Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 331: Nhân tài tụ tập đội cổ động viên! Giết tới điên cuồng!

Chương 331: Nhân tài tụ tập đội cổ động viên! Giết đến điên cuồng!
"Cố lên! Cố lên!"
"Tứ Vô, cố lên!"
Nhất Cam mấy người liều mạng gào thét, cuối cùng tựa như cảm thấy chưa đủ, rất vui vẻ chạy vào phòng trúc, lấy ra mấy cái chiêng lớn chũm chọe gõ vang chấn thiên động địa.
Bang! Bang! Bang!
"Tứ Vô, con là nhất bổng, ta ủng hộ con!"
"Ta cũng ủng hộ ngươi! Cẩm Lý đại vương ủng hộ ngươi a ——"
"Chi chi, còn có ta thỏ đại gia, Tứ Vô tất thắng!"
Loảng xoảng loảng xoảng bang....
Từng đợt tiếng chiêng trống chấn màng nhĩ mọi người ầm ĩ.
Tần Thú rất ghét bỏ đạp chân Nhất Cam, nói nàng gõ làm tai mình đau, muốn tịch thu công cụ, sau đó tự mình giẫm lên ghế nhỏ vui sướng gõ lên.
"Đồ nhi, sư phụ ủng hộ ngươi a ——! ! !"
Tần Thú vừa gõ, vừa há to mồm ngao ngao gào thét.
"Sư tỷ..." Nhất Cam ủi cái đầu nhỏ vào ngực Ôn Tình, vểnh miệng nhỏ ủy khuất nói lầm bầm: "Sư phụ đoạt cái chiêng chũm chọe của con, còn giẫm ghế nhỏ của con..."
"Nhất Cam ngoan, đừng khóc, sư tỷ đi giúp ngươi lấy về." Ôn Tình dở khóc dở cười an ủi Nhất Cam, sau đó bóp eo dữ dằn kêu ầm lên: "Sư phụ, ngài lớn chừng này rồi, còn đoạt đồ chơi của con nít làm gì, ngài mau trả cho sư muội đi ——"
"Đồ nhi, cố lên! Đồ nhi, chơi chết hắn!" Tần Thú quên hết tất cả.
Một bên Tống Ninh Sinh không nỡ nhìn.
Ôn Tình thấy thế, trực tiếp tiến lên túm lấy chiêng chũm chọe trong tay Tần Thú, để lại cho hắn một cái gáy.
"Hắc, đồ của vi sư cũng dám đoạt....." Tần Thú rầu rĩ ngồi về xích đu, cót ca cót két, lại gặm hạt dưa.
"A, Nhất Cam cho ngươi nè." Ôn Tình đưa chiêng chũm chọe đã cướp lại cho Nhất Cam.
Nhất Cam trợn tròn mắt nhỏ, vui vẻ nói: "Hô hô, sư tỷ con thật lợi hại, dám đoạt đồ chơi của sư phụ nè."
Loảng xoảng bang....
Nói rồi, Nhất Cam lại bắt đầu gõ vang chấn thiên động địa.
Cả người như là fans cuồng nhiệt nhất của Tiêu Huyền.
"Tứ Vô, cố lên! Con lại về ủng hộ con rồi nè ——! ! !"
"Chi chi, vĩnh viễn ủng hộ ngươi! ! "
Bành!
Hư không nổ tung, một cây lông dài màu vàng xuyên thủng biển mây, đột nhiên đâm vào lồng ngực Tiêu Huyền, lực lượng cường đại trong nháy mắt lan tràn ra, uy áp cái thế, chấn tan thân thể Tiêu Huyền thành mảnh nhỏ.
"A ——"
Nhất Cam mấy người thấy vậy, đột nhiên mở to hai mắt, che miệng kinh hãi kêu lên.
"Tứ Vô tiêu rồi!"
"Sư phụ, Tứ Vô tiêu rồi, oa oa oa 。゚(゚´(00 )゚ )゚。" Nhất Cam khóc nức nở.
Tần Thú liếc nàng một cái, tức giận nói: "Yên tĩnh."
Ầm ầm!
Ngay lúc này, phía sau Lạc Binh Thư, trong đám mây hỗn loạn, một đạo thân ảnh mang theo vô tận kim sắc hỏa diễm trong nháy mắt xông ra, một quyền đánh sập nửa bầu trời, đánh về sau lưng Lạc Binh Thư.
Lạc Binh Thư có cảnh giác, thân hình trong nháy mắt lướt ngang.
Nhưng Tiêu Huyền đã đoán trước, trong chớp mắt tung ra mấy chục đạo quyền ấn, phong tỏa hết đường lui của Lạc Binh Thư.
Ầm ầm!
Cuối cùng quyền mang nổ tung, rơi trúng vai Lạc Binh Thư, Lạc Binh Thư kêu đau một tiếng, thân thể lung lay, bay tứ tung ra, nhưng rất nhanh đã dừng lại, bí lực toàn thân hòa lẫn, đồng thời ảo hóa ra từng đạo tàn ảnh, phản công Tiêu Huyền.
Trong lòng bàn tay hắn bí lực hòa lẫn, diễn hóa đủ loại dị tượng, cùng đánh về phía Tiêu Huyền.
Bành! Bành! Bành!
Hư không không ngừng nổ tung, ngay sau đó núi sông dưới chân bọn họ cũng sụp đổ.
Nếu không có kết giới của Tần Thú bảo vệ, chỉ bằng uy lực hủy diệt của hai người này, cũng đủ để phá hủy nửa tòa Đại Hoang Chi Địa.
Hơn nữa bọn họ giao thủ quá nhanh, nhanh đến nỗi tất cả biến hóa đều trong nháy mắt.
"Hô, thì ra là phân thân của Tứ Vô." Sau một trận sợ bóng sợ gió, Nhất Cam lại nghiêm chỉnh nhẹ nhàng thở ra, rồi cầm thanh la chũm chọe tiếp tục cổ vũ cho Tiêu Huyền.
Ầm ầm!
Rất nhanh, Tiêu Huyền một chiêu vô ý, vai trái trúng một chưởng, thân hình lảo đảo trượt xuống.
"Ai nha....." Nhất Cam thấy vậy, lập tức vỗ đùi cả kinh kêu lên.
"Tứ Vô sao lại bất cẩn như vậy." Nhất Cam nửa ngồi đó, nhíu đôi mày thưa thớt, mặt nhỏ đầy ưu sầu.
Xoát!
Rất nhanh, Tiêu Huyền ngừng rơi, thân thể lóe lên, lại xông vào chiến trường, hướng thẳng Lạc Binh Thư.
"Hoắc! Tứ Vô đứng dậy rồi!" Nhất Cam thấy thế, lập tức quét sạch vẻ thất bại, "Xoát" một tiếng đứng dậy, giơ tay nhỏ lên reo hò: "Tứ Vô, cố lên!"
"Úc úc, tiểu bạch kiểm sắp bị đánh rồi!"
"Ai da má ơi, Tứ Vô cẩn thận!"
"Hô hô ha ha, Tứ Vô đập trúng đầu hắn....."
"Ngọa tào! ! ! ! ! =͟͟͞͞(๑ò◊ó ノ ) Cái tiểu bạch kiểm đó thật là âm hiểm, lại là tàn ảnh! ! !"
"A a a.... Tứ Vô, chạy mau a!"
"Nha ha ha ha, Tứ Vô, đánh cứt hắn, đánh cứt hắn, đánh cứt hắn nha nha nha nha nha nha ——! ! ! ! !"
Trong sân chiến đấu vô cùng náo nhiệt.
Bên ngoài sân, đội cổ động viên hô khản cả giọng.
Mỗi khi Tiêu Huyền bị đánh gục, Nhất Cam liền sẽ vỗ đùi "Ai nha ai nha" than thở, còn khi Tiêu Huyền đứng lên, Nhất Cam liền trong nháy mắt hừng hực khí thế đứng dậy reo hò cổ vũ.
Về phần mấy thành viên khác của đội cổ động viên.....
Tiểu Bàn đã đứng một bên, giơ châu báu tỷ tỷ đã hứa vụng trộm khấn vái.
"Úm ma ni bá mễ hồng, con hướng tiên tổ vĩ đại khấn vái, Tứ Vô có thể đánh thắng tiểu bạch kiểm kia....."
"Úm ma ni bá mễ hồng, con hướng tiên tổ vĩ đại khấn vái, tiểu bạch kiểm kia rớt quần......."
"Úm ma ni bá mễ hồng, chân của tiểu bạch kiểm kia bị què........"
"A a a, một mũi tên nhỏ bắn vào mông hắn........"
Hưu!
Một mũi tên nhỏ từ ngoài trời bay tới, nhắm thẳng vào mông Lạc Binh Thư đang giao chiến.
Đáng tiếc mũi tên nhỏ còn chưa tiếp cận Lạc Binh Thư, đã bị khí cơ toàn thân hắn làm tan nát.
"Nhất Cam, sao đây, lời khấn vái của ta không linh nghiệm." Tiểu Bàn kéo ống tay áo Nhất Cam, nhỏ giọng thầm thì.
Mà lúc này Hắc Thố đã rút Khai Sơn phủ bên hông mình, một mắt mở to, một mắt nhắm, nhắm Lạc Binh Thư, tùy thời chuẩn bị ném ra ngoài, đánh lén.
"Đi, mấy người các ngươi trật tự xem, nếu không đều đi phạt đứng." Cuối cùng, Tần Thú chịu không nổi ồn ào, cho mỗi người một cốc mới có chút yên tĩnh.
"Ha ha, thoải mái!" Giữa sân chợt vang lên một tiếng cười lớn.
"Tiêu Huyền, nhận thêm chiêu này của ta—— Thần Nỗ Thiên Tru diệt!"
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, thiên địa hôn ám, một cái cung nỏ to lớn lóe lên hắc kim màu sắc hiện lên trên bầu trời, Lạc Binh Thư toàn thân phù văn lấp lánh, bàn tay khẽ giơ, từng luồng năng lượng to lớn hủy diệt trời đất bắn ra.
Hưu! Hưu! Hưu!
Chín mũi tên nỏ hắc kim dài trăm trượng, hiện ra cửu đại phương vị, như một trận pháp, trong nháy mắt khóa chặt hư không, khiến Tiêu Huyền không có chỗ trốn.
"Uống a!"
Tiêu Huyền thấy vậy, không trốn không né, đột nhiên gầm thét một tiếng, một tôn kim thân pháp tướng nguy nga đứng thẳng giữa thiên địa.
Oanh! Oanh! Oanh!
Lực lượng cuồng bạo quét sạch tứ phương, hai tay Tiêu Huyền đóng mở, hóa thành Âm Dương Đại Long quấn quanh bốn bề thiên địa, gắng gượng gánh vác toàn bộ sát cơ.
Chín mũi tên nỏ hắc kim to lớn vỡ tan dưới quyền ý ngập trời, diệt vong.
"Rống!"
"Đến chiến!" Tiêu Huyền gầm thét, chiến ý toàn thân ngút trời.
Lạc Binh Thư cũng không sợ, hắn tinh thông các loại pháp thế gian, càng nắm giữ nhiều loại bí thuật cao thâm, thế là vung tay lên, một luồng kiếm hà màu vàng trùm lên trời mà xuống, trong chớp mắt bộc phát đại sát cơ, đánh vào kim thân của Tiêu Huyền.
Bành! Bành! Bành!
Không gian liên tiếp sụp đổ, hư không không ngừng nổ tung, kiếm hà mãnh liệt chém vào kim thân, bắn lên từng chuỗi hỏa diễm màu vàng, như sóng biển xoáy trào, vừa diễm lệ vừa kinh khủng.
"Hai người này đúng là có chút bản lĩnh." Tần Thú vỗ hết vỏ hạt dưa trong tay, lại cầm một nắm hạt dưa gặm tiếp.
Trong mắt hắn, cả hai đều phát huy chiến lực vượt xa cảnh giới này.
"Ha ha, thiếu niên thiên kiêu, hăng hái, nhìn thật khiến người cảm khái." Tống Ninh Sinh cười.
Rất nhanh, hai người đã giao chiến mấy canh giờ.
Hoàng hôn dần tắt, ánh chiều tà nhuộm đỏ.
Mấy cái đầu nhỏ trên đỉnh núi đã hô sức cùng lực kiệt, từng đứa nâng bụng nhỏ nằm trên đất, Nhất Cam thì giọng đã khàn.
"Sư phụ, sao bọn họ vẫn chưa đánh xong, con đói bụng." Nhất Cam mặt mày cay đắng nói.
"Ừ, chủ nhân, ta cũng đói."
"Chi chi, còn có ta...." Hắc Thố cùng Tiểu Bàn cũng phụ họa.
"Các ngươi ngoài ăn còn biết gì?" Tần Thú liếc mấy người ăn hàng.
"Sư phụ, con còn biết chơi nữa." Nhất Cam nghiêng mặt nhỏ béo nằm trên đất, mắt nhỏ nhìn sư phụ cười nói.
Nhìn dáng vẻ vô tư kia.......
Tần Thú tức giận tay run run.
"Ta biết ngay mà, ta biết ngay, ha ha ha." Tiểu Bàn bóp bụng rất đắc ý.
"Sư phụ, để con đi nấu cơm cho sư muội ăn." Ôn Tình cười định đứng dậy.
"Không cần, ta bảo người khác làm." Tần Thú giơ tay ra hiệu, rồi xách Lạc Thần An đang nheo mắt xem trận tới.
"Tiểu An tử, đi nấu cơm, nhớ làm nhiều vào, tiện đường bắt mấy con heo rừng trên núi về." Tần Thú dặn dò.
"Tiểu An tử....."
"Nấu cơm" Lạc Thần An lắc đầu, "Ta không biết."
Bốp!
Một cú đấu túi vang dội lại thanh thúy.
"Hiện giờ biết chưa?"
"Đại trượng phu......"
Bốp bốp bốp bốp bốp.......
"Dừng, ta sẽ." Lạc Thần An quyết đoán xoay người đi nấu cơm.
Binh binh bang bang!
Chỉ lát sau, nhà bếp muốn sập.
Nhất Cam chạy tới cáo trạng, nói hắn nướng cơm cháy.
Tần Thú bất đắc dĩ, đành phải treo Lạc Thần An về, để Ôn Tình đi nấu cơm.
Hoàng hôn rất đẹp.
Nhất Cam mấy người, mỗi người một bát lớn, ngồi xổm ở đỉnh núi vừa ăn cơm, vừa cổ vũ cho Tiêu Huyền.
Ánh mặt trời rực rỡ, thuật pháp gào thét.
Hai người trên bầu trời như không biết mệt, đôi bên chém giết, đủ loại thuật pháp và pháp tướng va chạm, nổ tung, uy áp cái thế.
Khi màn đêm buông xuống, khi trăng lên, khi ánh ban mai chiếu xuống, hai người vẫn còn chiến đấu.
Thực tế thì, đối với tu sĩ cỡ này mà nói, đánh mấy năm là chuyện bình thường.
"A, Nguyên Bảo Nguyên Bảo, nguyên khí tràn đầy." Lúc này, một Tiểu Bàn Đôn từ phòng trúc chạy ra, dang tay, sức sống tràn trề chạy dưới ánh mặt trời, oa oa kêu lớn.
"Sư cô nhỏ, sư cô nhỏ, con dậy rồi, chúng ta đi chơi đi!"
"Nguyên Bảo, con mau lại đây, cha con đang đánh nhau, bọn con đang cổ vũ đó."
"A! Cha con đến rồi!" Tiểu Nguyên Bảo mở to mắt, vui vẻ chạy đến bên Nhất Cam, giơ tay nhỏ kêu to.
"Cha, cố lên! Cha, cố lên!"
Tần Thú liếc tiểu gia hỏa, dùng thần thức kiểm tra, thấy hết nguy mới thở phào nhẹ nhõm.
Khởi nguyên là đêm hôm trước, Nguyên Bảo học Nhất Cam, đem mấy hồ lô đan dược ăn như kẹo, nhưng hắn không giống Nhất Cam có nhục thân khủng bố, tự luyện hóa, nên đau đớn lăn lộn, toàn thân bốc khói trắng như muốn nổ tung.
Cuối cùng Tần Thú phải ra tay, dùng Hỗn Độn linh lực cắt tỉa nhục thân hắn, và luyện hóa phong ấn toàn bộ dược lực vào thể nội, chờ tu vi hắn dần tăng sẽ tự hấp thu luyện hóa.
Dù sao, đó là mấy hồ lô, mấy trăm viên đan dược, hơn nữa phẩm cấp rất cao, tùy tiện một viên thuần dược lực, đã đủ làm một đại yêu Kim Đan cảnh no nổ bụng.
Cũng may, Nguyên Bảo có sư công tốt, chỉ ngủ vài ngày, lại tràn đầy sức sống.
"Nguyên Bảo." Ôn Tình nhìn Tiểu Bàn Đôn đáng yêu, ôm lấy, xoa mặt béo ú, ôn nhu cười nói: "Con nhìn xem ta là ai nè?"
"Con là đại sư cô."
"A? Sao con biết ta?"
"Đại sư cô, mấy tháng trước người mới đến đó thôi, người quên à!" Tiểu Nguyên Bảo ngây thơ chớp mắt nói.
"Ha ha, ta tất nhiên nhớ mà, đại sư cô đây chỉ trêu con thôi." Ôn Tình xoa đầu tiểu Nguyên Bảo.
Tiểu Bàn Đôn đắc ý ngẩng đầu, "Đại sư cô, con cho người biết, Nguyên Bảo trí nhớ rất tốt, sư công nói con gặp qua là không quên được đó."
"Nha! Vậy con giỏi thật đó! Đại sư cô không làm được."
"Nga nga nga...... đúng vậy, con giỏi như sư cô nhỏ đó." Tiểu Nguyên Bảo quay sang Nhất Cam, "Đúng không, sư cô nhỏ?"
"Ừ." Nhất Cam qua loa gật đầu, rồi đột nhiên vỗ đùi hét to.
"Ai nha, Nguyên Bảo, cha con lại bị đánh."
"Sao vậy sao vậy?" Tiểu Nguyên Bảo quay sang, lập tức muốn khóc, mắt to ửng đỏ.
Đồng thời giơ tay nhỏ hét lớn: "Oa 。゚(゚´(00 )゚ )゚。 cha, cố lên, đánh hắn nha! Con đánh hắn nha! ! !"
Ầm ầm!
Càn khôn tan vỡ, sơn hà thất sắc, vô số năng lượng khổng lồ nổ tung trên hư không, giữa trời đất trở nên hỗn loạn tưng bừng.
Giờ phút này Tiêu Huyền và Lạc Binh Thư đều tóc tai bù xù, áo quần rách nát, thân thể đẫm máu, nhưng trên mặt họ không có chút mệt mỏi, ngược lại càng hừng hực chiến ý.
Tiêu Huyền cả đời gặp vô số địch, nhưng người như Lạc Binh Thư chân chính là thiên kiêu tuyệt đỉnh, thì đây là lần đầu.
Vì thế, hồn và huyết hắn đều sôi trào, khao khát, thiêu đốt.
Gặp chí hữu, tam sinh hữu hạnh.
Gặp lương địch, một đời thoải mái.
"Chiến!"
"Chiến!"
"Chiến!"
Lạc Binh Thư cũng đang hét gào, công kích, cả đời hắn cũng gặp vô số địch, nhưng người như Tiêu Huyền thì rất hiếm.
Mỗi trận chiến, hắn đều mong giao chiến sảng khoái.
Thế nhân nói Lạc Binh Thư công phạt vô song, áp chế kiếm tu Bắc Câu Lô Châu không dám ngẩng đầu, nhưng hôm nay, hắn lại gặp một người kinh tài tuyệt diễm như thế ở đây.
Đủ loại thuật pháp cùng ưu thế tu vi, nhưng vẫn không áp chế được.
Phải, lúc đầu Lạc Binh Thư chỉ dùng bảy thành tu vi, giờ đã dùng toàn lực, đây là hai người đã ngầm đồng ý, chỉ muốn chiến đấu một trận thoải mái.
Lạc Binh Thư Bắc Câu Lô Châu đối đầu Tiêu Huyền Vân Châu, hai thiên kiêu không cách nhau bao tuổi, giờ đã giết đến điên cuồng.
Mà lực lượng bọn họ thể hiện ra, cũng đủ diệt sát tu sĩ Động Hư một tầng.
Bất quá mặc cho lực lượng họ mạnh thế nào, trong lĩnh vực của Tần Thú do ngũ hệ pháp tắc tạo thành, vẫn khó lay chuyển.
Nên Tần Thú không ngăn bọn họ điên cuồng chém giết, chỉ cần bất tử là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận