Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 224: Cuồng dã Nhất Cam! Tiêu Huyền kiếm diệt tứ phương địch!

Chương 224: Nhất Cam cuồng dã! Tiêu Huyền kiếm diệt địch tứ phương!
"Độ Tiên môn, lá gan thật lớn!"
"Dám ngay trước mặt ta, ngay trong hoàng cung, mang đi Đế Hậu của bản đế, các ngươi cảm thấy có khả thi sao?" Trương Đoan lạnh lùng nói.
Giờ phút này, sát ý chưa từng có bùng phát trên người vị thanh niên đế vương này.
Ai cũng có vảy ngược.
Còn Ôn Tình, đó là vảy ngược của Trương Đoan hắn.
Điểm này, đến chết cũng không thay đổi.
"Ha ha ha, Nguyên Đế bệ hạ, ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Mang trong mình ma cốt thuần khiết, tu luyện ma công nghịch thiên, chưa tới một trăm năm mươi tuổi đã bước vào Hóa Thần cảnh, còn có chiến lực tuyệt đỉnh vượt cấp phạt trên. Đáng tiếc, đứng đối diện ngươi là Độ Tiên môn ta. Độ Tiên môn ta một lòng ẩn thế, tìm kiếm Trường Sinh, nên ngươi có lẽ không biết Độ Tiên môn ta rốt cuộc mạnh đến mức nào. Ta có thể nói với ngươi thế này, nếu Độ Tiên môn ta muốn, việc diệt trừ vương triều bé nhỏ của ngươi cũng chỉ như búng tay. "
"Mà nữ nhân sau lưng ngươi kia, nhiều lần phá hỏng kế hoạch Trường Sinh của Độ Tiên môn ta, trên người nàng còn có thứ mà môn chủ ta muốn. Vậy nên nàng, chúng ta nhất định phải mang đi. Hôm nay, ngươi muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn!" Cường giả dẫn đầu Độ Tiên môn ở Hóa Thần cảnh dùng giọng điệu vô cùng cứng rắn, dường như chẳng để ý đến cảm thụ của Trương Đoan, thậm chí căn bản không thèm để vị vua duy nhất của Linh Châu vào mắt.
Kiến hôi sao lọt được vào mắt tiên nhân?
Những người của Độ Tiên môn này tự xưng là tiên nhân.
Bởi vì bọn hắn tin tưởng chắc chắn rằng, môn chủ của bọn hắn nhất định sẽ dẫn dắt bọn hắn tìm được Trường Sinh.
"Hừ, Độ Tiên môn chỉ là một đám tội đồ lừa đời lấy tiếng thôi, cũng dám cuồng ngôn áp chế trước mặt bản đế." Trương Đoan chắp hai tay sau lưng, thần sắc lạnh lùng nói.
"Ha ha ha, nếu Nguyên Đế bệ hạ không biết tốt xấu, vậy Độ Tiên môn ta sẽ không khách khí." Đại năng dẫn đầu Hóa Thần cảnh của Độ Tiên môn vừa dứt lời.
Mười mấy đại tu sĩ Nguyên Anh cảnh phía sau lập tức lao xuống về phía Ôn Tình ở dưới hoàng thành, còn gã thì xuất thủ, đối đầu với Trương Đoan.
Nhưng mà, đúng vào lúc đại chiến sắp bùng nổ, trên bầu trời Hoàng thành đột ngột biến đổi.
Tầng mây dày đặc bị một chiếc chiến hạm màu vàng đâm nát.
Ánh sáng trời đổ xuống, muôn dặm huy hoàng.
"Ha ha ha, Độ Tiên môn là cái thá gì, dám động đến nhị sư tỷ của bản đế!" Một tiếng quát chói tai vang lên.
Tiêu Huyền đứng ở mũi chiến hạm vàng óng, long bào đỏ thẫm trên người phấp phới.
Trong tay, một đạo chưởng ấn lớn màu vàng che phủ xuống, trong nháy mắt đánh tan cả hư không thành một vùng lỗ đen, đám tu sĩ Độ Tiên môn định đến gần Ôn Tình kia đều trong khoảnh khắc hóa thành tro bụi.
"Ngươi là ai? To gan phá hỏng kế hoạch của Độ Tiên môn ta!" Hai đại năng Hóa Thần cảnh của Độ Tiên môn định lao về phía Trương Đoan vội vàng lùi lại, phẫn nộ quát Tiêu Huyền.
"Tiểu sư đệ?" Trong mắt Ôn Tình lộ ra một tia vui mừng.
Thần thức của nàng quét qua, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Trong thoáng chốc, ánh mắt nàng có chút ảm đạm.
Sư tôn của nàng, không đến sao?
"Ôn tỷ tỷ..." Lúc này, Trương Đoan tiến lên, nắm chặt tay ngọc của Ôn Tình, nở nụ cười dịu dàng.
Ôn Tình cũng nhìn sang hắn, cười giải thích: "Đó là tiểu sư đệ của ta, hắn tới dự tiệc cưới của chúng ta."
"Ta biết, Huyền Đế của Chu Tước hoàng triều, được xưng là đệ nhất thiên kiêu ba ngàn năm nay của Vân Châu." Trương Đoan cười nói.
Trước đây bọn hắn đã từng gặp mặt một lần.
Là Tiêu Huyền tìm đến hắn, và nói với hắn, "Ôn Tình là sư tỷ ta, nếu ngươi phụ nàng, ta sẽ khiến vương triều bé nhỏ của ngươi biến mất hoàn toàn khỏi dòng sông lịch sử, không để lại dấu vết."
Đó là Ôn tỷ tỷ của ta mà!
Là mộng ước cả đời của Trương Đoan ta!
Ta sao có thể phụ nàng được chứ?
Trương Đoan nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp, thanh khiết của Ôn Tình, nàng đội mũ phượng, khoác khăn quàng vai, trong lòng dâng lên vô vàn tình cảm sâu đậm.
"Tứ Vô, Tứ Vô, đến rồi sao?"
"Ôi ôi ôi, sư tỷ ở đâu?"
"Tiểu Bàn, con thấy không?"
"Thấy rồi, ở dưới kia!"
"Á! Sư tỷ, sư tỷ, con ở đây!!!"
Trên chiến hạm màu vàng, Nhất Cam và Tiểu Bàn mấy người ghé vào đầu thuyền, cố gắng vẫy tay nhỏ với Ôn Tình nhỏ bé như con kiến ở phía dưới.
"Sư tỷ, tụi con đến thăm tỷ rồi!" Nhất Cam dùng tay bịt miệng lại, lớn tiếng hô.
"Ôn tỷ tỷ, chúng con cũng đến thăm tỷ đây!!!" Tiểu Bàn, Đại Mỹ và Hắc Thố cũng đồng thanh hô lớn.
"Là Nhất Cam đến!" Thấy tiểu sư muội của mình, Ôn Tình cong lên nụ cười ấm áp, vẫy tay với Nhất Cam.
"Nhất Cam, sư tỷ ở đây!"
"Á! Tứ Vô, con thấy nha, sư tỷ đang vẫy con kìa!" Nhất Cam vui vẻ lay cánh tay Tiêu Huyền, hứng thú bừng bừng thúc giục: "Tứ Vô, anh mau cho thuyền dừng lại, con muốn xuống gặp sư tỷ rồi!"
"Tiểu sư tỷ, từ từ đã, muội nhìn thấy những người kia không? Bọn họ đều muốn giết sư tỷ của chúng ta, muội phải đánh chết bọn chúng thì sư tỷ mới an toàn được."
"A? Giết sư tỷ của con!" Lúc này Nhất Cam sợ hãi.
Sau đó khuôn mặt béo tròn run rẩy.
"A a a, tại sao bọn chúng lại giết sư tỷ của con, con muốn đánh chết bọn chúng, con muốn giúp tỷ ấy đánh cho chúng đều tè ra phân!" Nhất Cam giơ chiếc chùy vàng nhỏ, mắt nhỏ tràn ngập sát khí liếc nhìn về phía đối phương.
Nhưng Long Ngạo Thiên đám người lại không thèm nhìn cô bé mập, mà lại hướng ánh mắt về phía Tiêu Huyền.
"Người đến, lẽ nào là Huyền Đế bệ hạ của Chu Tước hoàng triều ở Vân Châu?" Long Ngạo Thiên thần sắc ngưng trọng hỏi.
Thực tế, khi nhìn thấy lá cờ lớn Chu Tước cắm trên chiến hạm màu vàng óng, hắn đã xác định được phần nào trong lòng.
Chu Tước hoàng triều này, cùng danh hiệu Huyền Đế quá đỗi nổi tiếng.
Cho dù bọn hắn ở Linh Châu, cũng đã nghe tiếng như sấm bên tai.
Tiêu Huyền, được tôn xưng là người có thiên phú đứng đầu ba ngàn năm nay ở Vân Châu.
Thậm chí có không ít người đem hắn ra so sánh với ma quân dám dẫn đầu Vạn Ma tiến đánh Trung Thổ Thần Châu ba ngàn năm trước.
Chưa đến 100 tuổi mà đã vào Hóa Thần cảnh!
Linh Châu của hắn vạn năm qua chưa từng xuất hiện người nào như thế!
Không chỉ Linh Châu của hắn, ngay cả ở Trung Thổ Thần Châu, thiên kiêu như vậy cũng hiếm có, đếm được trên đầu ngón tay.
Bất quá, điều khiến hắn phải thận trọng, không phải thiên phú hay địa vị của Tiêu Huyền, mà là trận chiến mấy chục năm trước, khi nghe nói Huyền Đế này niết bàn, có mấy siêu cấp đại năng Động Hư cảnh hiện thân ở Vân Châu, muốn chém giết hắn.
Nhưng cuối cùng chẳng hiểu vì sao, mấy vị đại năng Động Hư cảnh kia đều bặt vô âm tín, còn Huyền Đế lại kỳ lạ sống sót.
Bởi vậy, trong thế gian truyền rằng, bên trong Chu Tước hoàng triều này có đại năng Động Hư tọa trấn.
"Chính là bản đế." Tiêu Huyền chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
Kẻ dám đến giết sư tỷ hắn, trong mắt hắn từ sớm đã là người chết.
"Vậy xin hỏi Huyền Đế đến đây làm gì?" Long Ngạo Thiên nhíu mày hỏi.
"À." Tiêu Huyền cười lạnh, "Các ngươi, sâu kiến, hôm nay đến phá đám cưới của sư tỷ ta, còn tuyên bố muốn chém giết sư tỷ ta, giờ lại hỏi bản đế đến làm gì."
"Cái gì!"
"Yêu nữ này, hừ, Ôn cô nương này là sư tỷ của Huyền Đế!?!??" Long Ngạo Thiên lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn chưa từng nghe qua tin tức này.
Hóa ra Đế Hậu của vương triều nhỏ này lại là sư tỷ của Huyền Đế ở Vân Châu.
"Bản đế không biết Ôn cô nương có quan hệ như vậy với Huyền Đế."
"Như thế này đi, chuyện hôm nay, bản đế coi như chưa từng xảy ra, vậy bãi binh có được không?" Chu Tước hoàng triều này mặc dù ở Vân Châu, nhưng thế lực phía sau lại quá sâu, sợ rằng thật có Động Hư tọa trấn, nên lúc này hắn đánh trống muốn rút quân.
"A, ha ha ha....Bãi binh như vậy sao...Hay đấy...."
Tiêu Huyền ngửa mặt lên trời cười lớn, ánh mắt đột nhiên sắc bén: "Long quốc chủ, sư tỷ của bản đế không phải người muốn giết là giết, muốn đi là đi được đâu!"
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Thần sắc Long Ngạo Thiên khó coi.
"Hừ." Tiêu Huyền hừ lạnh một tiếng, hô lớn: "Tiểu sư tỷ, giết chết chúng!"
"A a a, con đánh chết lũ chúng nó!!!" Nhất Cam tức giận gầm lên.
Sau một khắc, một cự nhân béo màu vàng cao hơn hai ngàn trượng đạp xuống Hoàng thành, đứng thẳng giữa tầng mây.
"Ngọa tào! Đây là Pháp Thiên Tượng Địa trong truyền thuyết!" Trong mắt Long Ngạo Thiên lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thế gian truyền rằng, chín ngàn năm trước, vị nữ đế tuyệt đại kia đã từng dùng đến thần thông cao cấp này, cùng Tiên Thần ở thượng giới giao chiến khi Độ Kiếp phi thăng.
"Giết sư tỷ của con, con đánh chết lũ chúng nó." Một đôi mắt nhỏ như đậu xanh của Nhất Cam toát ra sát khí chưa từng có.
Bang! Bang! Bang!
Tay nhỏ vỗ lên cái bụng bự, tiếng động như sấm sét chín tầng trời, chấn động hư không vạn dặm vang lên ầm ầm.
"Tê! Nhục thân lực lượng mạnh thật!" Long Ngạo Thiên nhìn tu vi của Nhất Cam, bất quá mới Hóa Thần một tầng, nhưng giờ phút này khi đối diện Nhất Cam, hắn lại sinh ra một cảm giác đánh không lại.
"Đại Lực Thần Quyền!" Nhất Cam hét lớn một tiếng, tung ra một quyền.
Oanh!
Hư không xung quanh tức thì nổ tung, tầng mây vạn dặm bị một quyền mập mạp của Nhất Cam đánh tan thành hư vô.
"Thiên Long Thuẫn!" Long Ngạo Thiên trong chiến đấu, lập tức tế ra một kiện linh bảo hạ phẩm.
Đó là một mặt thuẫn vàng, khắc họa hình một con rồng vàng, theo linh lực của Long Ngạo Thiên rót vào, tấm thuẫn lập tức hóa thành một mặt thuẫn che trời, ngăn cản nắm đấm của Nhất Cam.
Bành!
Thiên địa cộng hưởng.
Nắm đấm của Nhất Cam giáng vào tấm thuẫn của Long Ngạo Thiên.
Ngay cả một hiệp cũng không cản được, Long Ngạo Thiên Hóa Thần tầng năm đã bị đánh bay.
"Phốc phốc!"
Máu tươi nhuộm đỏ long bào, nhìn Nhất Cam khí thế mênh mông, trong mắt Long Ngạo Thiên lộ ra một tia hoảng sợ.
"Nhục thân con mẹ nó mới Hóa Thần một tầng!"
"Ngươi nói Động Hư cảnh ta cũng tin!" Long Ngạo Thiên hoàn toàn bối rối.
Hắn thấy vô số thiên kiêu, cũng từng nhìn qua nhiều đại năng cường giả xuất thủ, nhưng chưa bao giờ thấy ai có nhục thân lực lượng kinh khủng như vậy.
Người này chỉ đứng ở đó thôi cũng đủ đè nén cả không gian xung quanh không ngừng vặn vẹo.
"Chạy!" Đó là ý nghĩ duy nhất của Long Ngạo Thiên lúc này.
Thế nên ngay lập tức, Long Ngạo Thiên mặc kệ những người khác, cả người thi triển bí thuật, nhanh chóng bỏ chạy về phía chân trời.
"Tiểu sư tỷ, đừng để hắn chạy!" Tiêu Huyền lên tiếng: "Nếu để hắn chạy thoát, nhị sư tỷ về sau sẽ gặp nguy hiểm."
"Con, con biết!" Nhất Cam phì phò nói.
Rầm một tiếng, vừa bước ra một bước, cả tòa Hoàng thành lập tức sụp một nửa, còn Nhất Cam như một quả đạn pháo khổng lồ trong nháy mắt bắn lên.
Vì tốc độ quá nhanh, kim thân ma sát với tầng mây, cọ ra cả một biển lửa chói lọi.
Oanh!
Ngoài vạn dặm, Long Ngạo Thiên chưa kịp hoảng sợ, đã bị một quyền đánh vào lưng, thân thể văng máu, ngay cả tấm thuẫn trên người cũng bị nện ra vết nứt.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đối mặt kẻ thù muốn giết sư tỷ mình, Nhất Cam lúc này có vẻ thông minh hơn, liên tục bồi thêm mấy quyền.
"Hừ, dám muốn giết sư tỷ con." Nhất Cam "Lầm bầm" hừ lạnh một tiếng, nhấc chân to, rồi một hồi vần vụt, trực tiếp giẫm Long Ngạo Thiên thành bánh thịt.
Sau đó lại "Cộc cộc cộc" chạy trở về trong Hoàng thành.
"Ngọa tào!"
"Hóa Thần tầng năm cứ vậy mà bị nghiền ép!" Lúc này, mọi người trong Hoàng thành đã kịp phản ứng, trong thần sắc đều lộ ra một tia khiếp sợ cùng...sợ hãi.
Hóa Thần cảnh, được công nhận là khó bị giết chết, tối thiểu cũng phải tương đương một cảnh giới lớn.
Nhưng cô bé mập kia lại chỉ trong mười mấy hơi thở đã nghiền chết vị hoàng chủ của Thiên Long hoàng triều.
Điểm mấu chốt là, Long Ngạo Thiên có tu vi Hóa Thần tầng năm, còn cô bé mập kia chỉ hiện ra tu vi Hóa Thần tầng một mà thôi!
"Ôn tỷ tỷ, tiểu sư muội của tỷ mạnh vậy sao?" Giờ phút này, Trương Đoan cũng có chút bị sốc.
Hắn vốn tưởng rằng mình có ma cốt, tu luyện ma công nghịch thiên, chiến lực đã rất mạnh mẽ, ít nhất cũng ngang hàng với hoàng chủ Thiên Long kia, thậm chí còn ẩn ẩn thắng thế.
Nhưng hắn cảm thấy, có lẽ mình còn không chịu nổi hai nắm đấm của tiểu sư muội Ôn tỷ tỷ.
"A? Ta cũng không biết!" Thật lòng mà nói, bản thân Ôn Tình cũng hơi sửng sốt.
Tiểu sư muội của nàng lại quá....cuồng dã!
Lúc nãy thấy tiểu sư đệ cho Nhất Cam ra, bản thân nàng còn hơi lo lắng, nếu không tin sư đệ, nàng đã lên tiếng ngăn cản rồi.
"Tiền bối quả nhiên là cao nhân, dạy dỗ đồ đệ một người còn mạnh hơn người khác!" Trương Đoan từ đáy lòng cảm khái nói.
Ngày trước chỉ gặp Tần Thú một chút, hắn đã không sao quên được bóng hình tựa tiên nhân kia.
"Chúng ta chia nhau bỏ trốn!" Lúc này, trên hoàng thành, những kẻ xâm phạm hôm nay đã kịp tỉnh lại sau cú sốc ngắn ngủi, biết hôm nay bọn hắn không thể bắt được người ở vương triều nhỏ bé này, nên quyết định rút lui.
"Hừ, đã đến rồi còn muốn trốn!" Thấy thế, Tiêu Huyền nhếch miệng cười nhạo.
Ầm!
Hắn bước ra một bước, thân hình hóa thành bốn, nhắm thẳng vào bốn cường giả Hóa Thần cảnh đang bỏ trốn về bốn phương tám hướng mà đuổi theo.
Linh Ảnh Phân Thân Thuật, pháp thuật cấp sáu, tương ứng với tu sĩ Động Hư cảnh, giờ đây Tiêu Huyền đã tu luyện đến cảnh giới đại thành, có thể đồng thời ảo hóa ra bốn Linh Ảnh phân thân, duy trì trong vòng mười lăm hơi thở.
Nhưng vậy là đủ với hắn rồi.
Cộng thêm bí thuật Cửu Linh chồng chất, chiến lực của Tiêu Huyền trong nháy mắt tăng lên đến mức vô cùng kinh khủng.
Phốc!
Chỉ thấy ở phía Tây Bắc hư không, một thanh cự kiếm vàng rực cháy vung ra, chiến hạm của Thiên Long hoàng triều phía sau cùng tầng mây phía sau đều bị chẻ đôi, sau đó trên không trung phát ra liên tiếp tiếng nổ lớn, tựa pháo hoa nở rộ.
Phốc phốc!
Vị cường giả Hóa Thần cảnh đang trốn trong chiến hạm ngay lập tức thân thể bạo liệt, linh hồn bị kiếm khí thôn phệ.
Phốc! Phốc! Phốc!
Cùng lúc đó, ba nơi khác cũng đồng dạng có ba đạo kiếm khí ngập trời vô song nở rộ.
Bốn cường giả Hóa Thần cảnh, lại không phải là địch của Tiêu Huyền này.
"Vị Huyền Đế bệ hạ này, cũng mạnh đến vậy sao?" Trong đôi mắt của Trương Đoan ánh lên một tia chiến ý nồng đậm.
"Đó là tiểu sư đệ của ta, đương nhiên là mạnh rồi." Ôn Tình bĩu môi, đắc ý hừ một tiếng.
"Ha ha ha, đúng đúng đúng, sư môn của Ôn tỷ tỷ ai cũng mạnh cả." Trương Đoan nhìn thấy nụ cười của Ôn Tình, lập tức gật đầu phụ họa.
"Cũng không phải, đại sư huynh của ta thì yếu lắm."
"Haiz..."
Ôn Tình thở dài.
Nghĩ đến đại sư huynh của mình, trong lòng cũng có chút hoài niệm cùng đau xót.
Đại sư huynh dù tên là Trường Sinh, nhưng lại là người cách Trường Sinh xa nhất trong số những đệ tử của sư tôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận