Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 325: Thung lũng "Bắt nạt", phiếu nợ. . .

"Chuyện này... Vãn bối cũng không biết." Lạc Binh Thư lắc đầu. "Trong tộc rất nhiều bậc trưởng bối cũng thường nói, với thiên tư năm xưa của lão tổ, có thành tiên được hay không thì chưa rõ, nhưng để đạt tới Độ Kiếp cảnh tuyệt đối không phải chuyện khó, chỉ là nguyên nhân cụ thể, e rằng ngoài lão tổ ra thì không ai biết."
"Ừm, ta hiểu rồi." Tống Ninh Sinh gật đầu, lập tức chìa hai ngón tay nhẹ nhàng ấn vào giữa mi tâm Lạc Binh Thư, chỉ thấy vô số phù văn hóa thành từng chùm kim quang chui vào đầu Lạc Binh Thư. "Đây là một trong ba môn tu luyện tinh thần đạo môn «Thái Thượng Cảm Ứng Thiên», ngươi cứ tạm thời tu tập theo phương pháp này, nếu có chỗ nào không hiểu, có thể đến hỏi ta."
"Cám ơn tiền bối." Lạc Binh Thư gật đầu, lập tức lại nói với Tần Thú: "Đúng rồi, tiền bối, ta nghe lão tổ nói, Thịnh Vương tộc ta cũng đang tu luyện ở đây, không biết ta có thể gặp được người đó một lần không?"
"A, ở chỗ đó kìa?" Tần Thú chỉ tay về phía xa.
Lạc Binh Thư nhìn theo hướng đó.
Nơi đó có một gò đất nhỏ, một cây thập tự giá, bên trên treo một tượng đất.
"Thần An thúc thúc?" Lạc Binh Thư loé lên thân hình, xuất hiện bên cạnh cây thập tự giá, nhìn Lạc Thần An toàn thân dính đầy bùn đất, có chút kinh ngạc nói.
"Ta không phải." Lạc Thần An quay mặt đi.
Giờ phút này, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lạc Binh Thư: "Ngươi chính là!"
Lạc Thần An: "Ta không phải!"
Lạc Binh Thư: "Chính là!"
Lạc Thần An: "Không phải!"
Lạc Binh Thư: "Thúc...."
Lạc Thần An: "Cút!"
"Được rồi."...
Trên đỉnh núi, hoa đào bay tán loạn.
Tần Thú mấy người ngồi dưới gốc đào, quan sát mấy môn bí thuật gọi hồn do Lạc Thần hoàng triều mang tới.
"Sư phụ, người muốn triệu hồi tàn khuyết hồn phách của tiểu sư muội về sao?" Ôn Tình hỏi.
"Ừ." Tần Thú gật đầu.
Ôn Tình tiếp tục nói: "Sư phụ, khi tiểu sư muội còn ở Linh Châu, ta đã từng mời rất nhiều tu sĩ tinh thông đạo này đến gọi hồn cho tiểu sư muội rồi."
"Hả? Ngươi từng cho Nhất Cam gọi hồn sao?" Tần Thú ngước mắt.
"Vâng." Ôn Tình gật đầu.
"Sau đó thì sao?" Tần Thú truy hỏi.
Trong lòng đã có đáp án, dù sao hồn phách của Nhất Cam vẫn chưa đủ, chỉ là hắn muốn biết quá trình cụ thể như thế nào.
"Không có sau đó." Ôn Tình lắc đầu, nói: "Bọn họ đều thất bại, tiểu sư muội không có chút phản ứng nào, duy nhất có chút phản ứng là một vị đạo sĩ Hóa Thần cảnh, do ta tốn rất nhiều tiền của mời từ châu khác đến, nhưng sau khi gọi hồn, chính hắn lại phát điên, còn tiểu sư muội vẫn không có chút phản ứng, ngồi đó gặm đùi gà."
"? ? ? ?" Tần Thú ngửa đầu nhìn Tống Ninh Sinh, "Tiền bối, người đức cao vọng trọng, lát nữa người gọi hồn đi."
Tống Ninh Sinh: ? ? ? ?
"Ta chỉ còn một sợi chấp niệm."
Tần Thú: "Vậy nên ngươi đến gọi đi! Một sợi chấp niệm thôi mà, mất thì mất, không thiệt."
Tống Ninh Sinh:... Cẩu vật.
"Đi, lát nữa đem Nhất Cam gọi về, mấy bí thuật này thử hết một lượt đi." ...
Lúc này, một thung lũng lớn.
Trong một hang động.
Một con Tiểu Bạch Hổ bị dồn vào góc, đứng im, hai chân run rẩy.
Khuôn mặt nhỏ của nó sưng đỏ một mảng, nước mắt chảy dài.
"Tiểu Bạch, con nói đi, vừa rồi con có phải đã đi mách với sư tỷ, nói ta nói xấu sau lưng con không?" Nhất Cam xoa xoa nắm tay nhỏ, cố gắng làm ra vẻ mặt hung dữ nói: "Ta nói cho con biết, ta ở trong lòng sư tỷ luôn ngoan ngoãn, là cục cưng biết nghe lời, con không thể đi mách lẻo, phá hỏng hình tượng của ta trong lòng sư tỷ, biết chưa?"
"Kiệt kiệt kiệt..."
Lúc này, đám yêu quái đi theo sau Nhất Cam, xoa tay, khóe miệng lộ ra nụ cười hung ác.
Thân thể to lớn của chúng tạo thành một mảng bóng đen lớn, bao phủ U Minh Bạch Hổ trong đó.
"Không có... Không có mà." U Minh Bạch Hổ nơm nớp lo sợ nói.
"Thật sự không có sao?" Nhất Cam mắt nhỏ trừng lên.
Sau đó nhanh chóng ra hiệu cho Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn thấy thế, lập tức nhảy ra, chỉ vào U Minh Bạch Hổ quát: "Này! Tiểu Bạch, ngươi lén lút mách lẻo với Ôn tỷ tỷ, trái với đạo nghĩa giang hồ, theo quy củ, phải nộp lên 100 túi đồ ăn vặt, ba mươi cây kẹo hồ lô, 100 cái bánh bao thịt...."
Tiểu Bàn lải nhải một tràng dài.
Nhất Cam hài lòng gật đầu.
"Phù!" U Minh Bạch Hổ thở phào nhẹ nhõm.
Còn may, chỉ là muốn ăn thôi, chỉ là... Ngươi muốn ăn thì nói sớm chứ, ta chẳng phải khỏi bị ăn đòn rồi sao.
"A a! Tiểu Bạch, con nghe rõ chưa?" Nhất Cam lập tức hét lớn một tiếng.
"Nghe rõ nghe rõ." U Minh Bạch Hổ liên tục gật đầu.
"Vậy lần sau con còn đi mách lẻo với sư tỷ không?"
"Không mách không mách."
"Hừ, như vậy còn được." Nhất Cam đắc ý ngẩng cái đầu nhỏ lên, "Vậy đồ ăn vặt của con khi nào nộp đây?"
"Lập tức, ta lập tức nộp." U Minh Bạch Hổ vội vàng tìm kiếm trong túi càn khôn.
"Nhất Cam tỷ, vừa nãy nó nói 'Không mách không mách' có ý là lần này đích thực nó đã mách lẻo." Lúc này, Liệt Diễm Chu Cáp ghé vào tai nhỏ của Nhất Cam nói nhỏ.
"Cái gì!" Nghe xong, Nhất Cam lập tức trừng lớn mắt, phì phì nói: "Tiểu Bạch, con phải giao nộp gấp mười lần số Tiểu Bàn vừa nói mới được, nếu không ta sẽ nổi giận thật đó!"
"Hả?" U Minh Bạch Hổ ngớ người ra.
"Sao? Con không muốn cho sao?" Nói rồi, Nhất Cam "hự" một tiếng, bụng lớn nện "Ầm ầm" rung động.
"Nhanh nhanh cho." U Minh Bạch Hổ thấy vậy, lập tức móc hết gia sản của mình ra, nhưng vẫn không đủ.
"Nhất Cam đại ca, ta không có đồ ăn vặt, còn thiếu được không?"
"Tiểu Bàn!" Nhất Cam gọi một tiếng.
"Có ngay!" Tiểu Bàn tuân lệnh, nhanh nhẹn lấy ra bút mực giấy, nhờ Liệt Diễm Chu Cáp viết hộ, sau đó xé móng vuốt nhỏ của U Minh Bạch Hổ ra, bắt nó ký tên đồng ý.
"Nhất Cam đại ca, cái này là gì?" U Minh Bạch Hổ trừng to mắt hỏi.
"Hừ hừ, đây là phiếu nợ." Nhất Cam ngẩng đầu trả lời: "Trên này ghi con nợ ta đồ ăn, thời hạn ba ngày, quá ba ngày, mỗi ngày chậm trễ sẽ tăng gấp đôi."
"Ôi..." U Minh Bạch Hổ rối bời, sắp khóc đến nơi.
Đây là cho vay nặng lãi còn gì, quá độc ác rồi! ! !
"Còn nữa, sau khi con về nhà, nếu sư tỷ hỏi mặt con sao lại sưng lên, con nói sao?" Nhất Cam nheo mắt nhìn U Minh Bạch Hổ đầy thăm dò.
U Minh Bạch Hổ lập tức đứng thẳng người, cao giọng nói: "Thưa Nhất Cam đại ca, tại con bất cẩn bị ngã thôi ạ."
"Nga nga nga, Tiểu Bạch của ta thông minh quá lặc." Nhất Cam hài lòng vỗ vỗ bụng nhỏ của U Minh Bạch Hổ.
Lúc này, trên đỉnh núi bỗng có một âm thanh vọng đến.
"Nhất Cam, về nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận