Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 419: Luân Hồi kiếm ý mảnh vỡ, thời gian dòng sông

Chương 419: Mảnh vỡ kiếm ý Luân Hồi, dòng sông thời gian
Tiễn Phong Bắc Huyền đi, Tần Thú bắt đầu cảm ngộ kiếm ý Luân Hồi.
Nói thật, nếu không phải thấy thiên phú của Phong Bắc Huyền quá kém, Tần Thú đã định bồi dưỡng Phong Bắc Huyền đi làm cẩu tặc Vân An Nhiên kia rồi.
Đáng tiếc, Vân An Nhiên người này tuy rất cẩu tặc, nhưng thiên phú đích xác không thể nghi ngờ.
Vân Châu sinh ra một Vân An Nhiên, lại sinh ra một Tiêu Huyền, mấy trăm năm qua cũng làm cho châu nhỏ biên hoang này dần dần lọt vào tầm mắt người thiên hạ.
Ầm ầm!
Theo sự cảm ngộ của Tần Thú càng lúc càng sâu, không gian trên đỉnh núi Ô Quy rung chuyển, phảng phất có một đoạn sông thời gian nhỏ tràn ra, quét lên từng mảnh bọt nước.
Thần hồn Tần Thú theo chỉ dẫn của kiếm ý trong lòng, một bước bước vào dòng sông thời gian kia.
Thời gian như nước, bọt nước quét sạch.
Đó là từng sợi kiếm khí dập dờn trong hư vô, gột rửa thần hồn người.
"Đây là nơi nào?" Tần Thú kinh ngạc.
Trước mắt khắp nơi mây mù mịt mờ, chỉ thấy một dòng sông ngập trời, tựa như xuyên qua cổ kim, không thấy bờ bến, không biết đường lui.
Ông!
Tần Thú bước ra một bước, đón nhận kiếm ý thấu xương đập vào mặt đang du tẩu trên dòng sông này.
Nhân sinh như lữ quán, không tiến ắt lùi.
Tu đạo cũng như thế.
Mới đầu Tần Thú bước đi còn xem như ung dung nhẹ nhõm, chỉ là khi hắn bước đến bước thứ mười thì, thiên địa rung chuyển, dòng sông thời gian rực rỡ, từng đóa bọt nước càng lớn đánh vào mặt, phảng phất muốn che mất toàn thân Tần Thú.
Theo chủ nghĩa sợ chết, Tần Thú lập tức dừng bước, ngước mắt, cẩn thận dò xét và cảm thụ sự biến hóa xung quanh.
"Nếu thần hồn ta treo ở đây, thì liệu có tỉnh lại được trong hiện thực hay là treo luôn?" Tần Thú rơi vào trầm tư.
Không rõ, tức phong hiểm.
Đạo cẩu thứ nhất, gặp chuyện không quyết, tạm lui trước.
"Hẳn là vậy." Tần Thú gật đầu, định bụng rút lui ngay.
Ầm ầm!
Lúc này, dòng sông thời gian càng quét mạnh mẽ hơn, trong nháy mắt bao phủ lấy Tần Thú.
"Mẹ nó!" Tần Thú bối rối.
Đây là ý gì?
Muốn ta kiên trì đi tiếp?
Hay dòng sông này còn có ý thức tự chủ???
"Đại ca dòng sông, ngươi có ý gì?" Tần Thú thử thăm dò cất tiếng hỏi lớn.
Thấy không có ai đáp lại, Tần Thú đành tiếp tục thăm dò kêu vài tiếng, đến khi xác định mình không nhận được đáp lại như mong đợi, Tần Thú liền bỏ ý nghĩ này, ngồi xổm xuống tại chỗ, thò tay ra, cẩn thận từng chút một thử vốc một vũng nước sông dưới thân.
Rõ ràng Tần Thú cảm giác mình đã vốc nước lên, nhưng khi tay nâng lên, trong lòng bàn tay lại trống rỗng.
Tần Thú phiền muộn, nơi này cho hắn cảm giác rất không tốt.
Có cảm giác không lường được, không biết rõ, không thể nhìn trộm.
Thường nói, không nhìn thấu tức là nguy hiểm.
Cho nên, Tần Thú định đợi tại chỗ một hồi, xem có chuyện gì chuyển biến hay không, hoặc là vào đây có giới hạn thời gian gì không, đợi đến giờ thần hồn sẽ tự thoát ra.
Chỉ là chờ mãi chờ mãi, Tần Thú vẫn không đợi được chuyển biến xảy ra.
Thời gian nơi đây hỗn loạn, Tần Thú không biết mình đã ở đây bao lâu.
Lúc này, hắn chợt nhớ đến ý nghĩ tiên giới một ngày phàm gian một năm, trong lòng có chút kinh sợ và buồn rầu.
Sợ đây là giấc mộng Nam Kha (mở mắt ra thấy tay trắng), tỉnh mộng thì mấy đồ nhi không còn, Nhất Cam bị bọn buôn người lừa bán, Tiểu Bàn Đại Mỹ bị nướng, Hắc Thố vì quá đen bị người giẫm chết bụng nhỏ.....
"Ai, sớm biết không cảm ngộ kiếm ý Luân Hồi cực khổ này." Tần Thú ngồi xổm trên mặt sông, nhìn bóng mình trong nước, trong lòng chợt kinh hãi.
"Ngọa tào! Hóa ra ta đã đẹp trai đến mức này rồi!!!".
Sau hoảng sợ, Tần Thú liền không ngừng ghé sát mặt xuống mặt nước, muốn nhìn cho rõ hơn.
Rất có cảm giác "ôm gương tự ngắm, đêm dài không ngủ" đắm chìm trong đó.
Đến khi tỉnh táo lại từ sự tự luyến, là vì bị một đóa bọt nước lớn hất tung lên mặt.
"Ai, khổ quá!" Tần Thú xoa thái dương, mình đẹp trai đến mức một bọt nước cũng ghen tị sao?
"Chán thật, người chết vì trứng, sợ cái rắm!" Tần Thú đứng lên, duỗi lưng mỏi, cắn nhẹ môi, định bụng liều mình, xông thẳng đến ngọn nguồn.
Ông!
Một bước chân bước ra, dòng sông thời gian rung động, vô số bọt nước quét tới, ẩn chứa kiếm ý mà Tần Thú chưa từng cảm ngộ, khi kiếm ý đó chạm vào người Tần Thú, hắn chỉ cảm thấy phảng phất có vô số thời gian xoay chuyển trong đầu.
Thậm chí, Tần Thú sinh ra ảo giác, cảm thấy mình như đang nhỏ lại.
"Tê!" Tần Thú hét lớn một tiếng không hay, lập tức rút lại nửa bước chân.
Ngồi xổm xuống tại chỗ, không dám động nữa.
"Cái lão chân thối tha này, xem ai phí hơn ai." Lần này, Tần Thú đã quyết định nhẫn tâm, liền ở lại đây chờ đợi, mặc kệ có phải mộng Nam Kha hay không.
Mình đã vào Hợp Thể cảnh, có mấy vạn năm tuổi thọ để hao tổn mà.
Thực tế, lúc nãy dù Tần Thú có bước ra thì cũng sẽ không sao, hắn có thể cảm nhận được, hơn nữa hắn còn cảm nhận được, dù có bước thêm vài bước cũng không sao.
Nhưng mà——
"Ta không thèm bước, hắc hắc." Tần Thú lặng lẽ cười, ngồi tại chỗ yên lặng tu luyện, đồng thời buông lỏng tâm thần, cảm ngộ sự luân chuyển của dòng sông thời gian.
Thời gian cứ vậy trôi qua trong sự chờ đợi.
Tần Thú cũng không biết mình đã chờ bao lâu.
Trong lúc đó, thậm chí nhịn không được bước ra hai bước xem thử có tác dụng gì không, nhưng khi Tần Thú cảm giác bọt nước này thực sự có uy hiếp đến sinh tử của mình, Tần Thú vẫn từ bỏ việc lên đầu dòng sông, ngồi xổm tại chỗ chờ đợi, ngón tay còn buồn chán gẩy nước sông dưới chân.
Dòng sông biến ảo, bên trong còn thỉnh thoảng có những mảnh ký ức lưu chuyển, nơi đó như phản chiếu cả một đời người.
Sức mạnh của thời gian, quả thực quá vĩ đại!
"Ai......"
Cuối cùng, chính nơi đất lạ này phá vỡ sự yên tĩnh.
Chỉ nghe phía thượng du dòng sông, nơi không thấy rõ, không thể nhìn hết cuối dòng sông, hình như có tiếng thở dài chậm rãi truyền đến.
"Ngươi, vì sao không đi vào?" Giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc.
"Hả? Dòng sông này có linh?" Tần Thú đột nhiên kinh ngạc.
Rồi thành thật trả lời: "Bẩm tiền bối, vãn bối sợ chết".
"......"
Một câu của Tần Thú khiến cho sinh linh ở cuối dòng sông kia im lặng.
Một lúc lâu sau, mới truyền ra giọng nói cực kỳ bình thản, nhưng trong sự bình thản lại mang theo một chút cảm xúc khác lạ.
"Sợ chết ngươi tu đạo làm gì!"
"Hắc, đây là hắn đang mặt dày mở rộng a!" Tần Thú trong lòng khó chịu, sợ chết là một lý do bình thường như thế mà, là lẽ thường tình mà, cái người này nhìn là biết giác ngộ không đủ.
Mấu chốt là không đủ thì thôi, còn nói như vậy, ta tu kiếm đạo thì sao, có ăn cơm nhà ngươi không?
"Hắc hắc, tiền bối dạy bảo chí phải, vãn bối giờ về đây, quăng kiếm tu đạo." Tần Thú đứng lên mặt nghiêm trang chắp tay nói.
"..."
Một câu nói kia, lại khiến vị ở trên kia im lặng.
"Người tu đạo cần tranh với trời, tranh với người, tranh với chính mình, chỉ cần dính đến chữ 'tranh', thì chắc chắn có phong hiểm, vậy nên ngươi dù tu kiếm hay tu đạo, chỉ cần bước vào tiên lộ thì chắc chắn phải đối mặt nguy cơ và cái chết, và cái ngươi cần là một đạo tâm không sợ sinh tử, đạp tan sợ hãi mới được."
"Nếu ngay cả điểm này cũng không làm được, vậy thì ngươi đừng nên tu đạo làm gì." Sinh linh ở thượng lưu sông thời gian phát thề, đây là lần hắn nói nhiều nhất trong mấy trăm ngàn vạn năm.
Không phải để dạy bảo hậu bối nào, chỉ đơn giản là thấy có chút vô não khí.
"Vậy không được a tiền bối, vãn bối tu đạo là vì sợ chết, chỉ có đắc đạo mới có cơ hội trường sinh." Tần Thú thề, câu trả lời của mình vô cùng thật lòng.
Chỉ là mấy kẻ 2B này vĩnh viễn không hiểu được, có treo thì cuộc đời cũng không cần định nghĩa theo tục.
"Mẹ kiếp..."
Sau một hồi im lặng, sinh linh trong sương mù trên kia cuối cùng vẫn là bùng nổ một câu chửi tục đầy cảm xúc.
Hắn chưa từng thấy dạng người như vậy.
Phàm là sinh linh có thể bước vào dòng sông này, đều là tài năng kinh diễm ngàn xưa, theo lý thì người như vậy đều nên có một lòng khám phá đại đạo, khí phách vô địch mới phải.
Hơn nữa, đây là bảo địa vô thượng mà kiếm tu thiên hạ tha thiết mơ ước, chỉ cần đến được đây, ai cũng phải dốc hết sức tiến lên, dù trên con đường tiến lên đó có nguy cơ thần hồn tiêu tán, họ cũng vẫn sẽ xông thẳng không lùi, nghĩa bất dung từ.
Đó chính là mị lực của đại đạo.
Mà đại đạo hẹp như vậy, ngươi không dùng sinh tử mở đường, còn mong chờ gì có thể mở cho ngươi "số mệnh một đường" nữa?
"Rốt cuộc ngươi có lên dòng sông không?" Sinh linh thượng du có chút nóng nảy.
"Xin hỏi tiền bối, nếu tiếp tục đi lên sẽ có nguy cơ tử vong sao?"
"Đương nhiên là có, nếu không có nguy cơ thì ai trong thiên hạ cũng thành đạo, người người cũng có thể Đăng Tiên, người người......"
"Vậy không lên, vãn bối muốn về nhà." Lời của sinh linh thượng du còn chưa dứt, Tần Thú liền chắp tay kính ý, đầu lắc lư như cá chép lội sóng.
"........"
Lại một hồi trầm mặc.
Không im lặng thì chết, mà sẽ là im lặng đánh người.
Sinh linh thượng du rốt cuộc hoàn toàn không ngồi yên được, giọng điệu vốn vô tình cũng xuất hiện một chút dao động.
"Ngươi có biết, ngươi mượn cảm ngộ kiếm ý Luân Hồi mới đến được đây, có thể đây là lần duy nhất ngươi có cơ hội nhìn thấy kiếm đạo chí cao, nếu bỏ lỡ cơ hội này, ngươi sẽ hối hận."
"A di đà phật, vãn bối dứt khoát."
"? Ngươi là người Phật môn?"
"Vô Lượng Thiên Tôn, vãn bối không phải, vãn bối chỉ là một tiểu tu sĩ nhân gian, chỉ muốn âm thầm tu luyện, cầu một con đường trường sinh không nguy hiểm."
"........."
"?????????"
"!!!!!!!!!!!"
Soạt——
Bọt nước quét sạch, cả thượng hạ du con sông nhất thời rơi vào tĩnh lặng.
"Tiền bối?" Rất lâu sau, Tần Thú lấy hết can đảm thăm dò gọi một tiếng.
Giọng nói bình thản không chút cảm xúc của sinh linh thượng du truyền đến.
"Ngươi biết không? Nếu ngươi là hậu bối trong gia tộc ta ngày xưa, ta đã một chưởng đánh chết ngươi rồi."
"A di đà phật, Vô Lượng Thiên Tôn, tiền bối thật là bạo... Người có tình có nghĩa a, vãn bối bội phục." Tần Thú chắp tay trước ngực, tiếp tục tụng thầm: "Bất quá vãn bối và tiền bối quan niệm khác nhau, nếu hậu bối của tộc ta hay người bên cạnh ta mà có thể giống như vãn bối, một lòng chỉ nghĩ đến an tĩnh tu luyện, ổn trọng cầu tiên, thì vãn bối sẽ rất vui mừng và ban thưởng cho hắn."
"........Ai....."
"Tiền bối vì sao thở dài?"
"Bản tọa muốn đánh chết ngươi."
"? ? ? ? A di đà phật, thế giới tốt đẹp như thế, tiền bối không nên nóng nảy như vậy, vãn bối nguyện khuyên can tiền bối, hãy trước..."
Soạt!
Tần Thú chưa dứt lời, dòng sông thời gian bỗng nhiên đảo ngược, bọt nước quét sạch, bao phủ thiên địa, và che mất thân thể Tần Thú.
"Tiền bối bớt giận!" Tần Thú hoảng sợ kêu lớn.
Giờ khắc này, hắn thực sự sợ rồi.
Vốn tưởng rằng đối phương là đại lão, dù sao thì cũng biết khinh miệt giảm tư thái đối với mình động thủ, nhiều nhất vung tay áo đuổi mình khỏi nơi này là cùng.
Nhưng ai ngờ đại lão cũng có tính bạo, ngay cả bản tính thật sự của Tần Thú cũng không đả động được hắn.
"Xong đời, hệ thống cẩu, ngươi cứu ta!" Tần Thú kêu lớn trong lòng.
Nhưng cũng không nhận được hồi đáp nào.
Sau khi thuận theo thiên địa đảo ngược, thần hồn Tần Thú nghi hoặc không thôi, kinh ngạc nhìn mặt nước dưới chân, mình vẫn ở nguyên tại chỗ, mọi chuyện như không có gì thay đổi, tất cả lại như đã xảy ra biến đổi.
"Bước ra 99 bước, ngươi sẽ rời khỏi đây, không bước được 99 bước, ngươi vĩnh viễn sẽ ở lại đây." Sinh linh thượng du nói xong câu đó thì không muốn nói nữa.
"Không cần mà tiền bối, vãn bối muốn về nhà, vãn bối nhớ mẹ rồi, huhu" Tần Thú ôm mặt gào khóc.
"Sao bây giờ, cục cưng sợ quá, nơi này nguy hiểm quá!"
"Đừng khóc, khóc nữa bản tọa bây giờ giết ngươi!" Không nhịn được.
"...Mẹ đau khổ." Tần Thú tan nát cõi lòng lẩm bẩm một câu, chấp nhận hiện thực, liền lần nữa điều chỉnh cảm xúc, hít sâu một hơi, đôi mắt dần bình tĩnh lại.
Đạo cẩu thứ 88, khi gặp phải chuyện không thể tránh khỏi, trước quỳ xuống cầu xin tha thứ, gọi đại cha, nếu đối phương vô tình, thì tiếp tục quỳ xuống cầu xin tha thứ, gọi đại gia, nếu đối phương vẫn vô tình, thì mẹ nó, vậy thì....
"Ta tới rồi!" Sau khi sắp xếp xong cảm xúc, Tần Thú nhoẻn miệng cười, để lộ một hàm răng trắng như tuyết, ông một tiếng, bước một bước về phía thượng du sông thời gian.
Ầm ầm —— ầm ầm ——
Từng đóa từng đóa, từng mảnh từng mảnh bọt nước xoay tròn, kiếm khí trút xuống.
Kiếm ý vô hình càng không ngừng bao phủ thần hồn Tần Thú.
Tần Thú cố thủ tâm thần, không dám thả lỏng chút nào.
Dùng thần hồn đạp nước sông thời gian, lĩnh ngộ kiếm ý Luân Hồi.
Thời gian chậm rãi trôi....
Tần Thú dần cảm nhận được áp lực vô song.
Giờ phút này, hắn mới chỉ bước ra bước thứ 33.
"Hô" Tần Thú thở ra một hơi, nghỉ ngơi một lát, tiếp tục bước tiếp.
Giờ phút này, tuy đang là trạng thái thần hồn, không có nhục thân, nhưng hắn thật sự cảm nhận được sau lưng mình phảng phất ướt một lớp mồ hôi lạnh.
Dòng sông này có thể đi được bao xa, không chỉ khảo nghiệm căn cốt thiên phú mà còn là tâm tính tiềm lực, và ngộ tính.
Không khéo, ngoài việc sợ chết thì những mặt khác của Tần Thú đều ở mức ưu càng thêm ưu lại thêm ưu.
Xoẹt——
Không biết đã qua bao lâu.
Tần Thú một bước rơi xuống, bọt nước im lìm.
Cuối cùng cũng bước ra 99 bước.
Giờ phút này Tần Thú đã mệt đến sắp kiệt sức.
Nhưng hắn vẫn cứ đứng vững tại chỗ, thần hồn cảnh giác, không dám lơ là.
"A! Vậy mà thật sự có thể bước ra 99 bước!" Tần Thú: .......??????
Bạn cần đăng nhập để bình luận