Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 554: Đệ tử quay về

"Chương 554: Đệ tử trở về
“Tiểu Bàn lão đại, ngươi lại tới ăn ta rồi!”
Sáng sớm, trong Linh Viên bao phủ một tầng sương mỏng, Tiểu Bàn giống như thường ngày, dẫn theo giỏ nhỏ đi hái nho, lúc này, trên cây nho nhô ra một cái đầu nhỏ, đôi mắt to long lanh vui vẻ khi thấy Tiểu Bàn, cất tiếng chào. Cây nho trong Linh Viên đã thành tinh, hóa thành một Tiểu Tinh Linh đáng yêu, có đôi mắt to sáng long lanh, mình mặc một lớp đồ lót lá xanh, trông như đứa trẻ ba bốn tuổi, còn có cái bụng nhỏ tròn vo, rất đáng yêu. Mỗi ngày, Tiểu Tinh Linh đều chờ Tiểu Bàn đến hái nho, sau đó chào hỏi.
“Đúng vậy đó, Tiểu Bồ Đào, ngươi tự hái một chùm nho to nhất cho ta đi.”
“Được thôi! Tiểu Bàn lão đại!”
Tinh linh nho tên là Tiểu Bồ Đào, nghe Tiểu Bàn nói vậy liền vui vẻ đáp ứng, thân cây rung nhẹ, trong chớp mắt, một chùm nho lớn phát ra ánh sáng linh quang xuất hiện trong giỏ của Tiểu Bàn.
“Cám ơn ngươi nha Tiểu Bồ Đào, vậy ta đi trước đây.”
“Không khách sáo, Tiểu Bàn lão đại. Ngươi có thể ăn trước mặt ta, cùng ta trò chuyện không? Ta thích nhìn nụ cười vui vẻ của ngươi khi ăn ta.”
“Tiểu Bồ Đào, tỷ tỷ của ta nói ăn trước mặt người khác là hành vi không lịch sự, mà ta là một đứa có lễ phép, văn minh.”
“Vậy được rồi, Tiểu Bàn lão đại, hoan nghênh ngươi lần sau đến ăn ta nha!”
Tiểu Bồ Đào vui vẻ vẫy tay.
“Ừ, ta biết.”
Tiểu Bàn nghiêm túc gật đầu, sau đó vác giỏ nhỏ nhảy chân sáo rời đi.
“A rống ~ Tiểu Bàn, Thỏ Đen, Đại Bảo, ta về rồi nè ~!”
Lúc này, trên đỉnh núi bên ngoài Linh Viên xuất hiện vài bóng người, Tần Thú phân thân dẫn theo hai tên ngốc quay về, tùy tiện ném bọn hắn xuống đỉnh núi. Nhất Chanh vui vẻ bò dậy, phủi bụi trên bụng lớn, liền vui vẻ gọi các bạn nhỏ của mình.
Trong Linh Viên, Tiểu Bàn nghe thấy tiếng Nhất Chanh, thân thể nhảy nhót chợt khựng lại, tưởng mình nghe nhầm, thế là nháy mắt to nhìn về phía Thỏ Đen đang gặm củ cải mài răng trong đất, như đang xác nhận. Lúc này Thỏ Đen cũng ngẩn hai chiếc răng cửa lớn tại chỗ, đến hô hấp cũng ngừng lại như thể đang hoài nghi mình nghe nhầm không, hai tai thỏ dựng đứng lên. Cho đến khi Nhất Chanh lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư..... Tiếng kêu từng hồi vang lên, bọn hắn mới tin chắc là Nhất Chanh đã trở về, đang gọi bọn hắn.
Rớt bịch! Ngay sau đó, cái giỏ nhỏ trong tay mập tự động rơi xuống, nho văng đầy đất mà nàng không thèm nhặt, “oa” lên một tiếng chạy ra khỏi Linh Viên.
“Nhất Chanh, ta ở đây! Nhất Chanh, ta ở đây nè!”
Tiểu Bàn vừa chạy vừa vẫy tay.
“Chi chi! Ta Thỏ Đại Gia cũng ở đây, ta Thỏ Đại Gia cũng ở đây nè!!!”
Thỏ Đen nhào lộn hai vòng, đứng dậy, hướng bên ngoài Linh Viên chạy tới.
“Oa ~ Tiểu Bàn, Thỏ Đen, ta nhớ các người lắm đó!”
Nhất Chanh trông thấy hai bạn nhỏ vẫn như xưa, lập tức vui vẻ oa oa khóc lớn.
“Ô ô ~~ Nhất Chanh, chúng ta cũng rất nhớ ngươi nha!”
“Ừ, nhớ ngươi, ngươi không ở đây, chúng ta ăn cơm cũng không ngon.”
Nhất Chanh, Tiểu Bàn, Thỏ Đen, ba người với chiều cao không đồng đều, mập gầy khác biệt ôm chầm lấy nhau, vừa xoay tròn, vừa khóc nức nở. Một vạn năm. Bọn họ đã xa nhau gần một vạn năm rồi. Mà thật ra cũng chỉ hơn chín ngàn năm thôi. Nhưng thời gian bọn họ bên nhau chỉ có bao lâu đâu ~ Bởi vậy mà so ra, lần chia ly này quả thật quá dài. Khoảng thời gian dài như vậy, khiến bọn họ không quên được đối phương, ngược lại tình cảm càng thêm sâu đậm, như vò rượu ngon chôn giấu vạn năm, càng thêm thuần hậu, nồng đượm.
“Lẩm bẩm lẩm bẩm!!!”
Nhất Chanh, là Nhất Chanh trở về !!!
“Lẩm bẩm lẩm bẩm!”
Bảo bảo, ta là bảo bảo!
“Lẩm bẩm.”
Ta muốn ôm một cái, ta cũng muốn ôm một cái ~~
Trong rừng trúc nổi lên một trận gió lốc đen trắng, một mảnh trúc bay loạn xạ, một chú gấu trúc lớn tròn vo, ngây thơ, chân thành xông ra, lao đến giữa không trung.
“Hoắc!”
Nhất Chanh nhìn thấy, mắt nhỏ lập tức sáng lên, ưỡn bụng lớn về phía trước, Đại Bảo vui vẻ cất cánh, tứ chi móng vuốt ở giữa không trung hưng phấn loạn quào.
“Hoắc hoắc hoắc, Đại Bảo, ta đỡ ngươi đây, mau lại đây, chúng ta cùng xoay vòng vòng.”
“Úc! Úc! Nhất Chanh vạn tuế! Chúng ta cùng nhau xoay vòng vòng, quay đến nhà bà ngoại có nón đỏ nha~”
“Chi chi, xoay vòng vòng, xoay vòng vòng ~”
“Lẩm bẩm lẩm bẩm”, bảo bảo xoay xoay xoay...
Trong khoảnh khắc, bốn chú tiểu đang vòng tròn một chỗ, càng xoay càng nhanh, cuốn lên từng cơn gió bụi, nhưng tiếng cười vẫn vang vọng, quanh quẩn trong tiểu viện trên đỉnh núi.
“Hoắc hoắc hoắc.......”
“Ha ha ha........”
“Chi chi chi........”
“Lẩm bẩm tức........”
“Lạp lạp lạp, ta là một Tiểu Bồ Đào đáng yêu~”
Lúc này, trong Linh Viên, tinh linh nho cảm nhận được tiếng cười trong viện, liền rất vui vẻ chạy ra Linh Viên, nhảy vòng lớn quanh bốn đứa nhỏ, vừa nhảy vừa giơ nắm tay nhỏ hô lớn.
“Tiểu Bàn lão đại ủng hộ! Thỏ Đen lão đại ủng hộ! Đại Bảo lão đại ủng hộ! Ủng hộ! Ủng hộ!”
“Ta là Tiểu Bồ Đào, ta là một Tiểu Bồ Đào vui vẻ, lạp lạp lạp lạp lạp ~~~~”
Trên đầu Tiểu Bồ Đào còn có một cành cây, trên cành cây có ba phiến lá, còn có một chùm nho, nho rung rinh theo Tiểu Bồ Đào nhảy nhót, vô cùng đáng yêu.
“Uy uy uy.... Tiểu Bàn tỷ, Đại Bảo ca, Thỏ Đen, ta cũng về rồi, sao các ngươi chỉ hoan nghênh sư tỷ mà không đón ta thế?”
Tiêu Huyền đứng bên cạnh xị mặt làm bộ ghen tị.
“Chi chi ——”
Thỏ Đen gãi tai, lôi Tiêu Huyền vào cuộc chiến, bốn người dậm chân nhảy nhót.
“Được thôi, ta quả nhiên vẫn là người không có địa vị nhất mà~. Trời ơi, con thỏ này khi nào mới khôn lên chút, ta dù sao cũng là đại năng Tiên đạo, ngươi có thể để nó kính trọng chút đi mà~~”
Tiêu Huyền rên rỉ, từ bỏ giãy giụa.
“Ôi chao, Tiểu Bàn lão đại, các ngươi dẫm lên người ta rồi ~”
Tiểu Bồ Đào che mắt không dám nhìn, nhưng bản tính tò mò với mọi thứ, vẫn hé mắt nhìn người nọ gào thảm ra sao. Tiểu Bàn lão đại hung dữ thật! Mà cái người mập kia là ai vậy?
“Tiểu Bàn, tên Tiểu Bàn Tử xanh xanh này là ai vậy? Sao hắn không hô ủng hộ ta!”
Nhất Chanh vừa xoay vòng tròn vừa hỏi Tiểu Bàn.
“Báo Nhất Chanh lão đại, hắn là cây nho trong Linh Viên, đã thành tinh, bây giờ hắn tên là Tiểu Bồ Đào.” Tiểu Bàn đáp, “Tiểu Bồ Đào, đây là Nhất Chanh, là lão đại của ta, ngươi mau gọi lão đại đi.”
“A a, Nhất Chanh lão lão đại, ngươi khỏe, ta là Tiểu Bồ Đào, Tiểu Bồ Đào nhỏ, Tiểu Bồ Đào nho.”
Tiểu Bồ Đào rất hăng hái giơ tay thể hiện bản thân. Sau đó tiếp tục vòng lớn vừa nhảy nhót vừa hô hào ủng hộ.
“Nhất Chanh lão lão đại ủng hộ!”
“Tiểu Bàn lão đại ủng hộ!”
“Đại Bảo lão đại ủng hộ!”
“Thỏ Đen lão đại ủng hộ!”
“Các lão đại ủng hộ, ta là Tiểu Bồ Đào, là Tiểu Bồ Đào trung thành nhất của các người, Tiểu Bồ Đào nhỏ, Tiểu Bồ Đào nho~~”
......
“Ha ha ha.....”
Dưới gốc đào trong viện, Tần Thú nhìn đám Tiểu Bồ Đào tràn đầy sinh lực, rất giống mấy con trâu xã hội của kiếp trước. Một lát sau, Tần Thú hình như nhận ra điều gì đó, khẽ vung tay áo, một lối đi giữa trời đất mở ra, dẫn mấy bóng người lần lượt xuất hiện trên đỉnh núi rùa đen. Vài năm trước, Tần Thú đã liên lạc với mấy đồ nhi đang lang thang ở Tiên giới, khoảnh khắc bọn họ xuất hiện ở Nguyệt Lượng Tiên Châu, hắn đã nhận ra khí tức của bọn họ.
Ầm!
Không gian đỉnh núi rung chuyển, vài bóng người lần lượt xuất hiện. Lạc Vân Yên, Tiêu Thiên Hạ, còn có Trần Trường Sinh.
“Sư phụ——”
Ba Nữu đang ngồi bên tiên trì nhảy dây với Tiêu Hàn Nguyệt, nhìn thấy bóng hình đột ngột xuất hiện trên đỉnh núi thì ngây người ra, đợi đến khi hoàn hồn lại, liền vui đến phát khóc nhào vào lòng Lạc Vân Yên.
“Ô ô ô~ sư phụ, con tưởng con không bao giờ còn được gặp lại người nữa.”
Ba Nữu được Lạc Vân Yên cứu về từ phế tích, nàng dạy Ba Nữu pháp thuật, dạy nàng tu hành, hộ nàng trưởng thành, các nàng đã bên nhau mấy ngàn năm, sau này Lạc Vân Yên phi thăng. Ba Nữu tuy được sư công dạy bảo, hưởng thụ vô số tài nguyên, nhưng nàng biết mình tư chất bình thường, rất khó thành tiên, nên nàng nghĩ mình sẽ không thể gặp lại sư phụ nữa. Nhưng hiện tại, cuối cùng nàng đã được gặp sư phụ ngày đêm mong nhớ.
“Gâu gâu——”
Giữa sườn núi, một con chó lớn màu vàng xông lên, quanh quẩn bên Lạc Vân Yên không ngừng xoay vòng tròn. Con chó này từ nhỏ đã đi theo Lạc Vân Yên, mỗi ngày được cho ăn đan dược để lớn lên, sau khi Lạc Vân Yên phi thăng thì lưu nó lại để bầu bạn với Ba Nữu, bây giờ cũng đã là một đại yêu kéo dài tuổi thọ. Chỉ là ở trên đỉnh núi, Tiểu Bàn cùng Thỏ Đen thường hay bắt nó học mèo kêu, nó không nghe, nên thường xuyên bị chèn ép, việc nó thích nhất mỗi ngày là nằm phơi nắng giữa sườn núi.
“Ba Nữu.” Lạc Vân Yên xoa đầu Ba Nữu cười, “Sư phụ đây rồi.”
“Gâu gâu ——”
Con chó vàng lại sủa to hai tiếng.
Lạc Vân Yên ngồi xổm xuống xoa đầu chó.
“Đại Hoàng, ta nghe thấy rồi.”
“Gâu gâu gâu —— chủ nhân, Đại Hoàng rất nhớ ngươi. Ba Nữu quá ngốc, theo nàng, chúng ta thường xuyên bị người đuổi đánh. Không như khi theo chủ nhân có thể uy phong, thấy ai khó chịu liền chém, ai xem chúng ta khó chịu cũng chém, chém chém chém......... Ô ô ô ~~ hai đứa Tiểu Bàn trên đỉnh núi còn hay bắt nạt ta, cưỡi ta đi dạo, còn có Trư Tái Bào nữa, bọn chúng vũ nhục chó quá.......”
“........”
Ba Nữu nghe xong thì mặt đỏ lên. Mỗi lần nàng xuống núi lịch lãm, hay gặp phải đánh nhau, nàng biết mình tư chất bình thường, luôn lấy cẩn thận làm đầu, nhưng Đại Hoàng thường kêu gào để nàng bảo lên rút kiếm mà không màng phía trước, còn nói Kiếm tu đều phải "tìm đường sống trong chỗ chết", giống như chém ra sự mạnh mẽ, nhưng nàng không phải sư phụ, mỗi lần sư phụ đều có thể ngộ đạo, nghịch cảnh cầu sinh, là vì sư phụ thiên tư ngộ tính cao, nhưng nàng ngộ tính không được, "dồn vào chỗ chết" thì chỉ thật là "dồn vào chỗ chết" thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận