Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 322: Giảng trò cười

Chương 322: Kể chuyện cười
"Vân Yên, sao ngươi không đi chơi cùng Nhất Cam bọn họ?" Ôn Tình ngồi xuống bên cạnh tiểu nha đầu hỏi.
Lạc Vân Yên lắc đầu.
Sau đó Ôn Tình lấy ra một quyển danh sách, lật đến một trang, "Vân Yên, trang này thiếu một góc, là do con xé phải không?"
Lạc Vân Yên khẽ gật đầu.
Nam Cung Chính!
Phu quân của Lạc Tâm Nhi, cha của Lạc Vân Yên, người khởi xướng sự kiện diệt tông Lạc Thủy tông, cũng là người mà Ôn Tình muốn hành hạ đến chết nhất.
"Bởi vì hắn là cha con, cho nên con... Không muốn giết hắn?" Ôn Tình ánh mắt khẽ rung động, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tiểu nha đầu trước mắt.
Tiểu nha đầu ngồi trên bờ sườn núi, đung đưa chân, nàng rất trầm mặc, cũng rất yên tĩnh, hai lần trước gật đầu hay lắc đầu đều rất nhẹ nhàng, nhưng lần này, khi Ôn Tình đưa ra câu hỏi này, tiểu nha đầu có một chút do dự và dừng lại, sau đó chính là kiên quyết lắc đầu.
Nàng kéo tay lớn của Ôn Tình, dùng tay nhỏ viết từng chữ trên đó: "Ta tên Lạc Vân Yên, ta chỉ có mẹ thôi!"
"Hô"
Ôn Tình hít sâu một hơi, lồng ngực như bị cái gì đó đè nén.
Lúc này nàng sao có thể không hiểu tâm tư của tiểu nha đầu này, nó rất giống với Ôn Tình cố chấp và quật cường ngày trước.
Lạc thiên thiên, ta không bảo vệ được sư môn của người, cũng không bảo vệ được sư muội mà người yêu quý nhất, là Ôn Tình có lỗi. Trải qua bao gian nan vất vả, bị thế gian gọi là yêu nữ, yêu hậu mang danh Đế Hậu, giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy đầu óc oanh minh, có vô số mảnh ký ức nhanh chóng xoay chuyển trong đầu, cuối cùng dừng lại trên một gương mặt kiều diễm, đó là một cô nương xinh đẹp nhất, tốt nhất trong mắt nàng, là bạn bè, là chí hữu.
Cuối cùng ở bờ sườn núi, một làn gió mát thổi qua, mắt nàng đỏ hoe, ướt đẫm cả quần áo.
"Tiểu Vân Khói, bất luận con làm gì, Ôn dì đều sẽ ủng hộ con." Ôn Tình lau khóe mắt, nước mắt đọng lại, vươn một bàn tay lớn, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Vân Yên.
Sau đó hai người cùng nhau ngồi trên bờ sườn núi, nhìn biển mây cuồn cuộn, nhìn thế gian biến ảo, nhìn Thương Hải Thành Điền, cảnh còn người mất. Còn may, ngọn núi này vẫn còn đó, sư tôn của ta sẽ luôn ở bên.
Nàng, Ôn Tình, sẽ vĩnh viễn không trở thành Ôn Tình trước 13 tuổi, cũng không thể trở thành Lạc Vân Yên của hôm nay.
...
Đêm xuống, ánh trăng rất dịu dàng.
Xuyên qua cửa sổ mạn tàu, ánh trăng chiếu xuống người Ôn Tình.
"Sư tỷ, ta kể cho người nghe chuyện cười nha."
"Ta nói cho người biết, gần đây ta vụng trộm học được rất nhiều trò cười từ sư phụ đó!"
"Sư phụ nói, vui vẻ mới là chủ đề vĩnh hằng bất biến của cuộc đời, mà kể chuyện cười có thể khiến một người vui vẻ, ta muốn sư tỷ vui vẻ."
"Sư tỷ, ta nói nhỏ cho người biết, lúc sư phụ kể, ta đều giả bộ nghe hiểu rồi gật gật đầu, thật ra ta không hiểu sư phụ nói gì cả, nhưng sư phụ cứ thấy ta gật đầu lại tưởng ta hiểu, còn khen ta thông minh nữa đó, ha ha ha..."
Nhất Cam cuộn tròn trong chăn, hai tay nhỏ bám lấy cằm, mở to đôi mắt nhỏ tròn xoe không chớp mắt nhìn Ôn Tình.
Từ tối, sau khi ăn tối xong, Nhất Cam lạ thường không có đi chơi đùa cùng Tiểu Bàn, mà trực tiếp chui vào trong chăn, nói bụng nàng ấm, nàng muốn giúp sư tỷ ủ ấm chăn.
Nhưng mà nàng quên mất, bây giờ đang là mùa xuân.
"Được rồi." Ôn Tình đưa tay vuốt đầu Nhất Cam, khẽ cười một tiếng.
Nàng nằm nghiêng trên giường, ánh trăng dịu dàng chiếu lên người nàng, lên cổ, lên tóc, lên gương mặt, lạnh lùng mà cao quý, hiện lên hình tượng một mỹ nhân.
"Ừm, vậy ta kể nha." Nhất Cam nhún nhảy hai chân trong chăn, gật gù đắc ý kể: "Ngày xưa có một con kiến nhỏ kết hôn với một con voi, nhưng không lâu sau, voi liền chết, thế là kiến nhỏ vừa đào đất chôn voi, vừa khóc nức nở: "Oa, chồng voi ơi, sao anh chết sớm vậy, đời này em không làm gì khác, chỉ chôn anh thôi, huhu..." ha ha ha, sư tỷ, buồn cười không?" Nhất Cam xoay xoay tay, khoa chân múa tay nói: "Sư tỷ, voi thì to như vầy nè, còn kiến nhỏ thì nhỏ xíu xiu à, nó đào hố chôn voi thì phải đào bao lâu vậy, người nói xem, nó có phải rất đáng thương, thật buồn cười đúng không, ha ha ha..."
Ôn Tình: "...Ha ha ha, buồn cười quá, buồn cười quá!"
"Ha ha ha, sư tỷ người cũng thấy buồn cười phải không, ta còn nhiều chuyện cười lắm đó, ta kể tiếp cho người nghe nha." Nhất Cam vui vẻ lắc đầu nhỏ nói: "Sư phụ nói, ngày xửa ngày xưa, có một thợ săn uy vũ cường tráng lên núi đi săn, hắn bắn chết một con Cáo, sau đó thợ săn chết, sư tỷ biết tại sao không?" Nhất Cam ngây thơ ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi.
"Không biết?" Ôn Tình lắc đầu, lần này không phải phối hợp, mà thật sự là không biết.
"Vì Cáo nói: ha ha ha, ta là cáo phản xạ, ha ha ha..."
"... " Ôn Tình, "Nhất Cam, con có biết phản xạ hồ là gì không?"
"Không biết."
"Vậy sao con biết chuyện cười này buồn cười?"
"Vì sư phụ kể chuyện đó cười mà! Nên con thấy nó cũng buồn cười, ha ha ha..."
Ôn Tình: ? ? ? ?
"Ha ha ha, buồn cười." "Bốp bốp bốp"
"Hừ hừ (▰˘◡˘▰) ta còn nhiều nhiều lắm đó, sư tỷ muốn nghe không, ta kể cho người nghe nha, bình thường Tiểu Bàn đòi ta kể, ta không thèm kể đó, bởi vì..." Nhất Cam vụng trộm ghé vào tai Ôn Tình, nói nhỏ: "Vì Tiểu Bàn ngốc quá, ta kể chuyện cười nó nghe không hiểu, hi hi ha ha, sư tỷ đừng nói cho nó biết là ta nói vậy nha, Tiểu Bàn sẽ giận đó."
"Biết rồi, sư tỷ sẽ giữ bí mật cho con." Ôn Tình cũng ghé sát tai Nhất Cam cười nói: "Nhất Cam, hay là hôm nay chúng ta ngủ trước đi, mai kể tiếp được không?"
"Hả? Sư tỷ không muốn nghe nữa sao?"
"Không phải, là sư tỷ thấy chuyện cười của con buồn cười quá, sư tỷ sợ khuya quá sẽ không ngủ được mất."
"Hoắc hoắc hoắc, vậy sư tỷ, ta kể thêm một chuyện nữa được không?" Nhất Cam giơ một ngón tay nhỏ lên, mắt nhỏ có chút chờ đợi hào quang.
"Được." Ôn Tình đồng ý.
Tiểu sư muội, vốn là để dùng để trêu mà.
"Sư tỷ nghe kỹ nha, câu này khó lắm đó."
"Hoắc, hay ghê, Nhất Cam còn biết cả câu hỏi khó à?"
"Hừ hừ, đương nhiên là có chứ ( ̄︶ ̄) " Nhất Cam ngẩng cái đầu nhỏ, "Sư phụ nói, ngày xửa ngày xưa, có một ông lão nông dân, trong một cái lồng nuôi một con heo và một con vẹt, nhưng mà sáng hôm sau ngủ dậy, ông lão bỗng phát hiện con vẹt không còn, sư tỷ biết vẹt đi đâu không?"
"Lồng bị hư, vẹt bay đi rồi?" Ôn Tình dò hỏi đáp.
"Lồng không có hư." Nhất Cam nháy mắt nhỏ, đắc ý nhìn sư tỷ của mình.
"Vậy bị heo ăn rồi?"
"Không có không có."
"Ặc...Vậy sư tỷ không biết."
"Ha ha ha... Sư phụ nói, con heo cũng không biết đó (^o^)"
Ôn Tình: ...
"Nhất Cam, ngươi dám nói sư tỷ là heo hả, hừ, xem sư tỷ có nhột ngươi không."
"Ha ha ha, sư tỷ đừng có gãi, con sợ nhột lắm." Nhất Cam nâng bụng nhỏ lên lăn lộn tránh né trên giường.
Tay lớn của Ôn Tình không ngừng cù lét vào nách nàng.
"Ta cứ gãi đó, gãi gãi gãi gãi... xem lần sau con có dám nói sư tỷ không, hừ."
"Con không dám nữa, không dám nữa mà, sư tỷ ơi, con không dám nữa mà..."
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng cũng rất đẹp.
Tiểu Bàn khẽ đẩy cửa sổ, nhón mông nhỏ bò vào, mừng rỡ muốn leo lên giường.
"Nhất Cam, Nhất Cam, đêm nay ta muốn ngủ chung với ngươi được không?" Tiểu Bàn hỏi dò: "Ngươi kể chuyện cười hay cho ta nghe với, để lần sau xuống núi ta còn có cái để khoe với Tiểu Cáp, gấu nhỏ."
"Ta không cần, đêm nay ta muốn ngủ cùng với sư tỷ, Tiểu Bàn mau về đi." Nhất Cam lăn tới bên giường, duỗi tay nhỏ đẩy bụng Tiểu Bàn. Sư tỷ là của một mình ta mà...
Tiểu Bàn bị đẩy không vững, loạng choạng, ngã ngồi xuống đất.
"Hừ, Nhất Cam, giường của ngươi to như vậy, sao không cho ta ngủ chung, ta... ta giận." Tiểu Bàn lông mày nhỏ thưa thớt nhíu lại, hai tay ôm ngực, chu môi nhỏ, nhăn mũi lại, vẻ mặt không vui.
"Được rồi, Nhất Cam, cho Tiểu Bàn lên ngủ chung đi, cùng ngủ thì mới ấm chứ." Ôn Tình xuống giường, ôm Tiểu Bàn đứng lên, còn nhéo má nàng cười nói: "Tiểu Bàn ngươi lại nặng hơn rồi đó."
"Ôn tỷ tỷ, có phải con ngày càng đáng yêu không?" Tiểu Bàn ngẩng mặt, vẻ mặt đắc ý. Nàng đáng yêu là công nhận ở trên núi này, ngoài việc Nhất Cam thịt nhiều hơn mình chút, lượng cơm ăn cũng nhiều hơn mình chút, sức lực lớn hơn mình chút ra, thì còn lại...dù sao cũng không đáng yêu bằng ta, Cẩm Lý đại vương.
"Đúng vậy, Tiểu Bàn con càng ngày càng đáng yêu đó." Ôn Tình ôm Tiểu Bàn vào trong chăn, Tiểu Bàn thò đầu ra, cùng Nhất Cam nằm thành một hàng, tay nhỏ ôm cằm nhìn Ôn Tình.
"Vậy Ôn tỷ tỷ, người thấy Nhất Cam là người đáng yêu nhất trên núi này, hay ta là người đáng yêu nhất trên núi này?" Tiểu Bàn mắt to ngập tràn chờ mong.
"Hừ, chắc chắn là ta." Nhất Cam tràn đầy tự tin chen Tiểu Bàn, cảm thấy nàng ta đang khiêu khích mình.
"Ha ha, đều có thể đáng yêu mà." Ôn Tình một tay xoa lên hai cái đầu nhỏ.
"Không chịu không chịu, trên núi Ô Quy chỉ có thể có một người đáng yêu nhất thôi." Tiểu Bàn không vừa lòng lắc đầu. Nhất Cam cũng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, đăm chiêu, có chút ủy khuất thầm thì: "Sư tỷ, trước kia rõ ràng người nói con mới là Tiểu Tể Tể đáng yêu nhất trên núi mà?"
"Vậy Nhất Cam, con và Tiểu Bàn là bạn tốt sao?" Ôn Tình nhìn Nhất Cam hỏi.
"Đúng vậy." Nhất Cam chớp mắt nhỏ mờ mịt gật đầu.
"Vậy Tiểu Bàn, con và Nhất Cam là bạn tốt sao?" Ôn Tình lại nhìn Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn cũng không nghĩ ngợi gật đầu, "Đúng, ta, Nhất Cam và Hắc Thố đều là bạn tốt mà."
"Đúng rồi." Giọng Ôn Tình dịu dàng nói: "Bạn tốt với nhau, sao cứ phải phân chia thứ nhất, các con nghĩ thử xem, hai người nếu như phân chia thứ nhất thì người còn lại sẽ buồn chứ. Các con có muốn bạn tốt của mình buồn không?"
"Không muốn."
"Không muốn." Hai người đồng loạt gật đầu. Nhất Cam càng chớp mắt nhỏ nói: "Sư phụ nói, đến bốn tuổi thì nhường lê, con đã lớn như vậy, lại còn cao hơn Tiểu Bàn một chút nữa, vậy con sẽ nhường danh hiệu "Tiểu Tể Tể đáng yêu nhất" cho Tiểu Bàn đi, dù sao con vẫn có danh hiệu "Tiểu Tể Tể hài hước nhất" rồi mà."
"Con không muốn không muốn, con cũng có thể tặng lại cho con mà." Tiểu Bàn cũng lắc đầu nhỏ nói.
"Được, hai con có thể song song trở thành Tiểu Tể Tể đáng yêu nhất trên núi này nha." Ôn Tình xoa đầu hai đứa nói: "Như vậy đó, các con đều là Tiểu Tể Tể đáng yêu nhất, đều không phải buồn nữa."
"Đúng đó." Nhất Cam mắt nhỏ lập tức sáng lên, ha ha cười lớn: "Sư tỷ con vẫn thông minh nhất."
"Ừm, Ôn tỷ tỷ thông minh." Tiểu Bàn cũng phụ họa gật đầu.
Sau đó Tiểu Bàn và Nhất Cam nhìn nhau một cái, trong khoảnh khắc đó, cả hai cảm thấy đối phương đều đáng yêu hơn rất nhiều.
"Ôn tỷ tỷ, con cũng đến ngủ chung với người đây." Lúc này, bên ngoài cửa sổ có một quả bóng bay bảy màu bay vào, bên trong quả bóng có một con cá chép nhỏ có đường cong uyển chuyển, nàng bay vào phòng, hóa thành một tiểu nha đầu xinh đẹp.
Trước đó, Đại Mỹ đang ngủ, bỗng phát hiện muội muội không thấy, thế là liền tìm tới.
"Tỷ tỷ, mau tới đây, Ôn tỷ tỷ nói ta là Tiểu Tể Tể đáng yêu nhất trên núi rồi nè." Tiểu Bàn hô hoán.
Nhất Cam cũng không chịu yếu thế: "Ta cũng vậy, sư tỷ nói ta cũng là Tiểu Tể Tể đáng yêu nhất."
"Ừm, chúng ta đều là mà." Tiểu Bàn và Nhất Cam vui vẻ cười.
Mấy đứa nhỏ nằm trong chăn, trò chuyện rất lâu rất lâu, trong lúc đó Nhất Cam lại khoe mẽ kể thêm mấy chuyện cười, mấy người cười đến không yên giấc, cho đến khi ánh trăng đã lên cao thì mấy tiểu tử mới dần dần thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận