ma đinh nhưng vẫn không hé răng. Phải biết, Phong Ma đinh mang đến nỗi đau vắt xương xé hồn, người thường tuyệt đối không thể chịu đựng được. Trong tình huống bình thường, tu sĩ Kim Đan cảnh, chịu bảy cây Phong Ma đinh liền sẽ hồn bay phách tán, thân tử đạo tiêu. Mà ma nữ này lại bằng ý chí siêu phàm gắng gượng đến bây giờ. "Ha ha, ta giết." Ôn Tình suy yếu ngẩng đầu, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng. "Lẽ nào lại như vậy!" Thương Tiếu Ưng tức giận, giữa tay lại bắn ra một đạo Phong Ma đinh, đánh vào người Ôn Tình. "Ách a..." Ôn Tình gào thét thê lương, tóc tai bù xù. Máu tươi đầm đìa từ người nàng chảy xuống, nhuộm đỏ chiếc áo bào màu đỏ tía, cũng nhuộm đỏ Thiên Tru đài dưới chân nàng. Nhưng dù vậy, khuôn mặt thiếu nữ vẫn lạnh lùng như cũ, tựa như nỗi đau này không đủ để nàng nhíu mày dù chỉ một chút. "Đường đường tông chủ Thương Tuyết thánh tông chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao?" "Ha ha ha..." Ôn Tình suy yếu phát ra từng tiếng chế giễu. "Thương tông chủ, đừng nhiều lời với yêu nữ này, giết luôn đi." "Không sai, chém thân nó, câu hồn nó, lấy món linh bảo bị phong ấn trong linh hồn nó ra." "Ha ha, nếu vậy, yêu nữ nhẹ thì ngây dại, nặng thì hồn diệt." "Hừ, chỉ là ma nữ thôi, vốn dĩ nên giết." "Ha ha ha, bản tông chủ tán thành, chỉ là về món linh bảo thuộc về ai, đến lúc đó chúng ta cần phải hảo hảo thương lượng một chút." ... Trên Thẩm phán đài, mấy chục đạo thân ảnh vĩ ngạn ngồi trên cao, mắt lạnh nhìn xuống thân ảnh thê thảm bị treo bên dưới. Bọn họ, những thế lực này, vì truy sát ma nữ này đã thương vong không ít người. Bất quá cũng may, yêu nữ này cơ duyên sâu dày, tài bảo trên người rất nhiều, miễn cưỡng có thể bù đắp tổn thất cho bọn họ. Chỉ là món bảo vật thần bí trên người nàng khiến những người có mặt đều động tâm, thậm chí mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được, đáng tiếc đến giờ họ vẫn chưa lấy được linh bảo đó. "Hừ, yêu nữ, ngươi giết người như ngóe, làm nhiều việc ác, hôm nay Thương Tuyết thánh tông ta sẽ thay trời hành đạo, trừng phạt ngươi bằng "Thiên Tru chi hình"." "Đến khi đó ngươi nếu không chết, bản tọa sẽ giam hồn phách ngươi trong Thương Tuyết thánh trụ, ngày đêm chịu đựng lôi đình dày vò." Thương Tiếu Ưng lạnh lùng nói, năm ngón tay khẽ nhấc lên hư nắm, chín cây trụ bạch kim long văn trên Thiên Tru đài lập tức bộc phát từng đoàn quang mang chói mắt, chỉ thấy vô số lôi đình chạy quanh, trên không Thiên Tru đài hội tụ, hóa thành từng đạo thiểm điện đánh xuống. "Ách a..." Ôn Tình tóc tai rối bời, toàn thân xương cốt đều run rẩy, thậm chí còn có tiếng vỡ vụn vang lên. Nàng cắn chặt răng, ngũ quan vặn vẹo. "Lấy ra!" Thương Tiếu Ưng quát lạnh, thi triển bí thuật, muốn cưỡng ép lấy món linh bảo trong người Ôn Tình ra. Ông! Trên hư không sáng lên từng vòng hoa văn, chỉ thấy trong linh hồn hư ảnh của Ôn Tình, một tòa bảo tháp thất thải thất sắc đang tản ra hào quang mờ ảo, chậm rãi bị tách ra. Xoát! Trên Thẩm phán đài, mọi người lập tức ngồi thẳng người, đều chăm chú nhìn tòa bảo tháp kia. "Đây chính là món linh bảo thần bí đó sao?" "Hạ phẩm? Hay trung phẩm?" "Ta thấy yêu nữ này sử dụng, bảo tháp này không chỉ có thể phòng ngự, còn có thể tăng cường chiến lực, thật thần bí vô song." Phải biết, linh bảo vô cùng trân quý, chỉ có cường giả Hóa Thần, Động Hư trở lên mới có tư cách sở hữu. Sao có thể không khiến bọn họ thèm muốn. "Đừng hòng..." Ôn Tình kiên quyết, linh hồn bao trùm lấy tòa bảo tháp, cố nén sự ăn mòn của Phong Ma đinh, muốn dùng chút sức lực cuối cùng tự bạo. Lấy sức mạnh của Ôn Tình dù không phá hủy được bảo tháp, nhưng việc linh hồn tự bạo sẽ tạo ra năng lượng cường đại, kéo bảo tháp vào hư vô trong nháy mắt, trục xuất nó đến một nơi khác. "Hừ, đến mức này rồi mà còn có sức tự bạo, vậy bản tọa sẽ đóng cả 18 cây Phong Ma đinh vào người ngươi thử xem." Thương Tiếu Ưng cười lạnh một tiếng, phản ứng ngay lập tức, đưa tay ra, đóng nốt năm cây Phong Ma đinh cuối cùng vào người Ôn Tình. 18 cây Phong Ma đinh, đủ để giết chết đại năng Nguyên Anh cảnh hậu kỳ. Một yêu nữ nhỏ bé, làm sao có thể cản được. "Không thể!" "Không thể!" "Không thể!" Lúc này, trên Thẩm phán đài, người của các thế lực khác thấy vậy, cũng đều nhanh chóng đứng dậy, giữa tay đều thi triển pháp thuật đánh ra, muốn ngăn Ôn Tình tự bạo. Trên Thiên Tru đài, gió tuyết gào thét. Ôn Tình thờ ơ ngẩng đầu, nhìn những pháp thuật đủ màu sắc đang ùn ùn kéo đến đè xuống người nàng, còn cả năm cây Phong Ma đinh tản ra khí tức âm hàn kia... Khóe miệng Ôn Tình nhếch lên một nụ cười. Giờ khắc này, trong đầu nàng tựa như nhớ lại đủ chuyện đã qua. Phụ thân, mẫu thân... Trên Ô Quy sơn, sư tôn, Nhất Cam, đại sư huynh, Đại Mỹ... Sau khi xuống núi, gặp Lạc Thiên Thiên, người bạn thân duy nhất của mình... Cuối cùng, ký ức của Ôn Tình dừng lại ở bóng hình tuyệt đẹp kia, khóe môi hắn luôn mang theo nụ cười hiền hòa, nhìn mình, từng tiếng gọi "Tiểu Tình Nhi, Tiểu Tình Nhi... Tiểu Tình Nhi của vi sư...""Đi.""Sư tôn, đồ nhi đi..." Ôn Tình bất lực cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi cái chết đến. Cả đời này của nàng, hạnh phúc đã có, đau khổ đã trải qua, có ân chưa hẳn kịp báo, nhưng thù nàng đã trả... Nàng... Dứt khoát trần gian này một chuyến. Hô hô. Chẳng biết từ lúc nào, gió tuyết trên Thiên Tru đài càng thêm dữ dội. Từng thân ảnh đang kinh hãi chợt dừng lại, khuôn mặt như hóa đá trong nháy mắt. Nhưng mà—— Hình ảnh yêu nữ bỏ mạng trong tưởng tượng của đám người không hề xuất hiện. Chỉ thấy trên Thiên Tru đài lôi đình lập lòe, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh. Hắn từ trong hư vô bước ra, mang theo đầy trời gió tuyết mà đến, bước chân vừa đặt xuống, thiên địa cộng hưởng. Khoảnh khắc này, Gió tuyết chợt ngừng gào thét... Phong Ma đinh đang lao đến, yên lặng lơ lửng cách Ôn Tình ba tấc... Cùng những thần thông pháp thuật đầy trời... Tất cả đều như bị đóng băng... Tần Thú đầu tiên là ngơ ngác nhìn xung quanh, chợt ánh mắt dừng lại ở thân ảnh đã hấp hối kia, bàn tay giấu trong ống tay áo run lên một cái không tự chủ. "Tiểu Tình Nhi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận