Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi
Chương 207: Động Hư ba tầng! Nhất Cam Hóa Thần!
Chương 207: Động Hư tầng ba! Nhất Cam Hóa Thần!
Hai mươi năm sau.
Tần Thú tiến vào Động Hư tầng ba, nắm giữ sáu hệ pháp tắc.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi đình.
Trong sân, Tần Thú toàn thân pháp tắc xen lẫn, phác họa ra một tòa đại trận màu vàng.
Chính là Ngũ Hành Phòng Ngự trận sau khi được Tần Thú cải tiến.
Lấy huyệt khiếu quanh người làm trận nhãn, lấy Ngũ Hành pháp tắc làm trụ cột, lấy Hỗn Độn Kim Đan làm nguồn gốc năng lượng trận pháp, tạo dựng ở khoảng ba thước quanh thân, Ngũ Hành chi lực lưu chuyển, sinh sôi không ngừng.
Không thể không nói, Tần Thú có ý tưởng rất lớn mật, quan trọng hơn là, hắn còn thành công.
Trong truyền thuyết cổ xưa, có người khắc xuống 3 vạn 6000 tòa sát trận bên trong khí quan cơ thể, một mình dùng sức, vây giết vô số Chân Tiên, Tần Thú mặc dù không trực tiếp khắc trận pháp vào cơ thể, nhưng cũng có dị khúc đồng công chi diệu.
Nguyên nhân quan trọng nhất Tần Thú thành công lần này là, hắn có một điều kiện mà người khác không có, đó là một mình lĩnh ngộ nhiều loại pháp tắc, trong đó còn có Ngũ Hành pháp tắc cùng nhịp thở với việc tạo dựng Ngũ Hành Phòng Ngự trận.
Ngoài ra còn có một Hỗn Độn Kim Đan có thể liên tục cung cấp linh lực.
"Không ngờ thật thành!" Trong mắt Tần Thú có một tia mừng rỡ cùng vui sướng.
Hắn cảm giác được, lực phòng ngự hiện tại của mình tối thiểu tăng lên hơn mười lần, chỉ riêng việc mình đứng ở đó, cũng như là một con rùa mai không thể đánh nổi.
"Ta mẹ nó thật sự là một thiên tài a." Tần Thú tự lẩm bẩm một câu, sau đó nằm trên ghế trúc dưới cây hoa đào nhẹ nhàng lay động.
Lại nói, rất lâu rồi không có thấy chữ thủy
Thế là, Tần Thú yên lặng mở bảng thuộc tính, xem xét tin tức của mình.
«tính danh»: Tần Thú
«chủng tộc»: Nhân tộc
«tuổi thọ»: 179/ 8000
«tu vi»: Động Hư tầng ba
«công pháp»: Hỗn độn tiên kinh (6/100)
«pháp thuật»: Cửu kiếp độ tiên khúc (một trong thập đại sát phạt tiên khúc) trảm thiên Bạt kiếm thuật (kiếm thuật cửu giai, đại viên mãn) Hóa thiên thần chưởng (pháp thuật cửu giai, đại viên mãn) Đại Nhật Kim Thân (cửu giai, đại viên mãn) Tuyệt thiên cửu kiếm (pháp thuật bát giai, đại viên mãn) Thái Hư Huyễn Linh kiếm quyết (lục giai, đại viên mãn) Kinh Long Bộ (lục giai, đại viên mãn) Linh Ảnh phân thân thuật (lục giai, đại viên mãn) . . . .
«thần thông bí thuật»: pháp thiên Tượng Địa (thần thông cao cấp) Cửu U Phiên thiên Ấn (thần thông cao cấp) Cửu Linh bí thuật (đại viên mãn)
«kiếm ý»: Hoàng Tuyền kiếm ý (kiếm ý hóa hình trung kỳ) vũ hóa kiếm ý (kiếm ý hóa hình trung kỳ) Nhật Nguyệt kiếm ý (kiếm ý hóa hình trung kỳ)
«pháp khí»: Tru Tiên cổ kiếm (tuyệt thế tiên khí) hãm Tiên kiếm (tuyệt thế tiên khí) Lục Tiên kiếm (tuyệt thế tiên khí) Tiên thiên đạo giày (cực phẩm linh bảo) đánh hồn roi (cực phẩm linh bảo) Đại Thánh Di Âm cầm (cực phẩm linh bảo) Long Hổ Ngọc Như Ý (cực phẩm linh bảo) Tiên Quân lưu ly quan (trung phẩm phòng ngự linh bảo). . . .
«bảo vật»: Bàn Đào Thụ mầm non (chưa trưởng thành) ngộ đạo tiên liên (đã nở hoa) Tiên thiên Hồ Lô Đằng, 16 ức+ linh thạch cực phẩm. . . . .
«linh căn»: Hỗn độn linh căn (có thể tu luyện tất cả thuộc tính linh khí thế gian)
«thể chất»: Đạo cốt thần thai
«Tiên Đế mệnh cách»: Nắm giữ Tiên Đế quang hoàn, khí vận bao phủ, vô hạn gia tăng cảm ngộ điểm, thiên tư tuyệt thế, ngộ tính max cấp, ban thưởng công pháp chí cao "Hỗn độn tiên kinh"
«xem cột hảo hữu»...
"Thọ mệnh 8000 năm vẫn còn à?"
"Ba loại kiếm ý đều đột phá đến kiếm ý hóa hình trung kỳ."
"Thần thông phép thuật cũng muốn tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn."
"Chỉ là pháp bảo phòng ngự này vẫn còn thiếu một chút, ra ngoài không an toàn a."
"Ai. . . ."
Tần Thú thở dài thật sâu, nếu có mấy trăm kiện cực phẩm linh bảo phòng ngự thì tốt rồi.
"Sư phó, sư phó, tiểu thiểm điện lại đuổi theo nữa rồi."
Trong lúc Tần Thú đang trầm tư, dưới chân núi, một tiểu phì nữu "hổn hển" chạy tới, thỉnh thoảng quay đầu nhìn theo tiểu thiểm điện đang đuổi theo nàng.
"Ổ thảo" Tần Thú nghe Nhất Cam nói, bản năng kinh ngạc ngồi dậy.
Oanh két!
Trên bầu trời, từng đạo tiểu thiểm điện màu đen đuổi theo cái mông của Nhất Cam, dọa nàng mắt nhỏ tràn đầy bối rối chạy về hướng sư phụ.
=͟͟͞͞=͟͟͞͞(●⁰ꈊ⁰● ||| )
"Ngọa tào! Nhất Cam ngươi đừng qua đây a, mau chạy xuống núi, chỉ cần ngươi chạy đủ nhanh, tiểu thiểm điện sẽ đuổi không kịp ngươi." Tần Thú la lớn.
Đồng thời trong lòng rất kinh ngạc, cái tiểu thiểm điện màu đen kia rốt cuộc là thứ quỷ gì, rõ ràng nhìn uy năng cũng bình thường, nhưng cẩn thận cảm giác dưới, năng lượng bên trong giống như là một cái lỗ đen, to lớn đến muốn nổ tung.
Quan trọng hơn là, nó chỉ đuổi theo Nhất Cam, như thể nhất định phải đánh trúng nàng mới thôi.
"Chẳng lẽ thiểm điện này cũng có giờ làm, nhất định phải tượng trưng đánh vài lần xong rồi về nộp?" Tần Thú vừa buồn cười lại có chút không hiểu trong lòng.
"A! A, a a."
"Sư phó, ta hiểu rồi!" Nhất Cam vội vàng phanh lại bước chân, thay đổi phương hướng, ê a nha đi xuống núi chạy đi.
Hôm đó, bên trong Đại Hoang, một đạo thiểm điện không ngừng đuổi theo một tiểu mập mạp, dọa tiểu mập mạp một đường xuyên núi vượt đèo, lặn xuống nước đào hang, nhưng vẫn không thoát được đạo thiểm điện kia.
Nhất Cam bị đánh oa oa kêu to, đến chạng vạng tối, lại chạy về đến trên núi, khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng thương hướng Tần Thú kể lể.
Kết quả bị Tần Thú lừa một câu, "Nhất Cam, nếu ngươi có thể vứt bỏ được đạo tiểu thiểm điện này, ngươi chính là đứa đẹp trai nhất trên Ô Quy sơn" hào hứng hăng hái lao xuống núi đi, tiếp tục chạy trốn cùng tiểu thiểm điện.
"Tỷ tỷ, Nhất Cam lại bị tiểu thiểm điện đánh rồi."
"Ừ, ta thấy rồi."
"Tỷ tỷ, Nhất Cam lần trước bị tiểu thiểm điện đánh, liền phá cảnh, lần này nàng lại muốn phá cảnh sao?"
"Chắc là vậy."
"Tỷ tỷ, Nhất Cam lười như vậy, sao tu luyện còn nhanh hơn ta vậy?"
"Muội muội, ngươi cũng rất lười."
Nói đến đây, Đại Mỹ cũng có chút buồn lòng, rõ ràng mình cố gắng tu luyện gấp bội so với muội muội, nhưng tu vi vẫn không cao bằng muội muội.
Muội muội đã Kim Đan tầng chín đại viên mãn, còn mình thì mới vừa đột phá Kim Đan tầng tám.
"Tỷ tỷ, ta không lười." Tiểu Bàn nhíu mày phản bác.
"Ừ, muội muội ngươi không lười." Đại Mỹ xoa đầu Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn lúc này vui vẻ cười, mắt to cong thành hình trăng non.
"Vậy tỷ tỷ, Nhất Cam bị tiểu thiểm điện đuổi thật đáng thương, chúng ta có muốn giúp đỡ nàng không nha? Ta có thể làm cho tiểu thiểm điện biến mất."
"Muội muội, tu vi Nhất Cam so với chúng ta cao hơn, lôi kiếp của nàng chắc chúng ta không nên can thiệp."
"Hừ, tỷ tỷ, ta thế nhưng là Cẩm Lý đại vương, làm sao lại không biến được một đạo tiểu thiểm điện." Tiểu Bàn chu môi, giơ ra bảo châu của mình.
"Úm ma ni bá mễ hồng, thỉnh cầu tiên tổ vĩ đại, mau làm cho tiểu thiểm điện của Nhất Cam biến mất đi. . . ."
Ầm ầm!
Lập tức, cả bầu trời đều bị thiểm điện màu đen bao phủ, từng đạo tia chớp màu đen lớn ngàn trượng, giống như từng con cự long màu đen hung tợn lao xuống.
Ong ong ong!
Tứ linh thánh trận trên Ô Quy sơn lập tức chấn động kịch liệt, tỏa ra ánh sáng chưa từng có trước đây.
"Ngọa tào!"
"Tiểu Bàn, mẹ nó ngươi đang làm cái gì đấy!"
Tần Thú kịp phản ứng thì suýt chút nữa đã sợ tè ra quần.
Lôi kiếp này mạnh mẽ, dường như đã vượt quá dự đoán của hắn.
Quái lạ, thật sự quá quái lạ.
Tu sĩ khi độ kiếp, nếu gặp phải ngoại lực can thiệp, lực lượng lôi kiếp sẽ tăng lên, nhưng không đến mức khoa trương như vậy chứ?
Suýt chút nữa đã đánh sập cả tứ linh thánh trận rồi!
"Ta. . . . Ta chỉ muốn giúp Nhất Cam làm cho tiểu thiểm điện biến mất." Tiểu Bàn yếu ớt, tay nhỏ nắm tay nhỏ, trốn sau lưng Đại Mỹ, chu mỏ nhỏ, mắt to có nước mắt lấp lánh, vừa rồi nàng cũng bị động tĩnh lớn đó dọa cho mình sợ đến khóc rồi.
"Muội muội đừng khóc, không trách ngươi, là tỷ tỷ không nhắc nhở con tốt." Đại Mỹ ôm đầu Tiểu Bàn an ủi.
Tần Thú vốn định treo Tiểu Bàn lên đánh một trận, nhưng thấy bộ dạng đáng thương này của nàng, rõ ràng cũng bị dọa sợ, thêm việc nàng cũng muốn giúp đỡ Nhất Cam, dứt khoát bỏ qua cho nàng một lần.
Bất quá lúc này Tần Thú tịch thu bảo châu của nàng, tạm thời thay nàng giữ một lát.
Tiểu Bàn ủy khuất, nhưng cái tên nhóc bị Tần Thú dạy dỗ nhiều lần cũng biết sợ, sợ Tần Thú lại dán mình dưới cây không cho ăn cơm.
"Tỷ tỷ, tỷ có thể cho ta mượn bảo châu của tỷ chơi một lát không nha?" Tiểu Bàn ôm eo Đại Mỹ làm nũng nói.
"Đại Mỹ, không được phép cho con bé mượn bảo châu của ngươi." Tần Thú ở một bên quát lớn.
"Biết rồi, chủ nhân." Đại Mỹ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ôm Tiểu Bàn nhẹ giọng an ủi: "Muội muội, bảo châu đã cùng linh hồn ta tương ứng, ngươi không dùng được. Nếu muội muốn gì, cứ nói với tỷ, tỷ biến cho muội."
"Được ạ." Tiểu Bàn chu môi, "Vậy tỷ ôm muội xoay một vòng đi, muội còn muốn nhảy dây nữa, tỷ ở phía sau đẩy muội có được không?"
"Được thôi."
. . .
Lúc chạng vạng tối.
Đám người trên Ô Quy sơn đang ngồi trước núi ăn cơm.
Tiểu Bàn và Hắc Thố rất vui vẻ, hôm nay thiếu Nhất Cam thùng cơm, cả bàn thức ăn cơ hồ bị hai cái thùng cơm này nhận hết.
"Sư phó, sư phó, ta đói bụng, ta vẫn chưa được ăn cơm, ta cần bổ sung thể lực, lại không bổ sung, ta sẽ không chạy nổi nữa đâu." Lúc này, dưới chân núi ở rất xa, truyền đến một tiếng gào to đầy khí thế.
! ! ! ! !
Tần Thú thật sự bó tay rồi, tên này đang Độ Kiếp, mà vẫn nghĩ đến chuyện ăn cơm, chuyện này trong giới Tu Tiên cũng có thể coi là một sự việc độc nhất.
Việc này khiến những người tâm kinh đảm hàn, liều mạng Độ Kiếp thấy nghĩ sao đây?
"Đến đây." Tần Thú vẫy tay, cái chén tụ linh đang đeo ở hông Nhất Cam bay trở về, đầy một bát cơm lớn, còn có mấy bát thịt kho móng giò.
"Cho con cơm đây." Sau đó Tần Thú nhẹ nhàng đưa tay ra, chén cơm liền xuất hiện trước ngực Nhất Cam.
ˋ( ° ▽ ° )
"Há, cảm ơn sư phó!"
"A đỏ a đỏ a đỏ. . . ."
Nhất Cam một bên ôm bát lớn điên cuồng nuốt cơm, một bên nhanh chóng chạy.
Sau bữa tối, đám người xách bàn nhỏ ngồi trên đỉnh núi, vừa thưởng thức ánh chiều tà chân trời, vừa nhìn thân ảnh đang chạy vội trong những ngọn núi trùng điệp, càng chạy càng vui vẻ kia.
"Tiểu thiểm điện, đuổi theo ta này!"
"Đuổi kịp ta rồi, ta cho ngươi ăn cơm nha, a nga nga. . . ."
"A." Nhìn cảnh tượng này, Tần Thú có chút buồn cười lắc đầu.
"Tiểu đạo hữu Nhất Cam, thật đúng là thần nhân mà!" Quy tiên nhân ở một bên, dường như phát ra cảm thán mà cả đời này chưa từng có.
Còn nhớ khi ông độ hóa thần kiếp, đã chuẩn bị trọn vẹn hơn hai trăm năm, xây dựng vài chục tòa đại trận, nghĩ hết phương pháp tìm được rất nhiều pháp bảo và phù lục phòng ngự.
Cứ như vậy, ông mai rùa của ông còn suýt bị làm nát.
Còn tiểu phì nữu trước mắt này. . . . . Quy tiên nhân nghiêm trọng nghi ngờ nàng không phải người, là súc sinh mà!
A, mình hình như cũng thuộc loại súc sinh.
"Quả thật rất cổ quái." Tần Thú cũng phụ họa lầm bầm một câu.
Bất quá dù sao không phải chuyện xấu.
Xoát!
Có lẽ cảm thấy ánh chiều tà đêm nay không đủ rực rỡ, Tần Thú tiện tay rót ra một chén rượu, Vân Hà vạn dặm bên ngoài Ô Quy sơn, trong nháy mắt đỏ tươi giống như bị lửa thiêu, đẹp đến thê diễm lòng người.
. . .
Sau ba ngày.
Một tiểu phì nữu toàn thân cháy đen đứng trên đỉnh núi, tóc đều dựng đứng hết cả lên vì bị thiểm điện đánh.
Nhưng mắt nhỏ đậu xanh lại vô cùng sáng ngời.
Câu nói đầu tiên khi lên tới đỉnh núi chính là khoe công nói: "Sư phó, ta đã trốn thoát khỏi tiểu thiểm điện rồi, hiện tại ta là người đẹp trai nhất trên Ô Quy sơn rồi phải không?"
"Phải, con là đứa đẹp trai nhất, lợi hại nhất trên Ô Quy sơn!" Tần Thú giơ ngón tay cái lên tán dương.
Sau đó đầu ngón tay nhẹ giơ lên, một dòng nước từ trong linh trì bay ra, bao quanh toàn thân Nhất Cam, rất nhanh nàng lại khôi phục thành tiểu mập mạp sạch sẽ.
"Vậy sư phó, con nhanh đi chuẩn bị một chút, tối nay con muốn mở tiệc." Nhất Cam chạy xuống núi, bắt đầu hô bằng gọi hữu.
Tần Thú: . . .
"Ta còn chưa nói là muốn mở tiệc đâu?"
"Không nói thì không nói, bọn ta trên Ô Quy sơn cũng lâu lắm rồi không có mở tiệc."
"Ừ. . . . Lần trước là khi nào nhỉ, giống như là tháng trước, lúc Hắc Thố đột phá Kim Đan tầng năm."
«đồ đệ của ngươi Nhất Cam Độ Kiếp thành công, ban thưởng "Thẻ khí vận màu đồng" một tấm». . . .
Đêm đến.
Trên Ô Quy sơn giăng đèn kết hoa, ánh lửa Huy Minh.
Nhất Cam cùng Hắc Thố, Tiểu Bàn đứng trên đỉnh núi đón khách.
Chỉ một lát sau, bốn đại gấu xám của Vu Vân sơn mạch liền dẫn đầu đến.
Mỗi lần trên núi mở tiệc, bọn hắn đều sẽ là người đầu tiên tới, nhanh hơn cả 13 yêu ở Tương Vừng Sơn.
"Vu Vân sơn mạch, ta Hùng Đại."
"Ta Hùng Nhị."
"Ta Hùng Tam."
"Ta Hùng Dạng."
"Đến báo danh! Nhiệt liệt chúc mừng Nhất Cam tỷ đột phá Hóa Thần cảnh!" Bốn đại gấu xám, hóa thân thành 4 đại hán chất phác thô kệch, lập tức đứng nghiêm tại chỗ, hướng Nhất Cam cúi chào.
Sau đó dẫn đầu Hùng Đại cao giọng nói: "Một tràng pháo tay!"
"Ba!"
"Hai tràng pháo tay!"
"Ba! Ba!"
"Ba tràng pháo tay!"
"Ba! Ba! Ba!"
Bốn đại gấu xám vỗ tay nhịp nhàng, tiếng vang chấn thiên động địa, so với tiếng chiêng trống trong tay Tiểu Bàn còn vang dội hơn.
Sau đó, bốn người đứng thành một hàng, cung kính dâng lên lễ vật.
"Cảm tạ Nhất Cam tỷ mở tiệc chiêu đãi bọn ta, cố ý dâng lên 4 bình mật ong."
"Lễ mọn, không thành kính ý, mong Nhất Cam tỷ vui vẻ nhận!" Bốn đại gấu xám văn vẻ nói.
"A nga nga. . ."
"Cảm ơn các ngươi, các ngươi mau mời ngồi!" Nhất Cam kêu Hắc Thố đi tiếp đón bọn hắn, sau đó tiếp tục đứng trên đỉnh núi nghênh đón 13 yêu đến.
"Nga nga nga, hôm nay ta lại có thể nhận được lễ vật rồi." Nhất Cam đắc ý ôm tiểu mật ong trong ngực đếm, một, hai, hai, ba.
"Hả? Sao lại chỉ có 3 bình?" Mắt nhỏ Nhất Cam trừng lên, "Chắc chắn là Hùng Dạng vừa rồi thừa lúc mình không chú ý, lén lút giấu đi một bình."
"Hừ, xem lần sau ta có bắt nạt hắn không." Nhất Cam lạnh lùng khẽ nói.
Tần Thú ở một bên nhìn thẳng thở dài.
Năng lực đếm của Nhất Cam dường như là bẩm sinh, làm sao cũng không sửa đổi được.
Mấy năm nay, không ít lần vì chuyện này, lừa Đại Bảo tiểu bánh bích quy ăn, có đôi khi, hai người cũng vì chuyện này, giây trước còn là anh em tốt kề vai sát cánh chung nhau liếm một cái bánh quy, giây sau liền nhào lên nhau đánh lộn vật nhau rồi.
Nhiều lần còn suýt làm xốc đỉnh núi.
Tần Thú còn có thể làm gì được nữa, chỉ có thể đem Tiểu Bàn ôm chặt lại trước mặt bọn chúng đánh một trận, cho bọn chúng biết sợ.
Hai mươi năm sau.
Tần Thú tiến vào Động Hư tầng ba, nắm giữ sáu hệ pháp tắc.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi đình.
Trong sân, Tần Thú toàn thân pháp tắc xen lẫn, phác họa ra một tòa đại trận màu vàng.
Chính là Ngũ Hành Phòng Ngự trận sau khi được Tần Thú cải tiến.
Lấy huyệt khiếu quanh người làm trận nhãn, lấy Ngũ Hành pháp tắc làm trụ cột, lấy Hỗn Độn Kim Đan làm nguồn gốc năng lượng trận pháp, tạo dựng ở khoảng ba thước quanh thân, Ngũ Hành chi lực lưu chuyển, sinh sôi không ngừng.
Không thể không nói, Tần Thú có ý tưởng rất lớn mật, quan trọng hơn là, hắn còn thành công.
Trong truyền thuyết cổ xưa, có người khắc xuống 3 vạn 6000 tòa sát trận bên trong khí quan cơ thể, một mình dùng sức, vây giết vô số Chân Tiên, Tần Thú mặc dù không trực tiếp khắc trận pháp vào cơ thể, nhưng cũng có dị khúc đồng công chi diệu.
Nguyên nhân quan trọng nhất Tần Thú thành công lần này là, hắn có một điều kiện mà người khác không có, đó là một mình lĩnh ngộ nhiều loại pháp tắc, trong đó còn có Ngũ Hành pháp tắc cùng nhịp thở với việc tạo dựng Ngũ Hành Phòng Ngự trận.
Ngoài ra còn có một Hỗn Độn Kim Đan có thể liên tục cung cấp linh lực.
"Không ngờ thật thành!" Trong mắt Tần Thú có một tia mừng rỡ cùng vui sướng.
Hắn cảm giác được, lực phòng ngự hiện tại của mình tối thiểu tăng lên hơn mười lần, chỉ riêng việc mình đứng ở đó, cũng như là một con rùa mai không thể đánh nổi.
"Ta mẹ nó thật sự là một thiên tài a." Tần Thú tự lẩm bẩm một câu, sau đó nằm trên ghế trúc dưới cây hoa đào nhẹ nhàng lay động.
Lại nói, rất lâu rồi không có thấy chữ thủy
Thế là, Tần Thú yên lặng mở bảng thuộc tính, xem xét tin tức của mình.
«tính danh»: Tần Thú
«chủng tộc»: Nhân tộc
«tuổi thọ»: 179/ 8000
«tu vi»: Động Hư tầng ba
«công pháp»: Hỗn độn tiên kinh (6/100)
«pháp thuật»: Cửu kiếp độ tiên khúc (một trong thập đại sát phạt tiên khúc) trảm thiên Bạt kiếm thuật (kiếm thuật cửu giai, đại viên mãn) Hóa thiên thần chưởng (pháp thuật cửu giai, đại viên mãn) Đại Nhật Kim Thân (cửu giai, đại viên mãn) Tuyệt thiên cửu kiếm (pháp thuật bát giai, đại viên mãn) Thái Hư Huyễn Linh kiếm quyết (lục giai, đại viên mãn) Kinh Long Bộ (lục giai, đại viên mãn) Linh Ảnh phân thân thuật (lục giai, đại viên mãn) . . . .
«thần thông bí thuật»: pháp thiên Tượng Địa (thần thông cao cấp) Cửu U Phiên thiên Ấn (thần thông cao cấp) Cửu Linh bí thuật (đại viên mãn)
«kiếm ý»: Hoàng Tuyền kiếm ý (kiếm ý hóa hình trung kỳ) vũ hóa kiếm ý (kiếm ý hóa hình trung kỳ) Nhật Nguyệt kiếm ý (kiếm ý hóa hình trung kỳ)
«pháp khí»: Tru Tiên cổ kiếm (tuyệt thế tiên khí) hãm Tiên kiếm (tuyệt thế tiên khí) Lục Tiên kiếm (tuyệt thế tiên khí) Tiên thiên đạo giày (cực phẩm linh bảo) đánh hồn roi (cực phẩm linh bảo) Đại Thánh Di Âm cầm (cực phẩm linh bảo) Long Hổ Ngọc Như Ý (cực phẩm linh bảo) Tiên Quân lưu ly quan (trung phẩm phòng ngự linh bảo). . . .
«bảo vật»: Bàn Đào Thụ mầm non (chưa trưởng thành) ngộ đạo tiên liên (đã nở hoa) Tiên thiên Hồ Lô Đằng, 16 ức+ linh thạch cực phẩm. . . . .
«linh căn»: Hỗn độn linh căn (có thể tu luyện tất cả thuộc tính linh khí thế gian)
«thể chất»: Đạo cốt thần thai
«Tiên Đế mệnh cách»: Nắm giữ Tiên Đế quang hoàn, khí vận bao phủ, vô hạn gia tăng cảm ngộ điểm, thiên tư tuyệt thế, ngộ tính max cấp, ban thưởng công pháp chí cao "Hỗn độn tiên kinh"
«xem cột hảo hữu»...
"Thọ mệnh 8000 năm vẫn còn à?"
"Ba loại kiếm ý đều đột phá đến kiếm ý hóa hình trung kỳ."
"Thần thông phép thuật cũng muốn tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn."
"Chỉ là pháp bảo phòng ngự này vẫn còn thiếu một chút, ra ngoài không an toàn a."
"Ai. . . ."
Tần Thú thở dài thật sâu, nếu có mấy trăm kiện cực phẩm linh bảo phòng ngự thì tốt rồi.
"Sư phó, sư phó, tiểu thiểm điện lại đuổi theo nữa rồi."
Trong lúc Tần Thú đang trầm tư, dưới chân núi, một tiểu phì nữu "hổn hển" chạy tới, thỉnh thoảng quay đầu nhìn theo tiểu thiểm điện đang đuổi theo nàng.
"Ổ thảo" Tần Thú nghe Nhất Cam nói, bản năng kinh ngạc ngồi dậy.
Oanh két!
Trên bầu trời, từng đạo tiểu thiểm điện màu đen đuổi theo cái mông của Nhất Cam, dọa nàng mắt nhỏ tràn đầy bối rối chạy về hướng sư phụ.
=͟͟͞͞=͟͟͞͞(●⁰ꈊ⁰● ||| )
"Ngọa tào! Nhất Cam ngươi đừng qua đây a, mau chạy xuống núi, chỉ cần ngươi chạy đủ nhanh, tiểu thiểm điện sẽ đuổi không kịp ngươi." Tần Thú la lớn.
Đồng thời trong lòng rất kinh ngạc, cái tiểu thiểm điện màu đen kia rốt cuộc là thứ quỷ gì, rõ ràng nhìn uy năng cũng bình thường, nhưng cẩn thận cảm giác dưới, năng lượng bên trong giống như là một cái lỗ đen, to lớn đến muốn nổ tung.
Quan trọng hơn là, nó chỉ đuổi theo Nhất Cam, như thể nhất định phải đánh trúng nàng mới thôi.
"Chẳng lẽ thiểm điện này cũng có giờ làm, nhất định phải tượng trưng đánh vài lần xong rồi về nộp?" Tần Thú vừa buồn cười lại có chút không hiểu trong lòng.
"A! A, a a."
"Sư phó, ta hiểu rồi!" Nhất Cam vội vàng phanh lại bước chân, thay đổi phương hướng, ê a nha đi xuống núi chạy đi.
Hôm đó, bên trong Đại Hoang, một đạo thiểm điện không ngừng đuổi theo một tiểu mập mạp, dọa tiểu mập mạp một đường xuyên núi vượt đèo, lặn xuống nước đào hang, nhưng vẫn không thoát được đạo thiểm điện kia.
Nhất Cam bị đánh oa oa kêu to, đến chạng vạng tối, lại chạy về đến trên núi, khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng thương hướng Tần Thú kể lể.
Kết quả bị Tần Thú lừa một câu, "Nhất Cam, nếu ngươi có thể vứt bỏ được đạo tiểu thiểm điện này, ngươi chính là đứa đẹp trai nhất trên Ô Quy sơn" hào hứng hăng hái lao xuống núi đi, tiếp tục chạy trốn cùng tiểu thiểm điện.
"Tỷ tỷ, Nhất Cam lại bị tiểu thiểm điện đánh rồi."
"Ừ, ta thấy rồi."
"Tỷ tỷ, Nhất Cam lần trước bị tiểu thiểm điện đánh, liền phá cảnh, lần này nàng lại muốn phá cảnh sao?"
"Chắc là vậy."
"Tỷ tỷ, Nhất Cam lười như vậy, sao tu luyện còn nhanh hơn ta vậy?"
"Muội muội, ngươi cũng rất lười."
Nói đến đây, Đại Mỹ cũng có chút buồn lòng, rõ ràng mình cố gắng tu luyện gấp bội so với muội muội, nhưng tu vi vẫn không cao bằng muội muội.
Muội muội đã Kim Đan tầng chín đại viên mãn, còn mình thì mới vừa đột phá Kim Đan tầng tám.
"Tỷ tỷ, ta không lười." Tiểu Bàn nhíu mày phản bác.
"Ừ, muội muội ngươi không lười." Đại Mỹ xoa đầu Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn lúc này vui vẻ cười, mắt to cong thành hình trăng non.
"Vậy tỷ tỷ, Nhất Cam bị tiểu thiểm điện đuổi thật đáng thương, chúng ta có muốn giúp đỡ nàng không nha? Ta có thể làm cho tiểu thiểm điện biến mất."
"Muội muội, tu vi Nhất Cam so với chúng ta cao hơn, lôi kiếp của nàng chắc chúng ta không nên can thiệp."
"Hừ, tỷ tỷ, ta thế nhưng là Cẩm Lý đại vương, làm sao lại không biến được một đạo tiểu thiểm điện." Tiểu Bàn chu môi, giơ ra bảo châu của mình.
"Úm ma ni bá mễ hồng, thỉnh cầu tiên tổ vĩ đại, mau làm cho tiểu thiểm điện của Nhất Cam biến mất đi. . . ."
Ầm ầm!
Lập tức, cả bầu trời đều bị thiểm điện màu đen bao phủ, từng đạo tia chớp màu đen lớn ngàn trượng, giống như từng con cự long màu đen hung tợn lao xuống.
Ong ong ong!
Tứ linh thánh trận trên Ô Quy sơn lập tức chấn động kịch liệt, tỏa ra ánh sáng chưa từng có trước đây.
"Ngọa tào!"
"Tiểu Bàn, mẹ nó ngươi đang làm cái gì đấy!"
Tần Thú kịp phản ứng thì suýt chút nữa đã sợ tè ra quần.
Lôi kiếp này mạnh mẽ, dường như đã vượt quá dự đoán của hắn.
Quái lạ, thật sự quá quái lạ.
Tu sĩ khi độ kiếp, nếu gặp phải ngoại lực can thiệp, lực lượng lôi kiếp sẽ tăng lên, nhưng không đến mức khoa trương như vậy chứ?
Suýt chút nữa đã đánh sập cả tứ linh thánh trận rồi!
"Ta. . . . Ta chỉ muốn giúp Nhất Cam làm cho tiểu thiểm điện biến mất." Tiểu Bàn yếu ớt, tay nhỏ nắm tay nhỏ, trốn sau lưng Đại Mỹ, chu mỏ nhỏ, mắt to có nước mắt lấp lánh, vừa rồi nàng cũng bị động tĩnh lớn đó dọa cho mình sợ đến khóc rồi.
"Muội muội đừng khóc, không trách ngươi, là tỷ tỷ không nhắc nhở con tốt." Đại Mỹ ôm đầu Tiểu Bàn an ủi.
Tần Thú vốn định treo Tiểu Bàn lên đánh một trận, nhưng thấy bộ dạng đáng thương này của nàng, rõ ràng cũng bị dọa sợ, thêm việc nàng cũng muốn giúp đỡ Nhất Cam, dứt khoát bỏ qua cho nàng một lần.
Bất quá lúc này Tần Thú tịch thu bảo châu của nàng, tạm thời thay nàng giữ một lát.
Tiểu Bàn ủy khuất, nhưng cái tên nhóc bị Tần Thú dạy dỗ nhiều lần cũng biết sợ, sợ Tần Thú lại dán mình dưới cây không cho ăn cơm.
"Tỷ tỷ, tỷ có thể cho ta mượn bảo châu của tỷ chơi một lát không nha?" Tiểu Bàn ôm eo Đại Mỹ làm nũng nói.
"Đại Mỹ, không được phép cho con bé mượn bảo châu của ngươi." Tần Thú ở một bên quát lớn.
"Biết rồi, chủ nhân." Đại Mỹ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ôm Tiểu Bàn nhẹ giọng an ủi: "Muội muội, bảo châu đã cùng linh hồn ta tương ứng, ngươi không dùng được. Nếu muội muốn gì, cứ nói với tỷ, tỷ biến cho muội."
"Được ạ." Tiểu Bàn chu môi, "Vậy tỷ ôm muội xoay một vòng đi, muội còn muốn nhảy dây nữa, tỷ ở phía sau đẩy muội có được không?"
"Được thôi."
. . .
Lúc chạng vạng tối.
Đám người trên Ô Quy sơn đang ngồi trước núi ăn cơm.
Tiểu Bàn và Hắc Thố rất vui vẻ, hôm nay thiếu Nhất Cam thùng cơm, cả bàn thức ăn cơ hồ bị hai cái thùng cơm này nhận hết.
"Sư phó, sư phó, ta đói bụng, ta vẫn chưa được ăn cơm, ta cần bổ sung thể lực, lại không bổ sung, ta sẽ không chạy nổi nữa đâu." Lúc này, dưới chân núi ở rất xa, truyền đến một tiếng gào to đầy khí thế.
! ! ! ! !
Tần Thú thật sự bó tay rồi, tên này đang Độ Kiếp, mà vẫn nghĩ đến chuyện ăn cơm, chuyện này trong giới Tu Tiên cũng có thể coi là một sự việc độc nhất.
Việc này khiến những người tâm kinh đảm hàn, liều mạng Độ Kiếp thấy nghĩ sao đây?
"Đến đây." Tần Thú vẫy tay, cái chén tụ linh đang đeo ở hông Nhất Cam bay trở về, đầy một bát cơm lớn, còn có mấy bát thịt kho móng giò.
"Cho con cơm đây." Sau đó Tần Thú nhẹ nhàng đưa tay ra, chén cơm liền xuất hiện trước ngực Nhất Cam.
ˋ( ° ▽ ° )
"Há, cảm ơn sư phó!"
"A đỏ a đỏ a đỏ. . . ."
Nhất Cam một bên ôm bát lớn điên cuồng nuốt cơm, một bên nhanh chóng chạy.
Sau bữa tối, đám người xách bàn nhỏ ngồi trên đỉnh núi, vừa thưởng thức ánh chiều tà chân trời, vừa nhìn thân ảnh đang chạy vội trong những ngọn núi trùng điệp, càng chạy càng vui vẻ kia.
"Tiểu thiểm điện, đuổi theo ta này!"
"Đuổi kịp ta rồi, ta cho ngươi ăn cơm nha, a nga nga. . . ."
"A." Nhìn cảnh tượng này, Tần Thú có chút buồn cười lắc đầu.
"Tiểu đạo hữu Nhất Cam, thật đúng là thần nhân mà!" Quy tiên nhân ở một bên, dường như phát ra cảm thán mà cả đời này chưa từng có.
Còn nhớ khi ông độ hóa thần kiếp, đã chuẩn bị trọn vẹn hơn hai trăm năm, xây dựng vài chục tòa đại trận, nghĩ hết phương pháp tìm được rất nhiều pháp bảo và phù lục phòng ngự.
Cứ như vậy, ông mai rùa của ông còn suýt bị làm nát.
Còn tiểu phì nữu trước mắt này. . . . . Quy tiên nhân nghiêm trọng nghi ngờ nàng không phải người, là súc sinh mà!
A, mình hình như cũng thuộc loại súc sinh.
"Quả thật rất cổ quái." Tần Thú cũng phụ họa lầm bầm một câu.
Bất quá dù sao không phải chuyện xấu.
Xoát!
Có lẽ cảm thấy ánh chiều tà đêm nay không đủ rực rỡ, Tần Thú tiện tay rót ra một chén rượu, Vân Hà vạn dặm bên ngoài Ô Quy sơn, trong nháy mắt đỏ tươi giống như bị lửa thiêu, đẹp đến thê diễm lòng người.
. . .
Sau ba ngày.
Một tiểu phì nữu toàn thân cháy đen đứng trên đỉnh núi, tóc đều dựng đứng hết cả lên vì bị thiểm điện đánh.
Nhưng mắt nhỏ đậu xanh lại vô cùng sáng ngời.
Câu nói đầu tiên khi lên tới đỉnh núi chính là khoe công nói: "Sư phó, ta đã trốn thoát khỏi tiểu thiểm điện rồi, hiện tại ta là người đẹp trai nhất trên Ô Quy sơn rồi phải không?"
"Phải, con là đứa đẹp trai nhất, lợi hại nhất trên Ô Quy sơn!" Tần Thú giơ ngón tay cái lên tán dương.
Sau đó đầu ngón tay nhẹ giơ lên, một dòng nước từ trong linh trì bay ra, bao quanh toàn thân Nhất Cam, rất nhanh nàng lại khôi phục thành tiểu mập mạp sạch sẽ.
"Vậy sư phó, con nhanh đi chuẩn bị một chút, tối nay con muốn mở tiệc." Nhất Cam chạy xuống núi, bắt đầu hô bằng gọi hữu.
Tần Thú: . . .
"Ta còn chưa nói là muốn mở tiệc đâu?"
"Không nói thì không nói, bọn ta trên Ô Quy sơn cũng lâu lắm rồi không có mở tiệc."
"Ừ. . . . Lần trước là khi nào nhỉ, giống như là tháng trước, lúc Hắc Thố đột phá Kim Đan tầng năm."
«đồ đệ của ngươi Nhất Cam Độ Kiếp thành công, ban thưởng "Thẻ khí vận màu đồng" một tấm». . . .
Đêm đến.
Trên Ô Quy sơn giăng đèn kết hoa, ánh lửa Huy Minh.
Nhất Cam cùng Hắc Thố, Tiểu Bàn đứng trên đỉnh núi đón khách.
Chỉ một lát sau, bốn đại gấu xám của Vu Vân sơn mạch liền dẫn đầu đến.
Mỗi lần trên núi mở tiệc, bọn hắn đều sẽ là người đầu tiên tới, nhanh hơn cả 13 yêu ở Tương Vừng Sơn.
"Vu Vân sơn mạch, ta Hùng Đại."
"Ta Hùng Nhị."
"Ta Hùng Tam."
"Ta Hùng Dạng."
"Đến báo danh! Nhiệt liệt chúc mừng Nhất Cam tỷ đột phá Hóa Thần cảnh!" Bốn đại gấu xám, hóa thân thành 4 đại hán chất phác thô kệch, lập tức đứng nghiêm tại chỗ, hướng Nhất Cam cúi chào.
Sau đó dẫn đầu Hùng Đại cao giọng nói: "Một tràng pháo tay!"
"Ba!"
"Hai tràng pháo tay!"
"Ba! Ba!"
"Ba tràng pháo tay!"
"Ba! Ba! Ba!"
Bốn đại gấu xám vỗ tay nhịp nhàng, tiếng vang chấn thiên động địa, so với tiếng chiêng trống trong tay Tiểu Bàn còn vang dội hơn.
Sau đó, bốn người đứng thành một hàng, cung kính dâng lên lễ vật.
"Cảm tạ Nhất Cam tỷ mở tiệc chiêu đãi bọn ta, cố ý dâng lên 4 bình mật ong."
"Lễ mọn, không thành kính ý, mong Nhất Cam tỷ vui vẻ nhận!" Bốn đại gấu xám văn vẻ nói.
"A nga nga. . ."
"Cảm ơn các ngươi, các ngươi mau mời ngồi!" Nhất Cam kêu Hắc Thố đi tiếp đón bọn hắn, sau đó tiếp tục đứng trên đỉnh núi nghênh đón 13 yêu đến.
"Nga nga nga, hôm nay ta lại có thể nhận được lễ vật rồi." Nhất Cam đắc ý ôm tiểu mật ong trong ngực đếm, một, hai, hai, ba.
"Hả? Sao lại chỉ có 3 bình?" Mắt nhỏ Nhất Cam trừng lên, "Chắc chắn là Hùng Dạng vừa rồi thừa lúc mình không chú ý, lén lút giấu đi một bình."
"Hừ, xem lần sau ta có bắt nạt hắn không." Nhất Cam lạnh lùng khẽ nói.
Tần Thú ở một bên nhìn thẳng thở dài.
Năng lực đếm của Nhất Cam dường như là bẩm sinh, làm sao cũng không sửa đổi được.
Mấy năm nay, không ít lần vì chuyện này, lừa Đại Bảo tiểu bánh bích quy ăn, có đôi khi, hai người cũng vì chuyện này, giây trước còn là anh em tốt kề vai sát cánh chung nhau liếm một cái bánh quy, giây sau liền nhào lên nhau đánh lộn vật nhau rồi.
Nhiều lần còn suýt làm xốc đỉnh núi.
Tần Thú còn có thể làm gì được nữa, chỉ có thể đem Tiểu Bàn ôm chặt lại trước mặt bọn chúng đánh một trận, cho bọn chúng biết sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận