Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 111: Toàn điêu yến!

"Yêu cái đầu ngươi ấy, cả hai đều là ta mà." Tần Thú buồn cười búng nhẹ vào đầu Đại Mỹ một cái.
"Ừm, ta biết ngay mà, ta có hai sư phụ lận, hừ." Nhất Cam đắc ý véo cái eo mũm mĩm, ngẩng đầu lên, "Óc ta thông minh cỡ nào chứ, Đại Mỹ còn không tin."
"Nhất Cam, yêu quái hay lừa người lắm, ngươi đừng để yêu quái gạt." Đại Mỹ "cộc cộc" nhảy lùi về sau hai bước, nhíu đôi mày nhỏ nhắn tinh xảo, cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Thú.
"Hắc." Tần Thú cười, rất hài lòng với tính cảnh giác của Đại Mỹ. Nếu đổi lại Nhất Cam ngốc nghếch kia, bị người bán còn giúp người kiếm tiền ấy chứ... Kết quả là do không biết đếm, mỗi lần đếm thiếu lại còn bị ăn đòn.
"Đại Mỹ, ngươi quên lần đầu ngươi và Tiểu Bàn ở trong sông chơi, ta mời các ngươi về nhà ta 'làm khách' sao? Còn nữa, tên của ngươi và Tiểu Bàn là do ta đặt cho đấy... " Tần Thú kể lại rất nhiều chuyện lúc trước sống chung với Đại Mỹ và Tiểu Bàn.
Đại Mỹ lúc này mới miễn cưỡng tin tưởng, chỉ là sửa lại một chút, lần đầu tiên gặp mặt, nàng và muội muội bị bắt đến chứ không phải được mời đến làm khách.
"Ha ha, Đại Mỹ sao mà thù dai thế." Tần Thú cười, nhấc Đại Mỹ lên, đặt nàng lên vai, rồi gọi Nhất Cam và mọi người cùng nhau đi về phía hậu sơn.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta cũng muốn ngồi lên vai."
"Sư phụ, sư phụ, ta cũng muốn ngồi trên vai người." Tiểu Bàn và Nhất Cam theo sau, vui vẻ kêu lên suốt đường đi.
"Chi chi, chi chi, còn ta nữa, còn ta nữa..."
Cuối cùng, Tần Thú vai trái thì có Đại Mỹ ngồi, vai phải thì có Tiểu Bàn, trên đầu thì có thỏ đen cố sức bám vào tóc của hắn, trong ngực lại ôm Nhất Cam. Nhất Cam thật quá mập, cánh tay hắn ôm không xuể.
"Oa oa oa... Sư phụ, ta sắp tuột rồi, người ôm chặt một chút nữa đi." Nhất Cam ngửa đầu, cái mông nhỏ cọ tới cọ lui muốn nhích lên. Chỉ là nàng quá mập, lại quá tròn, mỗi lần nhích lên một chút liền lại từ từ tuột xuống. Cuối cùng, chỉ có thể dùng đôi mắt nhỏ long lanh nhìn sư phụ cầu cứu.
"Hắc, nàng mập thế rồi mà còn không biết xấu hổ nữa." Tần Thú bị chọc cười, giơ tay nhấc bổng Nhất Cam lên...
......
Hậu sơn, phong cảnh tú lệ. Quy tiên nhân nằm trên ghế xích đu dưới mái hiên, nhàn nhã tắm nắng. Lão Ngưu thì đang ngủ gật ở dưới gốc cây phía xa, thấy Tần Thú và mọi người đến, bèn "mu mu" hai tiếng coi như chào hỏi rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.
Trong vườn thuốc, Trường Sinh đang cõng thần thạch, tưới nước cho linh thảo.
Tần Thú thấy cảnh này thì vui vẻ mỉm cười.
"Trẻ con thật dễ dạy!" Từ bảy năm trước, khi Trường Sinh có được "Thiên Thọ thần thạch" thì ngày nào cậu cũng như hình với bóng cõng nó. Tối ngủ cũng ôm nó, ăn cơm trưa cũng ngồi với nó, lúc làm việc cũng cõng, ngay cả đi vệ sinh cũng nâng theo, nói là còn có thể nhân cơ hội rèn luyện cơ bắp... Có đôi khi, Tần Thú rất muốn hỏi một câu, có phải "cứ.t" cũng đồng ý để ngươi chần chừ kiểu này, còn kèm theo cả chút nhục nhã để cho nó đi ra hay không? Nhưng mà làm thế thì không đúng phong thái của một sư tôn, nên Tần Thú cũng không hỏi.
Buổi trưa. Bữa trưa rất thịnh soạn, là nhờ Nhất Cam hôm nay bắt được một con xích kim Hỏa Vân điêu. Nguyên nhân là do hôm nay Nhất Cam cùng mọi người đi tuần tra trong núi, bỗng nhiên gặp một con xích kim Hỏa Vân điêu vừa mới độ kiếp Kim Đan cảnh bay từ trên trời xuống, phát hiện ra mấy đứa trẻ con ở dưới. Chắc là bị khí tức trên người Đại Mỹ và Tiểu Bàn hấp dẫn, nên muốn ăn thịt Đại Mỹ và Tiểu Bàn. Thấy cự điêu đáp xuống, Tiểu Bàn sợ hãi khóc òa lên. Thế là Nhất Cam tức giận, một quyền tung ra, liền đưa con Hỏa Vân điêu về chầu trời. Quyền cương của Nhất Cam rất mạnh, một quyền đánh xuống, lông của Hỏa Vân điêu toàn thân lập tức bị chấn rụng hết, trơ trụi không kịp chuẩn bị. Nghe nói, trước khi chết con Hỏa Vân điêu còn phát ra một tiếng thét, xấu hổ che Đại Điêu huynh của mình.
"Sư phụ, con chim to này lớn quá, nồi đen lớn có nấu được không ạ?" Nhất Cam ngồi xổm bên cạnh nồi đen lớn, mắt nhỏ hiếu kỳ xoay tròn. Con xích kim Hỏa Vân điêu này chính là yêu vương Kim Đan cảnh, thân thể rất lớn, dang đôi cánh ra cũng phải dài tới hai trăm trượng. Nhưng mà nồi đen lớn kia là loại linh bảo gì, cho dù là một con giao long vạn trượng, cũng có thể cho ngươi hầm hết.
"Đương nhiên là được."
"Oa! Sư phụ thơm quá." Nhất Cam ngồi xổm bên cạnh nồi đen, nước miếng chảy ròng ròng.
"Ừ, sư phụ rất thơm." Tần Thú gật gù, chợt gõ vào đầu Nhất Cam một cái, "Lùi ra sau, mặt ngươi sắp dính vào trong nồi rồi kìa."
"A a." Nhất Cam ngồi xổm xuống đất, ngoan ngoãn lùi cái mông về phía sau.
Mười hơi thở sau, một bữa tiệc toàn điêu thịnh soạn ra mắt.
Vì điêu quá lớn, trên bàn xếp một lớp rồi lại một lớp, chồng chất không hết. Tần Thú cảm thấy, đã đến lúc nên đổi một cái bàn to hơn rồi.
"Ăn đi thôi." Theo Tần Thú dứt lời, mọi người đồng loạt ngồi xuống, đũa trong tay lia tới lia lui. Nhất Cam còn muốn dùng tay bốc, nhưng bị Tần Thú gõ đũa vào tay nên thành thật hơn.
"Ô ô, thịt yêu thú Kim Đan cảnh, ngay cả lão phu cũng rất ít khi được ăn đấy, hơn nữa đây còn là yến tiệc của yêu thú Kim Đan cấp bậc Thực Thần nữa." Trên bàn cơm, Quy tiên nhân ăn đến mặt mày hồng hào. Từ khi lên núi, ông lão râu tóc bạc phơ, nhìn có chút phong thái tiên đạo đã trực tiếp to thêm vài vòng, biến thành hình ảnh một phú ông ngây thơ chân thành. Không còn cách nào khác, đồ ăn ở đây quá ngon mà. Ngày nào cũng như bị nghiện vậy.
"Tê, nóng quá nóng quá, thân thể sắp nổ tung rồi." Trường Sinh mới ăn vài miếng, đã bắt đầu la lối lên. Không còn cách nào khác, cậu ta chỉ là Luyện Khí cảnh, linh nhục của yêu thú Kim Đan cảnh chứa năng lượng khổng lồ, không phải là một tên nhóc Luyện Khí cảnh có thể chịu đựng được, cho dù hung tính bên trong đã bị Tần Thú sớm luyện hóa.
"Không sao, vi sư giúp con luyện hóa một chút là được." Tần Thú nhẹ nhàng vỗ vào đầu Trường Sinh, một luồng linh lực tràn trề lập tức tràn vào bên trong cơ thể Trường Sinh, nhanh chóng bình ổn lại sự trùng kích của năng lượng đang hung hăng náo loạn bên trong.
"A... a đỏ!" Tiểu Bàn ôm một cái đùi gà dài cả chục mét, cắn xé lấy xé để, trông như ăn tới kim qua thiết mã.
"Ha ha ha..." Tần Thú thấy thế, cũng không khỏi bật cười.
"Muội muội, năng lượng trong con yêu thú lớn này rất khổng lồ, con ăn từ từ thôi, đừng bị bội thực nhé?" Đại Mỹ ở bên cạnh cẩn thận dặn dò.
"Ừ, tỷ tỷ, con biết rồi." Tiểu Bàn ngoài miệng đáp, nhưng miệng thì lại cắn xé hung hãn hơn.
Đại Mỹ:...
"Oa oa oa, Tiểu Bàn, ta cắn nhanh hơn con nhé." Nhất Cam tay cầm một cái xương lớn trụi lủi, đắc ý cười lớn.
"A... A đỏ a đỏ... Oa. ゜゜(´O ) ゜゜. Tỷ tỷ, con mẻ răng rồi." Tiểu Bàn khóc rống lên. Xương của yêu thú Kim Đan cảnh sao mà cứng như vậy, cái răng cửa lớn của Tiểu Bàn trực tiếp bị gãy mất một chiếc.
"Muội muội, muội muội, muội đừng khóc mà..." Đại Mỹ gấp đến mức nước mắt lưng tròng.( ̄▽ ̄") "Ai..." Tần Thú nhìn cảnh tượng này mà vừa tức vừa buồn cười. Nhưng mà ai mà hồi bé chẳng bị mẻ răng, con nít con nôi khóc nhè tí là lại thôi ấy mà, vừa hay lần sau cũng sẽ nhớ kỹ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận