Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 391: Ánh trăng nhiễm hoa, nhân gian vừa vặn, năm nào ẩn cư, cầu đạo trưởng sinh. . . .

Chương 391: Ánh trăng nhuộm hoa, nhân gian vừa vặn, năm nào ẩn cư, cầu đạo trường sinh... Bóng đêm dần dần sâu, trước núi viện bên trong vẫn náo nhiệt, ồn ào vô cùng. Hậu sơn thì lộ vẻ thanh u tĩnh mịch. Tần Thú cùng Ôn Tình bước đi trên con đường đá giữa khóm hoa, phía sau là vầng trăng sáng vằng vặc treo lơ lửng giữa trời, ánh trăng dịu dàng từ bầu trời rải xuống, xuyên qua những cánh hoa, nhẹ nhàng rơi trên vai hai người, hòa lẫn với làn váy áo bị gió đêm khẽ lay, nhất thời như một giấc mộng."Tiểu Tình Nhi, thời gian gần đây con vẫn ổn chứ?" "Dưới núi có kẻ địch nào không, cần sư tôn ra mặt giải quyết giúp con không?" Giọng nói ôn hòa của Tần Thú rơi vào tim Ôn Tình, nàng chưa kịp nhận ra hốc mắt đã phiếm hồng, lắc đầu."Không có, đa tạ sư tôn lo lắng." "Không có thật sao?" Tần Thú cười ha hả, "Con từ năm mười ba tuổi lên núi, ở dưới gối sư tôn hai mươi năm, sắc mặt con thế nào sao có thể trốn được mắt sư tôn chứ." "Sư tôn, con biết người lợi hại rồi." Ôn Tình nghe vậy, vui vẻ cười một tiếng. Nàng là vị Hoàng hậu uy nghi của hoàng triều suốt 42 năm, chỉ khi ở trước mặt sư tôn mới có thể lộ ra vẻ trẻ con như vậy. "Sư tôn, đệ tử có chút lo lắng, là vì thanh tiên kiếm mà sư tôn ban cho con." Ôn Tình vừa nói, không khỏi thở dài, chậm rãi kể: "Mấy tháng trước, bờ Bắc Hải xảy ra náo động, ba thành ven biển, hơn 70 thôn trấn, đều bị một trận pháp do một Đại Yêu Vương cảnh giới Hóa Thần đại viên mãn che lấp thiên cơ bày xuống để huyết tế, Trương Đoan đến bình loạn, không ngờ Đại Yêu đó nhờ huyết tế chi trận và gần nửa số khí vận của Bắc Hải mà thành công lên tới cảnh giới Yêu Hoàng. Trương Đoan không địch lại, bị trọng thương, đại quân đi bình loạn cũng thương vong quá nửa, may mà con kịp thời đuổi đến, đành phải dùng thanh tiên kiếm mà sư tôn ban cho để trảm diệt yêu tặc. Dù loạn đã yên, nhưng đệ tử lo lắng, tiên kiếm quá mức quý giá, sợ một ngày nào đó lọt vào mắt thế gian, bị kẻ có tâm để ý, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên trả lại cho sư tôn thì hơn." Ôn Tình lấy ra một thanh tiên kiếm đỏ rực. Tần Thú nhận lấy, lại in một đạo hồn ấn vào trong kiếm, rồi lại đưa cho Ôn Tình."Kiếm tuy quý trọng, nhưng phải xem so với cái gì chứ!""Trong lòng vi sư, ngàn vạn thanh tiên kiếm cũng không đổi được việc con cả đời an ổn." "Cho nên thanh kiếm này con cứ giữ, vi sư in thêm một đạo hồn khắc vào trong, chỗ cao không dám nói, nhưng ít nhất đối mặt tu sĩ Hợp Thể cảnh sơ kỳ, nó là bùa bảo mệnh cho con." "Con nhớ kỹ, nếu thật có một ngày, vứt kiếm có thể bảo toàn bình an, thì con đừng do dự." Tần Thú dặn dò cẩn thận. Ôn Tình từ chối không được, đành thay đổi ý nghĩ, cười duyên dáng nhận lấy. "Con biết rồi, đồ nhi biết sư tôn quan tâm con, nếu gặp phải tồn tại không địch nổi, đồ nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tìm đường chạy trốn ngay, sau đó đi tìm sư tôn giúp con làm chủ." "Con nít dễ dạy." Tần Thú khẽ gật đầu, ý cười đầy mặt nói: "Bất quá con nói sai một điểm, con tìm sư tôn che chở thì được, nhưng không cần khuyến khích sư tôn đi báo thù cho con, không phải sư tôn sợ phiền phức, mà là oan oan tương báo bao giờ mới hết." Tần Thú đổi giọng, "Nhưng con có thể báo tên hắn cho ta, sư tôn có thể ở trên núi này, ngày đêm nguyền rủa hắn, đảm bảo hắn mỗi ngày đều sinh vui, thoải mái không thôi." "Ấy ấy à, sư tôn, nguyền rủa mà có tác dụng thì đồ nhi đã sớm vô địch rồi." Ôn Tình le lưỡi. "Hừ, con thì không được, nhưng sư tôn con là người thế nào chứ, sư tôn có một bí thuật, rất có hiệu quả nguyền rủa đó." Tần Thú ngạo kiều hơi ngẩng đầu. "Biết rồi, biết rồi." Ôn Tình cười cười, cũng không để bụng. "Bất quá sư tôn, tình hình tiểu sư muội hiện giờ sao rồi? Con hỏi Tiểu Bàn, nàng nói Nhất Cam ngủ đã lâu rồi." "Không có chuyện gì lớn, ngủ một thời gian là ổn thôi." Tần Thú không nói cụ thể cho Ôn Tình, vì bản thân hắn cũng không rõ tình hình, không biết sau khi Nhất Cam tỉnh dậy sẽ ra sao, nên miễn cho Ôn Tình lo lắng."Vậy thì tốt." Ôn Tình gật đầu, ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh, tựa như một dải ngân hà rực rỡ do vô vàn hạt cát nhỏ tạo thành, mộng ảo lung linh, đẹp không sao tả xiết. "Nhìn đi nhìn lại, vẫn là nơi này đẹp nhất." Ôn Tình bỗng nhiên khe khẽ nói. Gió đêm thổi đến, bên tai không khỏi văng vẳng những tiếng cười nói rộn rã ngày xưa, khi nàng còn ngồi trên chiếc xích đu trước núi, hết lần này đến lần khác giục đại sư huynh đẩy nhanh thêm....Còn có dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của tiểu sư muội khi mới lên núi, cùng thói quen lười biếng dùng mánh khóe ăn như hạm, khiến nàng thường phải ngửa mặt lên trời thở dài, dở khóc dở cười... Đặc biệt là lúc dạy cô bé biết chữ, Ôn Tình cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, nhưng vẫn phải nhỏ nhẹ thủ thỉ giảng giải cho cô bé. "Nếu thấy trên núi tốt, có thể chuyển về đây ở mà." Tiếng Tần Thú trầm thấp vang lên. Đêm càng dày, những giọt sương đêm đọng trên cánh hoa làm ướt vạt áo, vị tiên nhân dưới ánh trăng này, lúc này bỗng trở nên lạnh lùng, xa cách lạ thường. Ôn Tình liếc mắt, nhìn dáng hình quen thuộc đang được ánh trăng bao phủ, từ lâu nàng đã tò mò, rốt cuộc sư tôn của nàng làm sao lại có thể xinh đẹp đến vậy. Lúc trước ở trong miệng mẫu thân, tiểu sư bá của nàng chỉ được nhận xét là "đáng yêu", "hiền lành" chứ chưa từng nói sư tôn của mình lại xinh đẹp tuyệt trần. "Sư tôn, giờ con là Hoàng hậu của một nước, dù con không ham mê quyền thế, nhưng con cũng như Trương Đoan, trên vai chúng con đều có trách nhiệm riêng, chúng con cần phải che chở cho ức vạn con dân. Nhưng Trương Đoan cũng đã nói, giờ nội ưu đã trừ, đợi đến khi ngoại hoạn lắng xuống, hoàng triều an bình, hắn sẽ tìm người thừa kế thích hợp, thoái vị đế vương, cùng con ẩn cư, cầu đạo trường sinh. Đến lúc đó, nếu con chuyển lên núi, sư tôn người đừng chê đồ nhi ồn ào nhé." Ôn Tình cong môi cười. Tần Thú nghe vậy, lập tức mắt sáng lên, vỗ tay thở dài: "Như thế thì tốt quá!" Chỉ có trời mới biết, mỗi lần Tần Thú xem xét tình hình của Tiêu Huyền, Vân An Nhiên ở cột hảo hữu gần đây, tim hắn đều thấp thỏm, chỉ sợ có ngày Tiểu Tình Nhi cũng rơi vào hoàn cảnh giống hai người này, không phải đang bị người ta truy sát ẩu đả, thì cũng là đang trên đường bị người ta truy sát ẩu đả. Dù Linh Châu cách Vân Châu không quá xa, nhưng dù sao hai châu vẫn có khoảng cách, khó tránh khỏi sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Lần này tốt rồi, chỉ cần Tiểu Tình Nhi tu luyện bên cạnh hắn, vậy hắn có tự tin bảo vệ nàng bình an. "A! Đêm nay trăng đẹp quá!" Tần Thú ngước mắt khen một câu thật lòng. . . . ."Tiểu Bàn, con chuột nhỏ đó trả cho ta có được không?" Ở phía trước núi, Tiêu Huyền nhẹ giọng dỗ dành Tiểu Bàn, muốn cô bé trả lại con chuột nhỏ mà cô vừa mới đập choáng trong yếm cho hắn. Tiểu Bàn đương nhiên lắc đầu từ chối, đồ ăn vào túi sao có thể trả lại được."Không được, ta đã nói với Hắc Thố rồi, sẽ đem nó chiên dầu ăn, chúng ta còn chưa được nếm con chuột nhỏ bao giờ đâu.""Đừng mà Tiểu Bàn tỷ, đó là tầm bảo chuột, ta phải phí bao nhiêu công sức gian nan vất vả mới tìm được đó, không thể chiên dầu đâu." "Tứ Vô, tầm bảo chuột là cái gì vậy?" "Là con chuột linh có thể mang ta đi tìm bảo vật đó." "À à, ta hiểu rồi, vậy ta sẽ không nổ nó nữa, chờ Nhất Cam tỉnh lại, ta cùng Nhất Cam sẽ mang nó đi tầm bảo, Nhất Cam rất thích tầm bảo." ". . . ." Tiêu Huyền ngớ người một chút, "Tiểu Bàn tỷ, ta dùng 100 hộp bánh ngọt trăm hoa đổi được không?" "Không được." "Vậy 200 hộp?" "Tứ Vô ngươi làm sao thế? Tỷ tỷ mới nói, chúng ta là người một nhà, đồ của người một nhà không phân biệt của ai cả, bánh ngọt của ngươi là của ta, con chuột nhỏ cũng là của ta, vậy sao ta phải đổi chứ?" Tiểu Bàn trừng mắt to nói. "Nắm - thảo!" Tiêu Huyền cực kỳ kinh hãi, hắn xoa đầu Tiểu Bàn, vì trong mắt hắn Tiểu Bàn không giống người có thể lý luận ra được như vậy. "Vậy nên Tứ Vô, lúc về nhà ngươi nhớ sai người mang 200 hộp bánh ngọt qua nhé, không thì ta sẽ mách Nhất Cam, nói ngươi bắt nạt ta, còn ăn vụng heo của Nhất Cam nữa.""Là ngươi ăn vụng heo của tiểu sư tỷ mà?" Tiêu Huyền bỗng nhiên mắt cay xè nhìn chằm chằm Tiểu Bàn. "Tiểu Bàn tỷ, nếu ngươi không trả con chuột tầm bảo cho ta, ta sẽ mách tiểu sư tỷ, nói ngươi ăn vụng heo của nàng." "Ta... ta không có." Tiểu Bàn mắt lúng túng, phồng má, nhịn một lúc rồi oà khóc lớn. "Tỷ tỷ, ông Trường Sinh ơi, Tứ Vô bắt nạt ta!" . . . "Tiểu sư đệ, mau tới đây, cùng sư huynh tỉ thí một phen."
Bạn cần đăng nhập để bình luận