Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 342: Chơi bóng rổ

Buổi trưa, Nguyên Bảo ăn ngon miệng hơn thường ngày, vì đây là món heo do chính tay nó bắt được.
"Sư phụ, buổi chiều chúng ta chơi bóng rổ có được không ạ?" Nhất Cam mắt nhỏ chớp chớp hỏi.
"Được thôi." Tần Thú gật đầu đồng ý.
Bóng rổ là môn thể thao mới xuất hiện ở trên ngọn núi này.
"Tiểu sư cô, ta cũng muốn chơi o(*^▽^* )┛" Nguyên Bảo vừa gặm chân giò heo thơm phức, miệng còn dính đầy dầu, giơ bàn tay nhỏ lên nói.
"Không được, Nguyên Bảo còn nhỏ, ném bóng còn chưa xong." Nhất Cam từ chối.
"Vậy... khi nào Nguyên Bảo lớn thêm chút nữa, rồi cùng tiểu sư cô chơi chung nhé."
"Ừm, vậy mới đúng chứ, Nguyên Bảo mau ăn thịt đi, mập thêm một chút, tốt làm tiên phong mở đường."
"Dạ vâng tiểu sư cô, Nguyên Bảo sẽ ăn thật nhiều thịt."
… Hưu!
Đến giờ chiều, một tiếng còi vang lên.
Đám người ở núi Ô Quy tụ tập ở sân, ai nấy đều xoa tay, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu.
Tần Thú, Nhất Cam, Tiểu Bàn một đội;
Tiêu Huyền, Hắc Thố, Đại Bảo một đội.
Vốn dĩ muốn chơi 4 đấu 4, nhưng Trường Sinh lần trước tham gia trận đấu bị Đại Bảo không biết nặng nhẹ húc bay ra ngoài, bị thương ở lưng, vẫn chưa khỏi hẳn.
Vì vậy, Tần Thú phạt Đại Bảo một tháng không được gặm trúc.
"Mọi người chuẩn bị xong chưa?" Đại Mỹ làm trọng tài, tay cầm bóng rổ, đứng giữa hai đội lớn tiếng hỏi.
"Lẩm bẩm lẩm bẩm." Đại Bảo là người đầu tiên giơ vuốt lên đáp lại.
Giờ phút này, thân thể nó nở nang và mượt mà, cúi người trong tư thế sẵn sàng, mắt nhỏ chăm chú nhìn vào quả bóng trong tay Đại Mỹ.
Từ khi môn bóng rổ thịnh hành ở trên núi, Tần Thú mới phát hiện ra rằng, ngoài việc gặm trúc, con gấu trúc to xác này thích chơi bóng rổ nhất. Lần đầu tiên chơi đã bị nghiện, ngày nào cũng ầm ĩ đòi Nhất Cam cùng nó chơi.
"Vậy ta bắt đầu nhé." Đại Mỹ cười ngọt ngào, "Hưu" một tiếng thổi còi, đồng thời ném quả bóng rổ lên cao.
"Đại Bảo, bánh bao nhỏ rơi mất rồi." Lúc này, Nhất Cam đột nhiên hét lớn.
Đại Bảo vừa định nhảy lên bỗng trừng đôi mắt nhỏ, quay mông xuống đất xem xét.
Đợi đến khi phát hiện mình bị lừa, nó thấy bóng đã ở trong tay Nhất Cam.
Thế là, nó dậm chân một cái, thập phần bực bội "Lẩm bẩm lẩm bẩm" đứng lên.
"Xông lên!" Nhất Cam giành được bóng, liền bắt đầu xông thẳng về phía rổ.
Đừng thấy nàng mập mạp, nhưng rê bóng lại rất linh hoạt, lắc người qua trái, rồi qua phải hai động tác giả, sau đó một cái lách mình đã phá vỡ được phòng tuyến của Hắc Thố.
"Sư phụ, cố lên!" Ôn Tình khép đôi chân dài ngồi dưới gốc đào, nhàn nhã ăn nho, còn cổ vũ cho Tần Thú.
"Sư tỷ, sư tỷ, muội cũng muốn được cổ vũ!" Nhất Cam ghen tị, vừa vuốt bóng rổ vừa la hét.
"Biết rồi!"
"Nhất Cam cố lên! Nhất Cam cố lên!" Ôn Tình giơ nắm tay nhỏ, lớn tiếng cổ vũ.
Thấy Nhất Cam đang dẫn bóng định xông vào khu vực rổ, Đại Bảo mặc yếm chờ đúng thời cơ liền lắc mình một cái, đưa bụng lớn ra chặn Nhất Cam lại.
"Đụng!" Hai cái bụng trong nháy mắt va vào nhau, không ai chịu nhường ai.
Tần Thú thấy vậy, liền hét lên: "Nhất Cam, chuyền bóng!"
"Không, muội muốn tự mình ném vào rổ." Nhất Cam nhíu đôi mày nhỏ lại, bắt đầu dùng sức đẩy Đại Bảo lùi lại.
"Lẩm bẩm lẩm bẩm." Đại Bảo cũng không chịu thua, ra sức đẩy Nhất Cam từng chút một trở lại.
Cứ như vậy, hai cái bụng lớn tới lui giằng co.
"Nhất Cam, mau chuyền bóng đi." Lúc này, Tần Thú lại kêu lên.
"Tiểu sư tỷ, chuyền cho muội, muội là nội gián." Tiêu Huyền thấy thế, cũng hùa theo ồn ào, muốn làm rối loạn IQ có hạn của tiểu sư tỷ.
"Nhất Cam, ta ở dưới rổ, mau chuyền bóng cho ta!" Tiểu Bàn giơ tay nhỏ nhảy cà tưng ra hiệu nói.
Nó rất thèm muốn quả bóng rổ trong tay Nhất Cam.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ mau kêu Nhất Cam chuyền bóng đi." Thấy Nhất Cam vẫn chưa chịu chuyền bóng, Tiểu Bàn lại sốt ruột kêu lên với Đại Mỹ.
Đại Mỹ giang hai tay ra, tỏ ý mình là trọng tài, không được can thiệp vào trận đấu.
Hưu!
Sau nửa nén nhang, tiếng còi của Đại Mỹ lại vang lên.
Nhất Cam thua rồi!
Vì Tiêu Huyền nhân lúc nàng và Đại Bảo giằng co không để ý, đã lén lút lao ra từ phía sau, cướp bóng, rồi chuyền cho Hắc Thố.
Hắc Thố nhận bóng tỏ vẻ rất hưng phấn, cuồng nhiệt vung lưỡi lên, sau đó một cú nhảy của thỏ, đã đưa bóng rổ vào rổ.
K.O!
"Nhất Cam, vừa rồi vi sư bảo con chuyền bóng, sao con lại không chịu chuyền?" Tần Thú bắt đầu quở trách.
"Đúng vậy, ta đã lén chạy xuống dưới rổ rồi, Nhất Cam vừa rồi chuyền bóng cho ta thì chúng ta đã thắng rồi." Tiểu Bàn cũng bĩu môi, tức giận nói.
Giọng nói non nớt đầy vẻ hung dữ, vừa nói còn lớn tiếng quát: "Nhất Cam, nếu con còn như vậy nữa, ngày mai ta không chơi với con nữa."
"Ơ… Ơ... Hừ…" Nhất Cam bĩu môi, tủi thân chui vào lòng Ôn Tình.
Ôn Tình thấy thế liền trách: "Sư phụ, người cũng đừng có nói Nhất Cam nữa, nó còn nhỏ mà."
"Hừ, lần trước cũng là vì nó không chịu chuyền bóng mà mới thua đó." Tần Thú hừ một tiếng.
"Đúng vậy đúng vậy." Hôm nay Tiểu Bàn hiếm khi lên giọng, cả người đứng sau lưng Tần Thú, hùng dũng oai vệ đối với Nhất Cam quát nạt.
Mọi khi toàn là Nhất Cam mắng nó, hôm nay ta với chủ nhân là người một nhà, dù mắng Nhất Cam, nó cũng không dám đẩy cái bụng nhỏ của ta.
"Sư phụ, vậy... lát nữa muội sẽ chuyền bóng được không?" Nhất Cam mở to mắt nhỏ nói.
"Thôi được." Tần Thú liếc nhìn vẻ tội nghiệp của nàng, miễn cưỡng gật đầu cho qua chuyện.
Hưu!
Một lát sau, tiếng còi lại vang lên, thời gian nghỉ giữa hiệp kết thúc.
Hai đội xoa tay, chuẩn bị nghênh chiến.
Trước khi bắt đầu chiến đấu, hai bên còn riêng phái một đại diện ra khiêu khích.
Đại diện bên ta là Tiểu Bàn, mặc yếm hoa sen nhỏ, giơ bụng nhỏ lên, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào đối phương hét lớn: "Ta là Cẩm Lý đại vương, ta sẽ dùng thực lực của ta, khiến các ngươi phải quỳ gối xin tha trên sân bóng."
Lúc này, bên kia cũng phái đại diện ra, là Đại Bảo.
"Lẩm bẩm lẩm bẩm, lẩm bẩm lẩm bẩm, lẩm bẩm lẩm bẩm…" Đại Bảo tiến lên lẩm bẩm một hồi, rồi ngẩng đầu kiêu ngạo đi trở về.
"Chi chi, Đại Bảo uy vũ!" Hắc Thố vung tay cổ vũ, hò hét cho Đại Bảo.
"Hắc Thố, ngươi nghe hiểu hả?" Tiêu Huyền quay đầu nhìn con hắc bàn tử bên cạnh.
"Nghe hiểu chứ." Hắc Thố chớp đôi mắt đen láy to tròn nói.
"Hả!?" Tiêu Huyền lập tức kinh ngạc và tò mò, "Sao ngươi nghe hiểu được?"
"Chi chi." Hắc Thố gãi đầu, nghĩ thầm Đại Bảo nói rõ như vậy, sao Tứ Vô lại không hiểu nhỉ.
"Hắc Thố, Đại Bảo vừa nãy nói gì vậy?" Tiêu Huyền hỏi.
"Chi chi, Đại Bảo nói 'Lẩm bẩm lẩm bẩm, lẩm bẩm lẩm bẩm, lẩm bẩm lẩm bẩm...'"
Tiêu Huyền: “... Là ta nông cạn.”
“Hưu——”
"Trận đấu bắt đầu!" Đại Mỹ lại thổi còi, bóng rổ bị ném lên cao.
"Đại Bảo, bánh bao nhỏ rơi mất rồi."
"Lẩm bẩm lẩm bẩm..." Sao lại thế?
Đại Bảo cúi đầu xuống trong chớp mắt, bóng lại bị Nhất Cam cướp đi.
Tương tự, Nhất Cam dẫn bóng lao lên trước, thoảng qua Hắc Thố, lại bị Đại Bảo ngăn ở vạch hai điểm.
Một màn quen thuộc lại bắt đầu diễn ra.
"Nhất Cam, mau chuyền bóng!"
"Không, muội muốn tự mình ném vào rổ."
"Nhất Cam, ta ở dưới rổ nè, con mau chuyền bóng đi, mau chuyền bóng, mau chuyền bóng…"
“...”
Xoát!
Tiêu Huyền từ sau lưng Nhất Cam móc được bóng.
Đinh đoong!
Bóng rổ vào rổ.
Nhất Cam lại thua.
"Sư tỷ..." Nhất Cam thấy thế vội vàng chui vào lòng Ôn Tình, đôi mắt nhỏ căng thẳng nhìn sư phụ của mình, sợ sư phụ sẽ lại trách móc mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận