Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 152: Vũ hóa kiếm tâm! Lĩnh ngộ vũ hóa kiếm ý! Kiếm ý đệ nhị trọng cảnh giới: Kiếm ý hóa hình!

Chương 152: Vũ hóa kiếm tâm! Lĩnh ngộ vũ hóa kiếm ý! Kiếm ý đệ nhị trọng cảnh giới: Kiếm ý hóa hình!
Ba ngày sau.
Tần Thú suy nhược nằm trên giường.
Sức cùng lực kiệt, hai mắt vô thần.
Mệt mỏi.
Quá con mẹ nó mệt mỏi.
Cái tiểu mỹ nữ này cũng quá quấn người, nhất định cứ lay quần áo của mình.
Thử hỏi xem, ta Tần Thú là người như vậy sao?
Hắc, thật đúng là!
Nhưng mà Tần Thú sợ nhất nhân quả.
Nếu thật đi theo nàng, vậy về sau khi nàng xuống núi gặp nguy hiểm, hoặc là đắc tội với kẻ địch mạnh, mình cứu hay là không cứu?
Cũng may, hỗn độn linh lực của mình có thể giải được mọi độc tố trên đời.
Bất quá, mấy ngày nay đúng là làm mình mệt lả đi.
Ba ngày ba đêm không chợp mắt, toàn bộ linh lực đều bị rút sạch.
Chủ yếu là lục dục ma độc này quá mạnh, cộng thêm tiểu nữu này trúng độc còn cưỡng ép vận chuyển tu vi, thiêu đốt thần hồn các thứ, dẫn đến độc tố trong cơ thể quá sâu.
"Tê!"
Tần Thú gắng gượng đứng lên, hai chân như nhũn ra, vịn tường đi ra.
Vừa đi ra ngoài phòng, vừa quay đầu lưu luyến nhìn dung nhan tuyệt thế kia, miệng thì lải nhải, biểu lộ đầy vẻ ảo não.
"Hoa mẫu đơn dưới, giày không thoát, áo không cởi, không phải quân tử vậy, không phải quân tử vậy a..."
....
Một ngày sau.
Nam Cung Lưu Ly mơ màng tỉnh lại.
Vừa mở mắt, nàng thấy một nam tử tuyệt mỹ ngồi trước giường mình, bưng bát dược dịch, cười nói: "Kim liên, hừ, cô nương, nào, uống thuốc đi."
Nghe giọng nói ôn hòa, Nam Cung Lưu Ly lập tức giật mình, vội vàng vén chăn xem xét, thấy y phục của mình vẫn chỉnh tề, thân thể không có gì bất ổn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức, trên gương mặt tuyệt mỹ bỗng hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
"Bản cung chủ đẹp như vậy, người này bị mù hay sao?"
"Uy, ngươi có vẻ mặt gì vậy, ta trước kia nổi tiếng là người khiêm tốn trong thôn đấy." Tần Thú khinh bỉ, tư tưởng của người này đúng là không trong sáng.
"Đa tạ... tiền bối ân cứu mạng." Nam Cung Lưu Ly suy yếu đứng dậy, thi lễ với Tần Thú.
"Đi, khách khí làm gì." Tần Thú không thèm để ý khoát tay áo, mặt sát lại gần, "Hay là ngươi lấy thân báo đáp, không cần loại kia phải phụ trách?"
"...".
Nam Cung Lưu Ly ngẩn người một chút, sau đó xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một quyển ngọc giản màu vàng.
"Tiền bối, vãn bối lần này tìm được một động phủ còn sót lại của đại năng tu kiếm Hợp Thể cảnh, từ đó có được một môn kiếm thuật thất giai, vãn bối nguyện dùng kiếm thuật này để báo đáp ân cứu mạng của tiền bối." Nam Cung Lưu Ly cung kính đưa ngọc giản màu vàng cho Tần Thú.
"Cầm đi, cầm đi...." Tần Thú liếc mắt, có chút ghét bỏ khoát tay.
Nam Cung Lưu Ly thuyết phục: "Tiền bối, vật này tuy trân quý, nhưng so với ân cứu mạng của tiền bối...."
"Cái đồ bỏ đi gì, cũng không thấy ngại đem ra khoe."
"...Ân." Nam Cung Lưu Ly sững sờ, lời đến khóe miệng lập tức bị nghẹn lại.
Ngươi lại coi kiếm thuật thất giai là đồ bỏ đi sao? ? ?
Thôi được rồi.
Bất quá Nam Cung Lưu Ly nàng không phải người vong ân bội nghĩa.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng vẫn cắn răng, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc thạch màu vàng, ngọc thạch trong suốt, màu sắc sáng bóng, lớn bằng nắm tay.
Ngay khi nó xuất hiện, cả căn phòng bị bao phủ bởi một luồng kiếm ý vô hình.
"Tiền bối, đây là vũ hóa kiếm tâm, là vật vị vũ hóa kiếm Hoàng truyền thuyết khi tọa hóa lưu lại, cũng là thu hoạch lớn nhất lần này của vãn bối.
Thế gian truyền rằng, vũ hóa kiếm Hoàng lúc còn sống, lĩnh ngộ kiếm đạo cảnh giới thứ hai.
Bởi vậy, thân tuy chết, nhưng kiếm ý vẫn còn.
Vãn bối trải qua trăm năm, mới tìm được viên kiếm tâm này.
Nay, nguyện đem vật này dâng tặng tiền bối, báo đáp ân cứu mạng." Nam Cung Lưu Ly nâng viên vũ hóa kiếm tâm, gương mặt tuyệt mỹ thoáng hiện lên chút cảm xúc không muốn.
Nàng là một kẻ si mê kiếm, cả đời chỉ có kiếm.
Mà viên kiếm tâm này, đối với bất cứ ai tu kiếm đều là chí bảo, khó mà cự tuyệt sức hấp dẫn của nó.
Nàng lần này mạo hiểm xông vào mộ cũng chỉ vì vật này.
"Kiếm ý cảnh giới thứ hai!" Quả nhiên, nghe thấy câu này, mắt của Tần Thú cũng sáng lên rất nhiều.
Hắn nhận lấy viên vũ hóa kiếm tâm, cẩn thận quan sát.
"Không tệ, theo truyền thuyết, bên trong viên kiếm tâm này ẩn chứa bí ẩn cảnh giới thứ hai của kiếm ý, nếu có thể thấu hiểu nó, có lẽ có thể làm kiếm ý của mình lớn mạnh...."
Nam Cung Lưu Ly giải thích: "Bất quá, đạo kiếm tu rất huyền ảo cao thâm, huống chi đây lại là kiếm ý của vũ hóa kiếm Hoàng có một không hai của một thời đại, bởi vậy, muốn lĩnh ngộ kiếm ý này vô cùng gian nan, không có hàng trăm năm công phu, e là khó thu hoạch."
"Vậy sao."
Tần Thú hứng thú bừng bừng, phóng thần thức ra, cẩn thận cảm ngộ sự huyền diệu của viên vũ hóa kiếm tâm.
Ông!
Mấy hơi thở sau, không gian quanh người Tần Thú rung động, kiếm ý trắng như tuyết mênh mông trong nháy mắt xuyên thấu cơ thể, bao phủ cả căn phòng trúc.
"Đây là.... Vũ hóa kiếm ý! ! !" Nam Cung Lưu Ly lập tức ngây người tại chỗ, đôi mắt đẹp mở to hết cỡ.
Nàng có được kiếm tâm này, đã từng lĩnh ngộ trong động phủ mấy tháng mà không có tiến triển.
Vậy mà người trước mắt, chỉ vừa mới cầm nó mà thôi, liền làm cho viên kiếm tâm này tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Khoảng chừng đốt nửa nén nhang.
Kiếm ý trên người Tần Thú càng lúc càng mạnh, trực tiếp bao phủ cả đỉnh núi.
Giờ phút này, nếu có đại năng tu sĩ nào đi ngang qua, sẽ thấy phía dưới cả một vùng trời đất, đều bị kiếm ý hư ảo trắng xóa bao phủ.
Giống như mây mù che phủ sông núi, phiêu đãng trên Đại Hoang, vô cùng hùng vĩ.
"Hô" Nam Cung Lưu Ly hít sâu một hơi, cố làm cho bản thân bình tĩnh lại, đứng im tại chỗ chờ đợi.
Đồng thời, nàng cũng vận chuyển kiếm ý của mình, cẩn thận cảm ngộ sự huyền diệu của kiếm ý đang lưu chuyển trong căn phòng trúc.
Ba ngày sau.
Tần Thú mở mắt, thân hình trong nháy mắt xuất hiện trên không trung.
Rầm rầm!
Kiếm khí trắng như tuyết vô tận, phảng phất từng sợi lông vũ trắng muốt, nhẹ nhàng lơ lửng quanh người Tần Thú, tràn ngập cả một vùng không gian.
"Lên!" Tần Thú nhẹ giơ bàn tay.
Đầy trời kiếm khí như sông lớn cuộn ngược lên, huy hoàng mạnh mẽ, cực điểm thăng hoa, ngay sau đó cả người Tần Thú đều phảng phất như muốn cưỡi gió bay đi, vũ hóa phi thăng.
Lệ!
Đầy trời vũ hóa kiếm ý ngưng tụ thành một con phượng trắng trên bầu trời.
Phượng giương cánh, biển mây sôi trào.
Vô tận kiếm khí kéo dài, ánh sáng chiếu vạn dặm.
"Ha ha ha, a ha ha ha...."
"Ta có kiếm tâm một mảnh, lâu bị bụi khổ sở gông cùm, bây giờ bụi bay đi, tỏa sáng, chiếu khắp núi sông——vạn đóa!" Giọng nói sảng khoái của Tần Thú vang lên.
Ngay sau đó, một đạo kiếm khí không gì sánh kịp vắt ngang giữa trời đất, đẩy lùi biển mây, bên trên xẻ phù vân, bên dưới tuyệt địa kỷ, huy hoàng uy nghi, không thể nhìn thẳng.
"Đây là——kiếm ý hóa hình!" Nam Cung Lưu Ly đứng dưới lẩm bẩm.
Đôi mắt đẹp không hề chớp mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời, vào con phượng trắng được diễn hóa từ kiếm ý.
Có rung động, có hâm mộ, có cảm khái....
Bạn cần đăng nhập để bình luận