Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 347: Lễ vật cải cách! Nguyên Bảo non còn nhỏ, nắm chắc không được, tiểu sư cô trước giúp non thu. .

Chương 347: Lễ vật cải cách! Nguyên Bảo còn nhỏ, nắm giữ không được, sư cô nhỏ giúp con cất giữ trước nhé. "Sư phụ, bọn con về rồi! " Mặt trời lặn phía tây, ánh chiều tà đẹp vô ngần. Trên đường núi phía xa, mấy tiểu tử kia gánh một đống lớn đồ ăn thắng lợi trở về. Bọn chúng còn đang chạy nhanh, đùa giỡn trên đường núi, tiếng cười nói rộn rã cả một vùng. Ban đầu Nhất Cam và các nàng đều là buổi sáng đi tuần tra núi, bắt đủ đồ ăn cho bữa trưa và hai bữa tối. Nhưng vì tối muốn mở tiệc, nên chiều chúng lại vào núi lớn bắt gà rừng. Dùng lời Nhất Cam thì. . . Đại Hoang là nhà của chúng ta, ai tán thành, ai phản đối? "A! Đồ nhi yêu của vi sư về rồi." Tần Thú nghe vậy đi ra ngoài phòng, dang rộng hai tay mừng rỡ nói: "Đến, để vi sư ôm một cái ( ̄︶ ̄*))." "Sư – cha, con – đến – rồi (du′▽ `) du " Nhất Cam chạy như bay đến, như một chú bướm mập nhanh nhẹn, lao thẳng vào lồng ngực Tần Thú. Còn ngẩng đầu hỏi: "Sư phụ, sư phụ, sao hôm nay người lại nhớ đến ôm con vậy?" "Sư phụ muốn xem thử con có gầy đi không, có cần sau này thêm bữa ăn cho con không." "Hí ˋ( ° ▽ ° ) thật sao sư phụ!" Đôi mắt nhỏ của Nhất Cam sáng lên, lập tức ngọt ngào kêu lên: "Sư phụ con tốt quá!" "Sư phụ ôm con xoay vòng vòng đi." "Được rồi." Tần Thú ôm lấy cái bụng phệ của Nhất Cam tại chỗ xoay vòng. "A, bay" Xoay xong, Tần Thú thấy tiểu gia hỏa vẫn còn chưa đã thèm, thế là giậm chân, đạp đất bay lên, vào trong biển mây, một tay giữ lấy cánh tay nhỏ của Nhất Cam, "Vù vù" xoay tròn nhanh như chớp. Hô hô hô Trong chốc lát, trên không núi Ô Quy, cuồng phong gào thét trên biển mây. Một cơn lốc nhỏ từ từ hiện ra. Sau đó càng lúc càng lớn, xoắn nát cả tầng mây trong mấy trăm dặm. Hùng vĩ uy nghiêm, tráng lệ biết bao! "A a a, sư – cha – vui quá đi! ! !" Nhất Cam vui sướng gầm lên. "Vui thì chúng ta chơi thêm chút nữa." Hôm đó, trên Đại Hoang nổi lên một trận vòi rồng, kéo dài gần nửa canh giờ mới thôi. "Ôi, ôi ô ô. . ." "Sư phụ, con đau đầu quá, đứng không vững rồi." Bên trong sân trên đỉnh núi, thân thể Nhất Cam lắc lư nghiêng trái ngả phải. Còn thỉnh thoảng chân trái quẹo vào đùi phải ngã xuống. Sau đó ngây ngô cười, lại bò dậy đứng lên, tiếp tục lảo đảo lắc lư bĩu môi kêu la. "Sư phụ, con cảm giác trong mắt con có rất nhiều ngôi sao." "A? Sao lại có mấy sư phụ vậy!" Nhất Cam nheo mắt nhìn về phía Tần Thú. Trạng thái đó tựa như mấy tên say rượu bình thường, cứ hay ngớ ngẩn kêu la. "Được rồi Nhất Cam, không phải tối con còn muốn mở tiệc sao, mau chuẩn bị đi." Tần Thú nhìn tiểu phì nữu vẫn không ngừng ngơ ngẩn xoay vòng tại chỗ, lên tiếng cười nói. "Đúng rồi, Tiểu Bàn, mau đi dọn bàn, đợi đầu con hết choáng, bọn con sẽ bắt đầu nấu cơm." "Còn có Hắc Thố với Nguyên Bảo, mau vào phòng lấy chiêng chũm chọe ra, tối nay bọn con phải đứng trên đỉnh núi đón các bạn nhỏ đến chứ." Lúc này, Nhất Cam tuy đầu óc choáng váng, nhưng cứ hễ liên quan đến việc mở tiệc, nó liền chỉ huy đâu ra đấy. Quả là bày tiệc nhiều, đã thành một loại bản năng khắc sâu vào xương tủy, cứ thế thốt ra. "Rõ ạ." Hắc Thố và Tiểu Bàn ngẩng đầu, bắt đầu mỗi người một việc bận rộn. Rất nhanh, trời đã tối. Trong sân trên đỉnh núi Ô Quy, đèn đuốc sáng trưng, tiệc rượu kéo dài. Nhất Cam mấy người chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, đều sớm đứng trên đỉnh núi, chờ đợi khách khứa hôm nay tới. Chẳng mấy chốc, dưới chân núi đã lần lượt xuất hiện từng bóng người. Chúng người người vác một bao tải lớn đi lên núi. "Đại ca, mật ong em tích trữ hết rồi." "Đúng đó đại ca, mật ong lần trước em vừa hái cũng đều đưa hết rồi." "Đi thôi, đừng có nói nữa, Cam tỷ muốn ăn, ta có cách nào." Bốn con gấu xám ngươi một câu ta một lời. Vô số gấu đều khổ không nói nên lời. Bởi vì trước đây tặng quà đều là tặng một món, nhưng qua bao năm Nhất Cam tỷ đơn phương cải cách, giờ tặng quà đơn vị thấp nhất đều phải tính bằng bao tải. Bùm! Bùm! "Hoan nghênh! Hoan nghênh!" Nhất Cam vừa thấy có người tới, liền bắt đầu khua chiêng gõ trống, tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh. "Ha ha, chúc mừng thằng nhóc bảo, lại lên một bậc." "Đúng đó, chúc mừng, chúc mừng." "Bảo ca, đây là quà của đám gấu bọn ta tặng con." "Còn của ta nữa . . . ." Tại chân núi, mọi người đều là bất đắc dĩ lẩm bẩm, nhưng vừa đến chân núi thì lập tức vui vẻ ra mặt, tranh nhau đưa quà tặng. Chỉ một lát sau, trước người Nguyên Bảo đã có thêm 4 bao tải. "Cảm ơn các ngươi, mau vào ngồi đi." Nguyên Bảo rất có lễ độ mời đám yêu quái vào sân. "Nhất Cam, Nhất Cam, lần này chúng nó tặng nhiều quà quá." Đầu của Tiểu Bàn đã sớm vùi trong bao tải đếm lia lịa. Nhất Cam mắt híp híp nhìn bao tải, đột nhiên ông cụ non lên tiếng: "Nguyên Bảo, dù con lớn hơn cô, nhưng tuổi con còn nhỏ. Những lễ vật này con nắm giữ không được, cô giúp con cất giữ trước. Chờ con muốn ăn, hỏi cô lấy, cô cho con từng chút một, con biết chưa?" "Con biết rồi sư cô, lễ vật của Nguyên Bảo đều đưa sư cô giữ hết." Nguyên Bảo cười ha hả nói. Làm sao hắn lại không thấy được tâm tư của tiểu sư cô chứ. Lần trước thu quà còn giấu hết dưới giường của sư cô nữa kia mà. "Nhất Cam, vậy còn bọn ta thì sao?" Tiểu Bàn và Hắc Thố tội nghiệp chớp mắt to. "Yên tâm, tối đến ổ chăn của cô, cô chia cho hai đứa." Nhất Cam một bộ ra dáng chị đại. "Ừ, được được." Tiểu Bàn và Hắc Thố liên tục gật đầu. Chẳng mấy chốc, mười ba yêu tinh họ tương vừng tới, mọi người bắt đầu mở tiệc. Giai đoạn thứ nhất của tiệc yến bây giờ đều theo quy trình, bắt đầu từ việc nhân vật chính hôm nay là Nguyên Bảo lên biểu diễn giảng, sau đó mọi người và yêu quái đứng lên chúc mừng, cuối cùng lại đi vào giai đoạn biểu diễn mở màn, chính là do chủ nhân của núi Ô Quy biểu diễn tiết mục, sau đó là đám yêu quái hiến tài nghệ, cuối cùng đó là đại loạn hầm. "Nga nga nga. . ." Khi tiệc rượu tiến vào giai đoạn biểu diễn, Nhất Cam hóa thành đại cự nhân, Nguyên Bảo hóa thành tiểu cự nhân, được Nhất Cam nâng trên lòng bàn tay, hai sư chất cùng hướng về phía bầu trời, phát ra từng tràng tiếng kêu nga thả cửa, dùng cái đó để kéo mở màn. "Ta cảm thấy ta bị bệnh rồi." Dưới gốc cây đào, Tống Ninh Sinh nói với Tần Thú. "Bệnh gì?" Tần Thú tò mò quay đầu nhìn hắn. "Bệnh trẻ con." Tống Ninh Sinh nói. "Vì sao trên đỉnh núi này của ngươi, ta nhìn bao nhiêu lần những cảnh ngây thơ như vậy, mà vậy mà vẫn không thấy nhàm chán?" Tống Ninh Sinh đưa ra một tràng nghi vấn. Tần Thú trực tiếp trợn mắt: "Yên tâm, ngươi không có bệnh này, cả đời ngươi chỉ có một bệnh thôi." "A? Bệnh gì?" Lần này thì đến lượt Tống Ninh Sinh tò mò. "Chứng cẩu độc thân vạn năm không chịu phá trai." Tần Thú đâu vào đấy đáp. "Ngươi đúng là biết nói chuyện phiếm." "Quá khen." ". . . ." Tống Ninh Sinh chậm rãi bay vào trong Liên Hoa. Chỉ một lát sau, có lẽ cảm thấy chán, lại từ trong Liên Hoa thò đầu ra, quan sát tiết mục ngây thơ của đám tiểu tử kia. Hắc, hắn còn nhìn say sưa ngon lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận