Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 354: Nguyên Bảo xuống núi

Chương 354: Nguyên Bảo xuống núi Chớp mắt.
Hai năm sau.
Nguyên Bảo 16 tuổi.
Một ngày này, Tiêu Huyền phái người đến đón hắn trở về.
Đám người đứng trên đỉnh núi, lưu luyến không rời tiễn biệt Nguyên Bảo.
Nhất Cam mấy người còn chuẩn bị mấy cái bao tải, nào là linh thảo linh dược, quả nho gà quay nướng thỏ rừng, còn có một số bình bình lọ lọ "Kẹo dẻo"...
"Nguyên Bảo, mấy thứ này con cứ mang theo trên đường ăn, không cần để bị đói."
"Ừ, Nguyên Bảo, ta cũng cho con gói một bao tải quả nho, vừa to vừa ngọt, ăn rất ngon đấy."
"Chi chi, ta cũng gói một túi cà rốt cho con, thế nhưng mà củ cải quá lớn, một túi chỉ đựng được một củ."
Nhất Cam nháy mắt nhỏ.
Tiểu Bàn trừng mắt to.
Hắc Thố gãi lỗ tai.
Đại Mỹ cũng đưa rất nhiều thứ, đều là nàng vẽ vẽ, ghi lại quá trình Nguyên Bảo từ châu tròn ngọc sáng Tiểu Bàn Đôn biến thành đôn mập mạp hùng vĩ cường tráng.
Nguyên Bảo rất thích mấy bức vẽ này, coi như trân bảo.
"Yên tâm tiểu sư cô, ta sẽ không bị đói."
"Cũng cảm ơn dì Đại Mỹ, dì Tiểu Bàn, chú Hắc Thố quà tặng."
"Các người yên tâm, ta sẽ thường trở lại thăm mọi người."
"Sư công, sư bá Trường Sinh, tiểu sư cô, dì Đại Mỹ, dì Tiểu Bàn, chú Hắc Thố, chú Đại Bảo, còn có tỷ Vân Yên, Nguyên Bảo đi đây, mọi người bảo trọng nhé."
Nguyên Bảo cõng mấy cái bao tải, lưu luyến không rời hướng đám người vẫy tay từ biệt.
Sau đó leo lên một chiếc thuyền, chậm rãi lái vào trong mây.
"Nguyên Bảo, con phải ăn cơm no đấy nhé!"
Nhất Cam nhón chân lên tại đỉnh núi kêu gào.
"Ta biết rồi tiểu sư cô."
Nguyên Bảo đứng ở đầu thuyền đáp lại.
Sau đó Tiểu Bàn cùng Hắc Thố cũng liên tiếp kêu lên vài tiếng, đều là những lời như "Ăn nhiều cơm vào nhé, không có cơm ăn thì về đây chúng ta cho con cơm ăn, lần sau trở về nhớ mang nhiều đồ ăn ngon cho chúng ta..." đại loại thế.
Mà Nguyên Bảo cũng rất kiên nhẫn, đứng ở đầu thuyền từng cái đáp lại, còn cố ý để phi thuyền bay chậm một chút, giống như ốc sên vậy, từ từ di chuyển trên không ở đỉnh núi.
Di dời nửa canh giờ cũng không dời khỏi phạm vi đỉnh núi.
Cuối cùng vẫn là Tần Thú phất phất tay, đưa ra một hơi gió mát, đưa tiễn phi thuyền.
"Ai, Nguyên Bảo đi rồi."
Nhất Cam mong mỏi nhìn theo, đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng, mới đặt mông ngồi xuống đất, cúi đầu buồn bã thở than.
Nhất Cam có tâm tư rất đơn thuần, nàng từ nhỏ đã mang Nguyên Bảo chơi đùa, Nguyên Bảo thì ngoan ngoãn, lại rất nghe lời, hơn nữa cái gì cũng nghĩ đến nàng, bây giờ lại đột ngột nói hắn phải đi, trước đó không hề có chút chuẩn bị gì, Nhất Cam có chút không nỡ, tựa như mỗi lần không nỡ sư tỷ đi vậy.
Có thể sư phụ nói, mỗi người đều có chuyện riêng cần làm, chúng ta phải tôn trọng quyết định của họ, ép ở lại cũng không phải là tốt cho họ, sư tỷ cũng như thế, Nguyên Bảo cũng là vậy.
Thế nhưng, trong thế giới quan của Nhất Cam, ở trên núi mỗi ngày có cơm ăn thì không tốt sao.
Sư phụ có khi còn sẽ mang nàng chơi trò chơi nữa mà.
Nhưng Tiểu Nhất Cam làm sao hiểu được, người ta ngoài những chí hướng riêng còn cần phải gánh vác trách nhiệm xã hội cùng cuộc sống gia đình.
"Sư phụ, con nói sao Nguyên Bảo trông nhanh lớn quá vậy?"
Nhất Cam ngẩng cái đầu nhỏ nhìn về phía Tần Thú, trong mắt có chút sầu bi nho nhỏ.
Không phải sao, hai túm lông mày nhỏ thưa thớt kia đã sắp bện thành một sợi dây thừng mất rồi.
"Sư phụ, con nói nếu như Nguyên Bảo lớn chậm một chút, có phải là sẽ đi trễ một chút không."
"Ai, đều do con cả, bình thường cho nó ăn quá nhiều thịt."
Nhất Cam có chút tự trách.
Tần Thú xoa đầu nàng, cười nói: "Nguyên Bảo chỉ là trở về nhà một chuyến, thăm cha mẹ, nó cũng không phải là không trở lại."
"Với lại, chờ lần sau nó trở về, nhất định sẽ mang cho con rất nhiều đồ ăn ngon nhé."
"Sư phụ, vậy khi nào Nguyên Bảo trở về?"
"Yên tâm, nhanh thôi."
Đúng vậy a, thời gian trên núi trôi qua rất nhanh, Nhất Cam vừa chơi đùa một lát đã hết rồi.
"Được ạ."
Nhất Cam cúi đầu xuống, sau đó cùng Tiểu Bàn, Hắc Thố tay trong tay xuống núi.
"Nhất Cam, con đi làm gì vậy?"
Tần Thú ở sau lưng hỏi.
"Sư phụ, con cùng Tiểu Bàn, Hắc Thố, đi bắt đồ ăn tối ạ."
Nhất Cam quay đầu lại nói: "Hôm nay con muốn bắt nhiều chút, để lấp đầy nỗi buồn, sư phụ cũng muốn ăn nhiều một chút không?"
"À."
Tần Thú bật cười một tiếng, gật đầu nói: "Được, vậy con bắt nhiều chút, vi sư cũng muốn lấp đầy nỗi ưu sầu."
"Vâng, xung áp!"
Nhất Cam giơ tay Tiểu Bàn và Hắc Thố lên, kêu lên một tiếng.
Chỉ là hôm nay âm thanh không được đầy sức sống, vang dội hữu lực như ngày xưa.
Nhìn Nhất Cam mấy người rời đi, Tần Thú quay đầu nhìn về phía Trường Sinh nói: "Đồ nhi, dạo này tu luyện có gì nghi vấn, có cần vi sư giải thích cho con không?"
"Không có ạ, sư phụ."
Trường Sinh lắc đầu rất thẳng thắn, đồng thời thề son sắt nói: "Sư phụ, con cảm thấy tràn đầy động lực, cách cảnh Trúc Cơ không xa."
"Hai mươi năm trước con cũng nói vậy."
Tần Thú lườm hắn một cái.
"Hắc hắc, lần này con cảm giác là thật, không có sai đâu ạ."
Trường Sinh ngượng ngùng cười một tiếng.
Phất phất tay nói: "Sư phụ, con về tu luyện đây ạ."
Sau đó, hướng về sau núi đi đến.
Lạc Vân Yên lại đi bờ sườn núi luyện kiếm.
Đại Mỹ thì ôm cái bàn vẽ nhỏ, ngồi trên đỉnh núi, vẽ lại cảnh Nguyên Bảo rời đi: Một chiếc phi thuyền vượt qua biển mây mà đi, Nguyên Bảo đứng ở đầu thuyền lưu luyến không rời vẫy tay từ biệt, mà ở dưới biển mây, có một ngọn núi, trên đỉnh núi có rất nhiều người, bọn họ cũng đang vẫy tay từ biệt.
Thần quang chợt lóe, mây sinh sương mù, còn chiếu đến khắp núi Đào Hoa sáng chói nở rộ, phả ra hít vào hương xuân.
Sau khi Nguyên Bảo đi.
Trên núi lại khôi phục sự bình yên vốn có.
Nhất Cam các nàng mỗi sáng sớm đứng dậy đi tuần núi, giữa trưa trở về ăn cơm, sau khi ăn xong thì nằm dưới mái hiên phơi nắng, buổi chiều thì chơi trò chơi, có đôi khi còn đi tìm đám tiểu đệ dưới núi chơi, ngẫu nhiên còn sẽ hỏi Tần Thú xin kịch bản, các nàng muốn xếp cảnh kịch lớn, ngay ở giữa đại hạp cốc, lôi 13 yêu quái và rất nhiều yêu quái bị nàng thu phục dưới núi đến diễn cùng nhau.
Khi đêm đến ánh chiều tà, liền sẽ bưng băng ghế dài, mấy cái đầu nhỏ đặt cùng nhịp điệu trên đó, cùng nhau nhìn ráng chiều.
Ngắm đến nửa canh giờ.
Có khi Tần Thú hiếu kỳ, bọn trẻ con này xem ráng chiều sao mà kiên nhẫn thế.
Nhất Cam nói, sư tỷ thích xem ráng chiều, nàng muốn giúp sư tỷ xem hết, chờ sư tỷ trở về sẽ kể cho nàng nghe.
Cứ như vậy, thời gian trên núi vẫn cứ trôi qua bình thản, an nhàn, vui vẻ mà hạnh phúc...
Trong chớp mắt, lại ba tháng thời gian trôi qua.
"Nguyên Bảo đi ngày đầu tiên..."
"Nguyên Bảo đi ngày thứ hai..."
"Nguyên Bảo đi ngày thứ ba..."
Một ngày này, ánh nắng tươi sáng, Nhất Cam mấy người sau khi cơm nước xong ngồi trong sân, mỗi người một cánh hoa, từng mảnh từng mảnh cấu xé đếm xem Nguyên Bảo đã đi bao nhiêu ngày.
Từ sau khi Nguyên Bảo đi, thì cái việc này cũng trở thành một trong những hoạt động thiết yếu sau khi ăn cơm của bọn họ.
Bọn họ đều đang suy đoán, Nguyên Bảo đi bao lâu thì sẽ trở về.
Tiểu Bàn đoán ba ngày, đã thua.
Hắc Thố đoán mười ngày, cũng thua.
Về phần Nhất Cam, nàng lại đoán rất nhiều ngày.
Tiểu Bàn và Hắc Thố hỏi nàng rốt cuộc là bao nhiêu ngày, Nhất Cam nói không biết, nàng đếm thì cũng có giới hạn, nàng suy đoán thời gian quá giới hạn mà nàng sẽ đếm.
Tiểu Bàn và Hắc Thố lại hỏi tại sao nàng lại đoán xa như vậy.
Nhất Cam nói, Tứ Vô trước kia cũng là đi rất lâu mới trở về, sư tỷ thì càng vậy, cho nên nàng đoán xa ra chút.
"Hừ."
Tiểu Bàn cùng Hắc Thố không thèm đếm xỉa đến, cảm thấy Nhất Cam đang vô lại.
"Thôi đi."
Cuối cùng Nhất Cam đoán một năm.
Bởi vì nàng biết một năm có mười hai tháng, một tháng có ba mươi ngày, nhưng một năm có bao nhiêu ngày thì nàng không tính ra được.
Tần Thú nói, "Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày."
Nhất Cam hô to: "Vậy con đoán ba trăm sáu mươi lăm ngày."
Nhất Cam vừa dứt lời thì.
Tần Thú liền nhận được một phong thư.
Giấy viết thư mở ra, nội dung đại khái là nói lễ trưởng thành của Nguyên Bảo đã đến, mời Tần Thú đến xem lễ, thuận tiện vì Nguyên Bảo làm lễ đội mũ.
Lễ thành nhân 16 tuổi, nghi thức này vô cùng quan trọng, mang ý nghĩa một nam tử từ tuổi thơ tiến vào giai đoạn trưởng thành.
Trong lễ thành nhân, nam tử sẽ tiếp nhận lời chúc phúc của cha mẹ và các trưởng bối trong tộc, đồng thời cũng biết nhận chữ từ trưởng bối lớn tuổi nhất trong gia tộc ban tặng.
Tiêu Huyền bị diệt tộc, tính đi tính lại, Tần Thú là người thân nhất, cũng là người lớn tuổi nhất, về vai vế có lẽ còn là cao nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận