Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 289: Ba tuổi Tiêu Nguyên bảo!

Chương 289: Tiêu Nguyên Bảo ba tuổi!
Hậu sơn.
Trường Sinh ôm búp bê dỗ dành. Tần Thú ở bên cạnh, vừa dùng thìa đút cho tiểu gia hỏa uống sữa, vừa lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại: "Tiểu Nguyên Bảo à, đây là sữa của con báo đã nuôi sống hai cha con ngươi, lớn lên ngươi phải nhớ báo đáp đấy nhé."
"Hì hì ha ha..." Tiểu gia hỏa trong ngực Trường Sinh đột nhiên cười tươi rói.
"Sư phụ, đây là sữa thú trước đây đã nuôi nấng Tứ Vô, là sữa của con yêu thú kia sao?" Trường Sinh hỏi.
"Đúng vậy." Tần Thú gật đầu.
Trường Sinh lại hỏi: "Sư phụ, vậy tại sao người lại bắt một con báo đến vắt sữa ạ?"
"Vi sư lười đi tìm con thú khác." Sau khi cho Tiêu Nguyên Bảo ăn sữa xong, Tần Thú trở lại trước núi, nhàn nhã nằm dưới gốc đào, nhìn những cánh hoa rơi lả tả theo thời gian...
Thời gian chậm rãi trôi.
Chớp mắt ba năm đã qua.
Lại đến mùa hoa đào nở rộ nhất.
Ngày này, Nhất Cam khôi phục lại thói quen cũ, bắt đầu đi tuần sơn. Nàng vác hai cây búa nhỏ bằng vàng, đi giữa sân hoa phấp phới, hai bên là hai hộ pháp mạnh nhất của nàng. Hắc Thố cài bên hông một cây rìu Khai Sơn, còn Tiểu Bàn thì vác một cây Ngọc Như Ý. Cây Ngọc Như Ý này là do Tần Thú thấy Tiểu Bàn biểu hiện không tệ nên thưởng cho nàng dùng tạm.
"Tiểu sư cô, tiểu sư cô, đợi ta một chút, ta cũng muốn đi tuần sơn cùng các người." Một bé con ba tuổi tròn vo, vác một chiếc cuốc nhỏ, vui vẻ chạy đến.
Tiêu Nguyên Bảo năm nay ba tuổi, một tuổi đã có thể tập tễnh ôm bóng chạy, hai tuổi đã có thể theo Nhất Cam chạy khắp sân, ba tuổi còn có thể vác cuốc nhỏ ra đồng giúp Trường Sinh làm việc. Chỉ có một điều không hoàn hảo là, bé bị Nhất Cam cho ăn thành một cục bột tròn vo, trở thành cục bột thứ tư ở Ô Quy Sơn, sau Nhất Cam, Hắc Thố và Tiểu Bàn. Bất quá, bé trắng trẻo mềm mại, nhìn rất đáng yêu.
"Nguyên Bảo, bọn ta muốn đi tuần sơn, đánh yêu quái, con còn nhỏ, không thể đi theo bọn ta được." Nhất Cam ưỡn cái bụng to tướng đứng trước mặt Tiêu Nguyên Bảo, so sánh hai người, vóc dáng của Nhất Cam quả thực rất cường tráng.
"Tiểu sư cô, ta đã ba tuổi rồi, người đã nói, chờ ta ba tuổi thì sẽ dẫn ta đi tuần sơn mà." Tiêu Nguyên Bảo chớp mắt to nói.
Có lẽ vì chưa từng thấy cảnh vật dưới núi, cho nên bé rất mong chờ. Hoặc có lẽ mỗi lần thấy tiểu sư cô đi tuần sơn đều rất vui, trở về còn mang theo rất nhiều con yêu quái kỳ lạ, thịt của chúng cũng ăn rất ngon.
"A! Con đã ba tuổi rồi à!" Nhất Cam tròn xoe mắt nhỏ ngạc nhiên.
Sau đó, nàng nghiêng cái đầu tròn vo, nhìn về phía Tần Thú đang phơi nắng dưới mái hiên, lớn tiếng gọi: "Sư phụ, con có thể mang Nguyên Bảo đi tuần sơn chơi được không ạ?"
Tần Thú không trả lời, chỉ nhìn cảnh tượng ấy, nhìn Tiêu Nguyên Bảo đi sau lưng Nhất Cam gọi lớn tiếng "Tiểu sư cô"… Tình cờ như thấy Tiêu Tứ Vô trước kia, cũng như vậy, đi theo Nhất Cam phía sau gọi lớn tiếng "Tiểu sư tỷ"...
Tháng năm vẫn trôi, sông núi vẫn vậy, người đã thay đổi một thế hệ. Có lẽ, đợi đến khi Nguyên Bảo lớn lên, lấy vợ sinh con, lại đi sau Nhất Cam chạy...lại là một khung cảnh tương tự mà ý nghĩa đã hoàn toàn khác.
"Trường Sinh..."
"Trường Sinh là gì?" Tần Thú ngẩng đầu nhìn ánh nắng trên trời, mắt hắn nheo lại, ánh kim quang vụn vặt như từng dòng chảy trôi trên lông mày hắn.
Giờ phút này, hình như hắn cảm nhận được điều gì, nhưng không rõ ràng.
Thời gian, không gian... Quá khứ, tương lai... Nước chảy, hoa rơi...
"Rốt cuộc là cái gì vậy?" Tần Thú lẩm bẩm.
Nhất Cam ở xa thấy sư phụ không trả lời thì cho rằng sư phụ đã đồng ý, thế là vung tay lên, "Được thôi, tiểu Nguyên Bảo, từ hôm nay trở đi, ta cho phép con gia nhập đội tuần sơn tứ tiện khách của Ô Quy Sơn."
"A!"
"Cảm ơn tiểu sư cô!" Tiêu Nguyên Bảo vui vẻ reo lên.
Chỉ là, bé quá béo, nhảy lên chân suýt không chạm đất.
...
Dưới chân núi, bên cạnh một con mương.
Mấy bé con đang ngồi xổm ở đó.
Trong nước rất trong, có thể nhìn thấy từng con cá lớn béo núc ních đang bơi lượn.
Có lẽ hôm qua mưa một trận, sau mưa thời tiết đặc biệt mát mẻ, còn có rất nhiều con thanh long nhỏ bò lên bờ.
"Nguyên Bảo, thấy con cá béo nhất kia không?" Nhất Cam chỉ vào một con cá lớn màu đen trong nước.
"Ừ, ta thấy rồi, tiểu sư cô." Tiêu Nguyên Bảo cong cái mông nhỏ nhìn rất chăm chú.
"Con xuống bắt nó lên đi, tối ta sẽ hầm cá béo cho con ăn." Nhất Cam ra lệnh.
"A?" Tiêu Nguyên Bảo ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ có chút khẩn trương.
"Nhưng tiểu sư cô, con không biết bơi mà."
"Hừ hừ, sợ gì chứ, cha con ba tuổi đã có thể bắt cá, lúc đó cha con cũng đâu biết bơi." Nhất Cam khẳng định chắc nịch, "Con yên tâm, con xuống tóm lấy nó, cưỡi lên người nó, dùng hết sức bú sữa mà không buông tay ra, chờ nó mệt thì con có thể bắt nó lên."
"Ừ, đúng vậy, cha con ba tuổi đã biết bắt cá, con cũng làm được."
"Chi chi, chi chi, được mà." Tiểu Bàn và Hắc Thố cũng phụ họa theo.
"Nhưng mà, tiểu sư cô, con sợ." Tiêu Nguyên Bảo cong mông, lùi bước về sau.
"Sợ gì, mau đi bắt nó đi." Nhất Cam vỗ mạnh vào lưng Tiêu Nguyên Bảo.
Thân thể Tiêu Nguyên Bảo bị vỗ về phía trước loạng choạng, suýt không đứng vững.
"Tiểu sư cô, miệng nó to như vậy, nó có cắn ta không?" Tiêu Nguyên Bảo vẫn có chút sợ hãi.
"Không đâu, tin ta, cá không cắn người, con đi đi." Nhất Cam lại vỗ lưng Tiêu Nguyên Bảo.
Thân hình Tiêu Nguyên Bảo lại bị vỗ về phía trước thêm một bước.
"Ta...ta vẫn là không đi đâu." Tiêu Nguyên Bảo trợn đôi mắt to đáng thương.
"Hừ, tiểu Nguyên Bảo, sao con nhát gan thế, lần đầu tiên cha con bắt được một con rất lớn đấy." Nhất Cam dang hai cánh tay nhỏ khoa trương nói.
"Oa! Cha ta lợi hại như vậy sao!" Tiêu Nguyên Bảo sùng bái mở to mắt.
"Tiểu sư cô, người cổ vũ cho ta đi."
"Được." Nhất Cam lên tiếng, sau đó cùng Tiểu Bàn và Hắc Thố đứng dậy nhảy cà tưng, hào hùng gào thét: "Cố lên cố lên! Nguyên Bảo cố lên!"
"Ừ, ta sẽ cố gắng." Tiêu Nguyên Bảo phồng miệng, hít sâu vài hơi, đi đến bên bờ ao, hết lần này đến lần khác làm động tác khuỵu gối khoát tay, vừa làm vừa gào thét: "Tiểu sư cô, ta nhảy nhé, ta thật sự nhảy đây."
"Nhảy đi, nhảy đi, Nguyên Bảo cố lên!"
"Tiểu sư cô, ta thật thật thật muốn nhảy đây."
"Mau đi đi, Nguyên Bảo." Nhất Cam thúc giục.
Sau đó Tiêu Nguyên Bảo do dự nửa ngày vẫn không nhảy.
"Mau nhảy đi Nguyên Bảo, bắt được xong về ăn cơm." Nhất Cam không đợi được nữa liền vỗ lưng Tiêu Nguyên Bảo, mỗi lần vỗ một cái, thân hình Tiêu Nguyên Bảo lại di chuyển về phía trước một bước, di chuyển, di chuyển, "Bùm" một tiếng rơi xuống nước...
"Sư phụ, sư phụ, không hay rồi, Nguyên Bảo bị béo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận