Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 281: Giao thừa quét tuyết! Sư phụ, đồ nhi cho ngài mang theo một món lễ vật. . . .

Chương 281: Giao thừa quét tuyết! Sư phụ, đồ nhi mang cho ngài một món quà. . . .Rất nhanh đã đến một tháng sau. Hôm nay là giao thừa. Một buổi sáng sớm, Tần Thú đã dẫn mấy tiểu tử kia quét dọn tuyết đọng trong sân. Dưới ánh mặt trời ban mai, mấy tiểu tử hăng hái khí thế ngất trời. Đỉnh núi hiện ra một khung cảnh vui tươi phồn vinh, tràn đầy sức sống. Đại Mỹ thì nằm bò dưới gốc đào cạnh bàn, nghiêm túc viết câu đối nhỏ, cánh hoa sau lưng bay tán loạn, thỉnh thoảng rơi vào bên trên những con cá chép nhỏ đang viết câu đối, Đại Mỹ đều cẩn thận hà hơi thổi đi. "Thái! Tiểu Bàn, nhìn chiêu Thanh Phong 18 quét của ta này!" Vừa quét, Nhất Cam đã bắt đầu vung vẩy cái chổi nhỏ trong tay, cùng Tiểu Bàn lao vào một trận "Đại bỉ bính" trong đống tuyết. Rất nhanh, "món ăn thần" trên đỉnh núi đã thua trận. Nhất Cam giơ cái chổi nhỏ lên trời cười to. "Hô hô ha ha, gọi cá Cẩm Lý đại vương này, ngươi đã tâm phục khẩu phục chưa!". . . Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, bất giác đã đến giữa trưa. Mấy tiểu tử cãi nhau ầm ĩ, dùng nửa ngày mới quét sạch tuyết đọng trên đỉnh núi. "Sư phụ, sư phụ, bọn con quét dọn xong rồi." Nhất Cam chạy tới, hào hứng tranh công. Tần Thú giơ ngón tay cái lên, tán dương: "Nhất Cam thật là chăm chỉ!" "Hô hô ha ha." Nhất Cam bóp cái bụng nhỏ, đắc ý cười lớn, "Vậy sư phụ, bây giờ con là thằng nhóc chăm chỉ nhất trên núi này sao?" "Đúng đúng đúng." Tần Thú cười liên tục gật đầu. "Ơ ơ ơ... sư phụ, lúc nãy sao sư phụ không thổi phù một cái, cho tuyết bay đi luôn đi ạ?" Nhất Cam lại hỏi. "Có một số việc, cần tự mình động tay động chân làm mới có ý nghĩa." Tần Thú đáp. "A." Nhất Cam gật đầu nhẹ. "Ngươi nghe rõ không?" Tần Thú hỏi. "Dạ không!" Nhất Cam lắc đầu, rồi gấp gáp nói: "Sư phụ, cơm chín chưa? Bụng nhỏ của con đang đòi cơm." "À à, ngươi đi hỏi đại sư huynh của ngươi thử xem." Tần Thú xoa đầu Nhất Cam. "Dạ." Nhất Cam ngẩng cái đầu nhỏ lên đáp, sau đó chạy về phía phòng bếp, vừa chạy vừa la lớn: "Đại sư huynh, cơm chín chưa? Hôm nay con làm việc hăng lắm, chắc chắn đã gầy đi rất nhiều cân rồi, nên buổi trưa con muốn ăn thật nhiều, huynh tuyệt đối đừng có nấu ít đi nhé!" Trong phòng bếp, Trường Sinh trông coi một cái nồi đen lớn, đối chiếu thực đơn và nguyên liệu, từng thứ một bỏ vào nồi, rồi bưng từng mâm bày lên bàn dài mười mấy mét, như một dây chuyền sản xuất vậy, chỉ chốc lát, đã bày xuống mấy chục mâm sơn hào hải vị. "Chưa có đâu, còn thiếu nhiều, tiểu sư muội, ngươi kiên nhẫn chờ chút, sư phụ nói, hôm nay phải bày đầy 100 món ngon, để cho ngươi ăn no nê." Trường Sinh cười nói. Dù nồi đen lớn nấu nhanh, nhưng cũng không thể chịu nổi số lượng nhiều được. "Hô hô ha ha, vậy hôm nay con muốn ăn mười con heo cơ, hừ." Nhất Cam ưỡn cái bụng lớn đứng trước cửa phòng bếp, chắn luôn ánh mặt trời chiếu vào phòng. . . . . Dưới gốc đào, mỗi khi viết xong một bộ câu đối, Đại Mỹ đều thổi vài hơi vào mực rồi phơi dưới gốc đào, đợi bút tích tự nhiên khô. Thỉnh thoảng có gió thổi qua, làm bay lộn xộn những câu đối màu đỏ dưới gốc cây. Lúc này, Đại Mỹ sẽ kết pháp quyết, thi triển thuật "Dừng Phong". Còn Tần Thú thì đứng trên đỉnh núi, chậm rãi đi dạo, nhìn cảnh dưới núi, như đang chờ đợi điều gì. "Sư phụ, có thể ăn cơm chưa ạ?" Một lát sau, Trường Sinh từ trong bếp đi tới, kêu lên. "Chưa vội, đợi tiểu sư đệ của ngươi một lát nữa." Tần Thú quay đầu cười đáp. Nụ cười này, còn hơn cả tinh hoa, gió tuyết quanh núi cùng hoa đào đều đã mất đi sắc thái. Đại Mỹ biết Tứ Vô thích hoa đào, cũng biết Tứ Vô sắp tới, nên đêm qua đã lặng lẽ làm phép, khiến hoa đào nở rộ khắp núi giữa mùa đông. "A! Tiểu sư đệ cũng muốn về ư!" Trường Sinh lộ vẻ kinh hỉ. "Sư phụ, sao ngài không nói cho con biết." Trường Sinh dò hỏi. "Vi sư đây không phải muốn cho ngươi một bất ngờ sao." Tần Thú cong lên ý cười. "Vậy sư phụ, sư muội có về không ạ?" Trường Sinh lại hỏi. "Không có." Tần Thú lắc đầu, như tự nói với mình, lại giống như trả lời Trường Sinh: "Tiểu sư muội của ngươi bận lắm." Ánh mắt Tần Thú có chút rã rời. Tụ tán biệt ly, nhân chi thường tình. Nhưng có thể thì vẫn nên gặp mặt nhiều chút cho phải, có đúng không? Hắc, cũng không biết cái tên cẩu hàng phân thân kia đang làm cái gì, giờ gọi hắn mà hắn chẳng thèm để ý hỏi han gì ta. Không nói thì thôi, vì sao ta cảm thấy liên hệ giữa bản thân và phân thân ngày càng yếu đi, cũng không cảm nhận được khí tức vực sâu thiên ma, giống như cả tòa vực sâu thiên ma đã bị cô lập với thế giới bên kia vậy. Nếu cách xa nhau hai giới, bản thể và phân thân khó mà giao lưu được. "A." Trường Sinh nghe sư muội không đến, khuôn mặt già nua cũng có chút thất vọng. Thấy vậy, Tần Thú vỗ vai Trường Sinh, cười nói: "Trường Sinh à, con không cần phải thở dài, đợi khi nào con đột phá Trúc Cơ, vi sư sẽ mở một bữa tiệc rượu linh đình cho con, đến lúc đó, sẽ gọi cả tiểu sư đệ và sư muội của con về." Trường Sinh nghe xong, lập tức lòng tràn đầy tin tưởng. "Dạ sư tôn, đồ nhi nhất định sẽ Trúc Cơ trong vòng mười năm, ha ha ha." Trường Sinh cười khúc khích, giơ nắm tay nhỏ tự cổ vũ. "Xin hỏi——" "Có ai hoan nghênh ta không nha!" Lúc này, có tiếng nói truyền đến từ ngoài núi. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Tiêu Huyền mang theo Yêu Nguyệt cùng nhau đến. Hắn bước qua khắp núi hoa đào, chậm rãi rơi xuống đỉnh núi, cung kính hành lễ với Tần Thú. "Đồ nhi bái kiến sư tôn, nguyện sư tôn năm năm tháng tháng đều tươi trẻ." Tiêu Huyền cười tinh nghịch, sau đó lại chắp tay với sư huynh Trường Sinh: "Tứ Vô cũng đã gặp đại sư huynh, chúc đại sư huynh tu luyện thuận lợi, không gặp bình cảnh." "Đồ tức Yêu Nguyệt, bái kiến sư tôn, mong sư tôn lão nhân gia ngài chúc mừng năm mới." Yêu Nguyệt cũng dịu dàng hành lễ, sau đó cũng lễ phép với Trường Sinh: "Bái kiến đại sư huynh." "Tốt tốt tốt, đến là tốt rồi, ha ha ha." Tần Thú cười ha hả, sau đó nói: "Vừa vặn cùng nhau dùng cơm thôi." "Không vội sư tôn, con có mang theo một món quà cho ngài." Tiêu Huyền cười nói. Tần Thú khựng lại một chút, một tháng trước Tiêu Huyền gửi thư, trong thư nói muốn cho hắn một bất ngờ, lúc đó Tần Thú còn nghĩ, chỉ cần không phải kinh hãi thì đều được. "A! Ngươi còn biết mang quà cho vi sư?" Tần Thú vẻ mặt không tin, luôn cảm thấy đồ nhi cà lơ phất phơ này rất không đáng tin. "Thật đó sư tôn, món quà này của con ngài nhất định sẽ thích." Vừa nói, Tiêu Huyền quay lưng lại, tiếp đó lại nhảy một vòng xoay người, "Đương đương đương" mở áo khoác của mình ra, như một trò ảo thuật vậy, biến ra một con búp bê mập ú. "Đây là nhi tử của con, sư phụ, ngài thấy bất ngờ không, kinh hỉ không?" Tiêu Huyền nhướng mày nói. ". . ." Yêu Nguyệt thấy dáng vẻ của trượng phu, không khỏi che miệng cười khẽ. ". . . ." Tần Thú đầu tiên là ngây người ra, đúng là không kịp phản ứng. Chỉ đến khi định thần lại, trên mặt lại lộ ra một trận vui mừng. Tính ra thì đây là đồ tôn đầu tiên của mình. "Ta xem nào." Tần Thú tiến lại gần xem, tiểu gia hỏa răng còn chưa mọc đầy, mắt to tròn đen láy, đang trong trạng thái ngơ ngác đáng yêu, chỉ là khi nhìn thấy Tần Thú thì như có cảm giác, "ha ha ha" vui cười lên, hai tay nhỏ còn vung loạn xạ, muốn chạm vào Tần Thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận