Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 546: Đạo Tổ đại đệ tử! Thiên Địa Huyền Hoàng tháp!

Chương 546: Đạo Tổ đại đệ tử! Thiên Địa Huyền Hoàng tháp! Ta là ai? Ta thật là ta sao? Vì sao hết lần này tới lần khác chỉ có ta xuyên qua còn có “hệ thống” loại vật này? Còn có chính mình thu đồ đệ, một Cam, Trường Sinh, lai lịch đều rất “lớn” đây là trùng hợp à......??? Trong thoáng chốc này, trong lòng Tần Thú không khống chế được sinh ra hàng trăm ngàn suy nghĩ. Cùng lúc đó, còn có một loại cảm giác rùng mình lan khắp toàn thân....... Loại cảm giác này tựa như là “cảm giác số mệnh”. “Ác thảo ~ lão tử sẽ không cũng là cái tên ma cà bông nào chuyển thế đi!!?” Tần Thú hoảng sợ trợn to mắt, chợt lại nhíu chặt mày suy tư. “Phi phi phi, ta chính là ta, không giống với pháo hoa ~ lạp lạp lạp......” 【 Tần Thú, chúc mừng ngươi, đồ đệ của ngươi Trần Trường Sinh độ kiếp thành công, tấn thăng Chân Tiên cảnh, ban thưởng “thẻ khí vận màu bạc” một tấm, xin hỏi có rút thưởng không? 】 “Rút thưởng.” 【 Chúc mừng ngươi, rút trúng tuyệt thế Tiên Khí “Thiên Địa Huyền Hoàng tháp” 】 ...... “Sư phụ.” Độ kiếp hoàn tất, Trần Trường Sinh thân hình xuất hiện tại đỉnh núi, đối với Tần Thú hành lễ. Tần Thú nhìn cái đồ nhi “quen thuộc” này, bỗng nhiên lại có loại cảm giác “xa lạ”. “Thôi, về sau chúng ta ngang hàng giao hảo đi.” Tần Thú nghiêng đầu một cái, “bằng không về sau ta gọi ngươi sư phụ cũng được nha!” “Đồ nhi không dám.” Trần Trường Sinh càng khom lưng sâu hơn. “Đừng nha Trường Sinh, về sau sư phụ còn muốn dựa vào ngươi bảo bọc đấy.” Tần Thú đầu gối khẽ cong, đặt mông ngồi xuống đất, lay đùi Trần Trường Sinh cọ nói “Trường Sinh à, ngươi ta sư đồ một trận, về sau ngươi nhất định phải bảo bọc vi sư a ~ ô ô ô ~~~ đồ nhi ngoan a ~~~” “?? Sư phụ..........” Trần Trường Sinh có chút không biết làm sao ngơ ngác tại chỗ, hồi lâu, kịp phản ứng lại, vội vàng đỡ Tần Thú dậy. “Sư phụ, ngài đây là làm chiết sát đồ nhi.” Trần Trường Sinh sợ hãi. “Tiểu sư thúc, ngươi cũng thành tiên!” Nơi xa Ba Nữu chạy tới, vừa kinh hãi, vừa lo lắng, lại sùng bái. Kinh hãi là lại có người tùy tiện tu luyện cái 300 năm liền có thể thành tiên...... Lo lắng chính là, so với tiểu sư thúc, mình quả nhiên là khúc gỗ...... Sùng bái là, hắn là tiểu sư thúc của mình a!!!! Cứ việc đó là một gương mặt bình thường không có gì lạ, nhưng mà vì sao giờ phút này trông lại đẹp trai đến thế a!! “A! A! Bày tiệc! Bày tiệc!!” Lúc này Tuần Sơn trở về Tiểu Bàn giơ cao cánh tay, bỏ lại con heo đen lớn mới bắt được sau vội vội vàng vàng chạy xuống núi thông báo từng nhà yêu đi. Buổi chiều, đỉnh núi lửa đèn sáng trưng, bóng đêm mê người. Chúng yêu bọn họ trong từng bữa ăn uống linh đình say túy lúy, cất tiếng hát vang. Tần Thú cùng Trần Trường Sinh ngồi ở phía xa bờ sườn núi một gốc cây đào cổ ngàn năm, hoa đào nở rực rỡ. Tần Thú vung tay áo, tựa như ngăn cách nơi sân nhỏ vui chơi, trong chốc lát, dưới cây trở nên yên tĩnh. Trần Trường Sinh ở một bên đun nước pha trà. “Sư phụ mời dùng trà.” “Tốt.” Tần Thú cười nâng chén trà lên, uống nhẹ một ngụm. Trần Trường Sinh nhìn gương mặt đẹp tựa tiên yêu của Tần Thú, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, trong ánh mắt hình như có ánh sáng nhàn nhạt nhẹ nhàng nhảy lên, hắn châm chước một lát sau, cẩn thận dò hỏi: “Sư phụ, ngài..... Là sư phụ của ta sao?” “Cái gì?” Tần Thú bưng chén rượu đang định uống lại dừng lại, lông mày nhướn lên, nhìn chăm chú Trần Trường Sinh nói: “Ta sát! Trường Sinh a, ngươi không sẽ thành tiên rồi là bắt đầu tung bay đấy chứ, ngay cả sư phụ cũng không muốn nhận!?” “Không có.. Không có.” Trần Trường Sinh liên tục khoát tay, “đồ nhi tuyệt đối không có ý kia.” “Không có?” Tần Thú nhíu mày. “Không có.” Trần Trường Sinh khẳng định trả lời. “Hừ, như vậy còn tạm được.” Tần Thú gật nhẹ đầu, “có ta đẹp trai cực kỳ bi thảm Tiên nhân làm sư tôn của ngươi, ngươi nên thắp nhang cầu nguyện mới phải.” “...........” “Sư tôn nói rất đúng.” Trần Trường Sinh ánh mắt buông xuống, khẽ thở dài, hắn nghĩ, suy đoán của mình hẳn là sai..... Đạo tổ sư tôn của hắn, sẽ không như thế không biết xấu hổ ....... Dù là Luân Hồi chuyển thế cũng sẽ không. Mà lại...... Thế gian này hẳn là sớm không còn đạo tổ nữa rồi...... “Trường Sinh à, ngươi quyết định phi thăng thượng giới hay là lưu lại trong động thiên liên hoa tu luyện?” Tần Thú hỏi dò ý muốn của Trần Trường Sinh. Động thiên liên hoa tự thành thế giới, chỉ cần một mực ở trong động thiên, là có thể tránh khỏi thiên đạo phương này bài xích. Chỉ bất quá thế gian này cũng không phải mỗi người đều giống như Tần Thú, không cần lịch luyện, cũng không cần cơ duyên phấn đấu, chỉ cần an tĩnh tu luyện, liền có thể từ từ phá cảnh bình thường. “Ngay ngày mai phi thăng, ta.... Đồ nhi còn có chút chuyện muốn đi làm.” Trần Trường Sinh đáp. Có một số việc muốn làm...... Tần Thú nhìn Trần Trường Sinh một cái, có chút quanh co nói: “Ngươi..... Khôi phục trước....... Ân....... Cái kia.........” Mã Đức! Nên nói như thế nào đây? Nói mình biết hắn là Đạo Tổ đại đệ tử chuyển thế?? “Sư tôn, ta đi một chuyến phía sau núi, sau đó liền phi thăng đi.” Trần Trường Sinh đứng dậy, trịnh trọng thi lễ một cái. “Sư tôn bảo trọng.” Sau đó thân hình biến mất tại dưới gốc đào trước núi. Cho đến khi chén trà trong tay dần lạnh, Tần Thú mới chậm rãi buông xuống, hắn ngồi ở dưới cây đào, một tay khuấy động chén trà trên bàn xoay tròn, một bên lẳng lặng mà nhìn cảnh tượng vui chơi ngoài kết giới, đôi mắt suy tư, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Thẳng đến khi Tống Ninh Sinh linh thân hiển hóa, hắn mới chậm rãi lấy lại tinh thần. “Tần Huynh đang suy nghĩ gì vậy?” Tống Ninh Sinh hỏi. “A? Không có gì?” Tần Thú cười một tiếng, ống tay áo khẽ vung, biến ra một bộ bàn cờ. Hai người một bên lần lượt hạ quân cờ, một bên nói chuyện phiếm. “300 năm liền có thể nhập đại thừa cảnh, tiểu đệ tử này của Tần Huynh thật đúng là bất phàm a.” Tống Ninh Sinh khẽ cười nói. Ngụ ý chính là hỏi thăm Tần Thú vị đệ tử này có phải cũng như Nhất Cam, có chỗ dựa hay không. “Là rất bất phàm.” Tần Thú ngữ điệu có chút mơ hồ, “không có cách nào, ai bảo bọn họ đều có một điểm giống nhau đâu.” “A? Cái gì điểm giống nhau?” Tống Ninh Sinh hiếu kỳ ngẩng đầu. Tần Thú đáp, “tự nhiên là đều có một vị sư tôn xuất sắc a.” Tống Ninh Sinh:............ “Xin hỏi vị sư tôn xuất sắc này, tu luyện tới đại thừa cảnh mất bao lâu vậy?” “..........” Tay cầm quân cờ của Tần Thú khựng lại một chút. “Lạch cạch” một tiếng. Lật bàn cờ. “Mã Đức, Tống Ninh Sinh, ván cờ sắp hết, ngươi giở trò lật bàn làm gì!” “Thật là không có phẩm, phỉ nhổ..” Tống Ninh Sinh: ......... 6 ..... cái tên cẩu tặc kia càng ngày càng không có giới hạn, cơ mà như thế cũng rất phù hợp với thiết lập nhân vật của hắn. Cũng may bây giờ mình không có nhục thân................ Phía sau núi. Trong Linh Viên. Cả vườn linh dược có một con rùa đen lớn đang ngủ say. Trần Trường Sinh xuất hiện ở một bên, cổ tay xoay chuyển, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoàn ngũ hành tiên khí, bao phủ lên lão thần rùa. “Đệ tử Lăng Tiêu, gặp qua ân sư.” Trần Trường Sinh thật sâu thi lễ một cái, sau đó thân hình chậm rãi biến mất tại chỗ. Màn trời vỡ ra, phi thăng mà đi. Đợi đến khi đông đảo sinh linh trên Thiên Huyền Đại Lục cảm nhận được động tĩnh thì trên vòm trời đã khôi phục lại bình tĩnh......
Bạn cần đăng nhập để bình luận