Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 279: Bởi vì ngươi không có hắn lớn lên đẹp mắt

Chu Phi Tuyên đi không bao lâu, lại nhớ tới đứa cháu mình còn ở trên đỉnh núi, thế là lại quay trở về.
"Ô ô, cô cô, ngài đừng bỏ lại ta mà..." Chu Hiển Thánh thấy cô cô mình quay lại thì kích động kêu lên.
"Tần đại ca, đứa cháu này của ta không hiểu chuyện, mạo phạm ngươi, không biết ngươi có thể đại nhân không chấp tiểu nhân, nể mặt An Nhiên và ta mà bỏ qua cho nó một lần. Ta cam đoan với ngươi, ta sẽ mang nó về dạy dỗ tử tế, để lần sau nó không dám đến quấy rầy ngươi nữa."
"Ai, tẩu tẩu, sao lại nói vậy, cháu của Vân ca cũng là cháu của ta, tẩu tẩu cứ tùy ý mang đi." Tần Thú vung tay, Khổn Tiên Thừng tự động cởi trói.
"Đa tạ Tần đại ca." Chu Phi Tuyên chắp tay nói lời cảm ơn, liền muốn dẫn Chu Hiển Thánh rời đi.
Lúc này, Chu Hiển Thánh lại níu lấy ống tay áo Chu Phi Tuyên, nhỏ giọng nói: "Cô cô, Lạc thúc... Lạc thúc còn ở đây mà, nếu ngài không cứu hắn, hắn sẽ bị người này giết mất."
"Lạc Thần An..." Chu Phi Tuyên suy nghĩ một chút, rồi nói với Tần Thú: "Tần đại ca, Lạc Thần An này thuở nhỏ đã quen biết ta, tuy người hơi bá đạo nhưng làm việc quang minh chính đại, tâm địa không xấu, vả lại phía sau hắn có Lạc Thần hoàng triều chống lưng, ta không muốn Tần đại ca vì An Nhiên mà trở mặt với thế lực của Phương Siêu, nên nếu có thể thì mong Tần đại ca có thể tha cho hắn một mạng."
"Tẩu tẩu yên tâm, đã cô mở miệng, ta sẽ không giết hắn." Tần Thú sảng khoái đáp ứng, "Bất quá ta hiện tại không thể thả hắn, gia hỏa này lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu với người khác, ta sợ ta vừa thả hắn ra, hắn liền đi gây phiền phức cho Vân huynh đệ của ta."
"Ừm." Chu Phi Tuyên nhẹ gật đầu, thành khẩn nói: "Tần đại ca, chuyện này cũng coi như có nguyên nhân từ ta mà ra, ta nghe An Nhiên nói, ngươi là người ở ẩn, đặc biệt... thích yên tĩnh, giờ vì ta và An Nhiên mà khiến thanh nhàn của ngươi bị quấy rầy, ta thấy bất an, hay là ngươi để ta gặp hắn một lần, nói rõ mọi chuyện với hắn, để sau này hắn đừng đến đây tìm chuyện nữa."
"Tốt." Tần Thú dùng Khổn Tiên Thừng lôi Lạc Thần An ra.
Lúc này hắn tóc tai bù xù, trông rất chật vật, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, vừa xuất hiện đã nhìn về phía Chu Phi Tuyên.
"Phi Huyên, sao nàng lại ở đây?" Lạc Thần An hơi kinh ngạc, ánh mắt vốn tràn đầy bạo ngược và sát khí lập tức biến mất, thay vào đó là một vẻ bình thản.
"Lạc Thần An, chuyện hôn sự của ta và ngươi, là do hai tông môn định đoạt, ngay từ đầu ta đã không đồng ý, nên sau này ngươi đừng đến tìm ta nữa. Mặt khác, Vân An Nhiên là phu quân mà Chu Phi Tuyên ta đã nhận định, trên đời này, ngoài ta ra thì không ai được giết hắn, bao gồm cả ngươi, Lạc Thần An. Nếu có ngày ngươi giết Vân An Nhiên, ta sẽ liều cả đời để cùng Lạc Thần tộc các ngươi không chết không thôi, ngươi nghe rõ chưa?" Chu Phi Tuyên bá khí tuyên bố.
"Còn nữa, nơi này là chỗ Tần đại ca ta tu hành, hắn đã đồng ý không giết ngươi, nhưng sau này ngươi đừng đến quấy rầy Tần đại ca ta tu hành nữa."
Lạc Thần An sửng sốt một chút, không cam lòng hỏi: "Vì sao?"
Chu Tuyên phi nhíu mày: "Vì sao cái gì?"
Lạc Thần An siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: "Sao nàng lại chọn tên tiểu tặc kia? Xét về thiên phú hắn không bằng ta, tu vi không bằng ta, gia thế, quyền lực, địa vị hắn đều không bằng ta... Vậy nàng nói cho ta biết, vì sao nàng chọn hắn mà không chọn ta?"
Chu Phi Tuyên nhướng mày, liếc một cái: "Bởi vì ngươi không có hắn đẹp mắt."
Nói xong, liền cùng Tần Thú cáo từ, sau đó dẫn Chu Hiển Thánh rời đi.
Chu Hiển Thánh nhìn cô phụ từ nhỏ dạy dỗ mình tu luyện, trong lòng không đành lòng, vì hắn có thể tưởng tượng được tính cách kiên cường của cô phụ mình, rơi vào tay kẻ cầm thú kia thì sẽ nhận đả kích thế nào...
Nhưng... xin lỗi cô phụ, cháu không thể chịu đựng nổi, không thể ở lại đây với ngài, nhưng ngài mãi mãi là cô phụ thân yêu của cháu.
"... "Lạc Thần An nhìn bóng lưng mỹ lệ rời đi, kinh ngạc đứng ngây người, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói "Bởi vì ngươi không có hắn đẹp mắt, bởi vì ngươi không có hắn đẹp mắt..."
Trong thế giới mạnh được yếu thua này, hắn không ngờ rằng Lạc Thần An lại thua ở vẻ bề ngoài.
"Bản vương xấu xí sao?" Lạc Thần An quay đầu lại, căm hận nhìn Tần Thú.
"Bốp!"
Tần Thú trực tiếp tặng cho hắn một đấm vào mặt.
"Xấu hơn cả ma, còn không biết xấu hổ hỏi."
"Còn nữa, ngươi giờ là tù nhân biết không, ai cho ngươi gan dám nhìn bản tọa bằng ánh mắt đó?" Tần Thú liên tục quát lớn vài tiếng.
Sau đó liền đưa tay sờ soạng khắp người hắn.
"Ngươi làm gì?" Lạc Thần An nhíu mày, hắn luôn cảm thấy là lạ.
"Xem trên người ngươi có bảo bối gì không, ta giúp ngươi bảo quản." Rất nhanh, Tần Thú liền lấy ra được một chiếc Càn Khôn giới từ người hắn.
Càn Khôn giới cao cấp hơn nhẫn trữ vật một chút, không gian trữ vật bên trong lớn hơn, thậm chí có thể chứa cả nửa châu.
Không tệ, không hổ là chư hầu một phương, tài sản phong phú khiến Tần Thú cũng hơi kinh ngạc.
"Bốp!" Tần Thú thu lại nhẫn trữ vật, lại tát một cái vào mặt Lạc Thần An, chất vấn: "Đạt đến tầng thứ Hợp Thể cảnh, đều có thể tự mở ra tiểu không gian, nói, ngươi có giấu thứ gì nữa không, đưa hết ra cho ta."
"Hừ!" Lạc Thần An hừ lạnh một tiếng: "Muốn chém giết hay xẻ thịt tùy ý, bản vương không thỏa hiệp với ngươi."
"Hắc u, cũng cứng rắn đấy, Tần thúc ta thích."
"Bất quá ta không biết Thiên Niên sát của ta vừa ra, các hạ có thể chịu đựng nổi không, hắc hắc hắc..." Tần Thú lắc lư bả vai cười đểu một tiếng, lập tức nhảy ra phía sau Lạc Thần An, chắp tay trước ngực, hai ngón trỏ luồn lách trước huyệt đạo, không cho đối phương có cơ hội phản ứng.
"Tê!" Lạc Thần An bỗng cảm thấy hoa cúc thít chặt, hít sâu một hơi, nhưng vẫn cố nín nhịn không lên tiếng.
Chỉ là gương mặt kia lúc xanh lúc hồng, cùng với hai nắm đấm đang siết chặt kia, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
"Ngọa tào! Cũng có chút bản lĩnh đấy chứ!" Tần Thú thấy vậy thì vô cùng khâm phục.
Vỗ vỗ vai Lạc Thần An tán thưởng: "Ngươi là người đầu tiên trải qua Thiên Niên sát của ta mà có thể mặt không đổi sắc đấy."
"Thật sự là chân nam tử!" Tần Thú từ đáy lòng giơ ngón tay cái lên.
"Hừ, bản vương..."
"Gào động cái gì, lại giết." Lạc Thần An hừ lạnh một tiếng, vừa định mở miệng, ai ngờ lại bị đánh lén, cảm giác nóng rực vừa dịu đi lập tức ập đến lần nữa, không những vậy, còn hết đợt này đến đợt khác, sóng sau cao hơn sóng trước.
"Ta giết giết giết..." Tần Thú ra tay rất nhanh, nhanh đến mức tam quan của Lạc Thần An dần sụp đổ.
"Hô, mệt chết." Đến khi đốt hết nửa nén hương, Tần Thú mới dừng tay, ra vẻ mệt mỏi thở hổn hển.
"Ngọa tào, huynh đệ, ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy." Tần Thú ngẩng đầu, nhìn Lạc Thần An mặt đỏ bừng tai, mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn cố chấp nắm chặt hai tay thành quyền, gắng sức chịu đựng, trong lòng phát ra sự bội phục tận đáy lòng.
Người này, đúng là anh hùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận